Chương 8
【O! O! Only you, khiến trái tim anh tan chảy.】
Hôm nay là ngày chính thức yêu nhau đầu tiên a!
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu có bạn trai a!
Hôm nay là ngày đầu tiên Vương Tuấn Khải chính thức thuộc về cậu!
Hắc hắc hắc, qua ngày sinh nhật của Vương Tuấn Khải, hôm nay là thứ bảy, Vương Nguyên cậu cùng Vương Tuấn Khải lần đầu tiên hẹn hò!
Nhưng mà rốt cuộc phải mặc bộ nào mới đẹp đây? Vương Nguyên phiền não đứng nhìn tủ quần áo trước mặt. Làm ơn đi, đây chính là lần đầu hẹn hò, nhất định phải mê hoặc Vương Tuấn Khải tới thần hồn điên đảo mới thôi!
Rốt cuộc hẹn hò với gặp mặt nhau thì có gì khác?
Đương nhiên là có rồi!
Ví dụ như Vương Nguyên vừa mặc quần áo xong liền nhận được tin nhắn từ Vương Tuấn Khải, ấy ấy, là bạn trai Vương Tuấn Khải của cậu.
(Bảo bối, anh chờ em dưới tầng.)
BẢO BỐI, HẮN VỪA MỚI GỌI LÀ BẢO BỐI ! ! !
Trời đất ơi, trái tim bé nhỏ của Vương Nguyên chấn động. Đường đường soái ca như cậu đây lại bị gọi thành như thế! Được rồi, thật ra như vậy cũng có chút ngọt....
Một ví dụ khác, chính là Vương Nguyên trước khi rời khỏi nhà sẽ chú ý, a, miệng cậu có chút khô. Có phải là khô quá rồi hay không? Không thể để Tiểu Khải nhìn thấy môi cậu như thế này được, cậu phải uống một cốc nước thật lớn.
Còn có thể ví dụ như chuyện câu đầu tiên Vương Tuấn Khải nói với Vương Nguyên không phải là "Chào em, đồ chậm chạp" hay là "Ê miệng em có dính bánh mỳ kìa", mà là dùng thanh âm trầm thấp khêu gợi nói, "Anh rất nhớ em."
Bạn trai như vậy đúng là tốt vượt qua cả tiêu chuẩn từ khi mới bắt đầu rồi.
Buổi chiều hai người cùng đi mua quần áo cho Vương Tuấn Khải. Từ Mỹ trở về hắn không mang theo nhiều quần áo, Vương Tuấn Khải thích làm đẹp như vậy đương nhiên làm sao có thể thỏa mãn.
Hai người giống như một cặp song sinh dính chặt vào nhau cùng đi trên phố. Chính thức hẹn hò với nhau như vậy khiến cả hai cảm thấy có chút ngượng ngùng cùng kỳ quái. Không còn như trước có thể nói chuyện phiếm rồi cười với nhau thật to, mà là thật an tĩnh nói chuyện, đôi mắt hướng vào nhau, ánh mắt ngập tràn yêu thương rồi lại lập tức đỏ mặt mà quay đi chỗ khác. Con đường hai người đi qua căn bản đều tràn ngập bong bóng màu hồng.
Tựa như chưa có gì thay đổi, vẫn là hắn và cậu.
Lại như là tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, thay đổi đến động lòng người.
Thời gian Vương Tuấn Khải mua quần áo chính là quá trình thử thách sự mê trai cực hạn của Vương Nguyên.
Vì cái gì mỗi lần Tiểu Khải thay một bộ quần áo liền nâng độ đẹp trai lên một cấp bậc hoàn toàn mới như vậy?
Như thế nào mỗi một bộ quần áo mặc trên người hắn đều đẹp như vậy, mê người như vậy?
Chết tiệt Vương Tuấn Khải, anh cũng không có bỏ thuốc độc cho em, dựa vào cái gì nhìn anh đứng trước gương tự mãn như vậy em lại cảm thấy mê muội.
Chậc chậc....khuôn mặt nhỏ nhắn....
Chậc chậc.....chân thật dài.....
Khoan đã, nói xem cái người nhân viên kia đang làm trò gì thế? Nói chuyện cùng không cần đứng gần như vậy? Cô là đang sờ vào chỗ nào a? Đó là bạn trai của tôi đó nha! Giúp anh ấy sửa lại quần áo là việc của tôi, cô có thể tránh sang một bên không!!
Tâm tình Vương Nguyên hôm nay hoạt động một cách vô cùng mạnh mẽ, phải nói đó là một sự đột phá của vũ trụ.
"Nguyên Nguyên, cái này thế nào?"
Ngay đúng lúc Vương Nguyên đang âm thầm trừng mắt nhìn nhân viên bán hàng kia, Vương Tuấn Khải đã từ phòng thay quần áo đi ra.
Áo sơ mi trong được may vừa khéo léo lại tinh tế, chứng tỏ tay nghề rất tốt, kim cương màu xanh kết hợp với những đường khâu màu trắng, cổ áo màu cam trang trí đơn giản.
Thật sự là rất hợp với hắn.
Vương Nguyên mắt đầy ánh sao nhanh chóng gật đầu, ngắn gọn tổng kết.
"Đẹp trai."
Nguyên Nguyên thích đương nhiên hắn cũng thích. Vương Tuấn Khải theo nguyên tắc đi trả tiền bằng thẻ tín dụng.
Từ cửa hàng đi ra, Vương Tuấn Khải chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Vương Nguyên.
"Vừa rồi lúc anh đi thay quần áo, em ở một mình lẩm bẩm cái gì đấy?"
"A? Em có sao?" Vương Nguyên giả bộ không biết gì, dùng đầu ngón tay chạm vào nơi hắn vừa đụng tới.
"Anh thấy rõ ràng còn không chịu nhận. Miệng còn nhích tới nhích lui." Vương Tuấn Khải nghĩ lại lời mình vừa nói, ách, miệng nhích tới nhích lui? Tựa như đang nghĩ đến chuyện không tốt nào đó....
"Em....Em chỉ là không thích nhân viên bán hàng kia giúp anh chỉnh quần áo." Vương Nguyên nhỏ giọng nói, bàn tay nắm lấy cánh tay Vương Tuấn Khải.
"Tiểu Khải, em có phải rất kỳ quái hay không? Trước đây cũng chưa từng như vậy....Trong cửa hàng nhân viên hỗ trợ khách hàng sửa sang lại quần áo vốn dĩ rất bình thường...."
"Nguyên Nguyên, em không thích cũng không sao."
Vương Tuấn Khải quả quyết ngăn lại thắc mắc của Vương Nguyên.
"Từ nay về sau chỉ có bảo bối của anh mới có thể giúp anh chỉnh quần áo. Những người khác đều không được phép chạm vào." Vương Tuấn Khải biểu tình nghiêm túc nói xong, cúi sát đầu nhìn Vương Nguyên cười.
"Sao, như vậy đươc chưa?" Hơi thở chạm đến vành tai Vương Nguyên, nháy mắt rộ lên một màu đỏ ửng.
"Bảo bối cái gì a!"
Vương Nguyên ngay lập tức đẩy Vương Tuấn Khải ra, xoay người bước đi không muốn để ý cái tên quỷ đáng ghét này.
"Vậy gọi là gì? Bạn gái? Lão bà? Vợ?"
Phía sau Vương Tuấn Khải liền bắt kịp Vương Nguyên, càng nói ra mấy loại xưng hô ác liệt hơn.
"Hay vẫn trực tiếp kêu là bảo bối đi! Được không?"
Vương Nguyên thật sự không nhịn nổi nữa.
"Nguyên ca! Kêu bổn đại gia là Nguyên ca đi!" Vương Nguyên trừng lớn mắt, ngón tay trước ngực Vương Tuấn Khải chọc tới chọc lui.
"Tiểu Khải em nói cho anh biết, anh mới chính là bạn gái của....bổn đại gia em! Đi, bổn đại gia mang anh đi ăn cơm!"
Dứt lời một tay ôm chặt vai Vương Tuấn Khải nghênh ngang hướng quán ăn đi tới.
Có bạn gái nào so với bạn trai vừa cao hơn, soái hơn lại nam tính hơn sao?
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên kia một bộ ngốc mao, cười vô hạn sủng nịch.
Ăn cơm chiều đến no bụng, hai người cùng đi bộ tới rạp chiếu phim điện ảnh.
"Mời chọn chỗ ngồi."
"Được....Hai cái này." Vương Tuấn Khải chỉ chỉ trên màn hình hai vị trí phía sau.
"Thật ngại quá ~ phía sau này đều được xếp là ghế ngồi tình nhân, những ghế phía trước đều là ghế đơn." Chị bán vé mỉm cười giải thích.
Ghế ngồi....tình nhân....Không tồi!
Vương Tuấn Khải quay đầu nhìn đến vị kia nhà hắn đang hưng phấn mua bỏng ngô, còn không ngừng nói, "Cho nhiều một chút cho nhiều một chút.", bộ dạng quỷ tham ăn, khóe miệng không khỏi gợn lên.
"Đúng vậy, tôi muốn chỗ ngồi tình nhân."
Ai ui không biết nữ sinh nào lại hạnh phúc như vậy. Chị bán vé nhìn chàng trai đang trả tiền trước mặt, chắc cũng chỉ mới 15, 16 tuổi thôi, trông vừa trong sáng lại vừa sắc sảo, hơn nữa bộ dạng còn rất đẹp trai, chuyện yêu đương khẳng định là rất đáng yêu, tuổi trẻ thật tốt!!
"Tiểu Khải, mua được chưa? Phim sắp bắt đầu rồi."
Vương Nguyên ôm một bịch cỡ lớn, phía trên bỏng ngô chồng chất như ngọn núi nhỏ, nhu thuận đứng bên người hắn.
"Mua rồi, đi thôi!" Vương Tuấn Khải nhận lấy vé xem phim, vừa xoay người đi liền thấy chị bán vé hướng hai người bọn họ nở nụ cười quái dị.
Làm ơn thu lại nụ cười của cô đi, nếu không không thể bán vé tiếp đâu a!
Vương Tuấn Khải cầm lấy một bịch bỏng ngô thật lớn kia, cùng Vương Nguyên bước vào phòng xem phim.
Bởi vì phim sắp chiếu nên toàn bộ đèn đều bị tắt hết đi, cả đại sảnh tối mịt chỉ còn lại màn ảnh lớn đang phát quảng cáo.
Ai nha, lần đầu tiên cùng Tiểu Khải đi xem phim có chút khẩn trương a! Quả nhiên rạp chiếu phim là nơi mà tất cả các cặp đôi đều phải tới mà.
Nghĩ đến từ cặp đôi này Vương Nguyên sẽ không ý thức được mà vui vẻ đến cười thành tiếng, không để ý tới bậc thang dưới chân.
May mắn có Vương Tuấn Khải luôn đứng phía sau che chở cho cậu, mắt thấy thân hình Vương Nguyên lắc lắc sắp ngã sấp xuống liền ôm trụ lấy Vương Nguyên lại, cánh tay kéo cậu vào ngực hắn.
"Cẩn thận dưới chân."
Bốn chữ vô cùng đơn giản giờ phút này lại tràn đầy sức mạnh.
Vương Nguyên được ôm chặt trong tay Vương Tuấn Khải liền cảm nhận từng đợt từng đợt cảm giác an toàn, đột nhiên vô thức đứng thẳng người, cứ như vậy bay bổng trong lồng ngực Vương Tuấn Khải, nhẹ nhàng hỏi.
"Tiểu Khải, chỗ ngồi của chúng ta ở đâu a?"
"Ở phía sau, theo anh."
Nói xong buông lỏng Vương Nguyên ra, một tay cầm bịch bỏng ngô cỡ lớn, một tay trượt từ bả vai xuống bàn tay Vương Nguyên rồi nắm thật chặt.
Lần đầu tiên nắm tay, cứ thuận theo tự nhiên mà xảy ra như vậy.
Ngón tay hai người đan xen vào nhau, trong lòng bàn tay truyền đến độ ấm làm hai má Vương Nguyên đều nóng lên, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng an tâm. Chỉ cần là người kia nắm tay cậu, dù phía trước có đen tối thế nào nguy hiểm thế nào, cậu tuyệt đối cũng sẽ không sợ hãi.
Nhưng mà.....
Chỗ ngồi phía sau này sao lại không giống với chỗ ngồi phía trước vậy!!
"Đây, chúng ta ngồi ghế này."
Đi qua vài đôi nam nữ, Vương Tuấn Khải ngồi ở chỗ trống phía tận trong cùng.
"Tiểu Khải, này, đây là ghế tình nhân a~"
Vương Nguyên khẩn trương nhìn bốn phía, sợ mọi người nhìn thấy hai nam sinh vào khu vực này sẽ cảm thấy kỳ quái a. Bất quá những người xung quanh đều nói chuyện yêu đương, không ai để ý tới bên này hết.
"Yên tâm, không thấy được đâu."
Vương Nguyên biết đối với tư tâm của cậu Vương Tuấn Khải đều hiểu rất rõ. Hắn vừa dứt lời liền đem Vương Nguyên kéo vào vị trí bên cạnh.
Đây hoàn toàn là thế giới hai người!!
Mông còn ngồi chưa yên chỗ Vương Tuấn Khải đã bắt đầu dựa gần, thanh âm vô ý đè thấp truyền tới tai Vương Nguyên.
"Chúng ta không phải cũng là tình nhân sao?"
Thật may hiện tại đang ở rạp chiếu phim tối như mực, bằng không khuôn mặt hồng hồng không khác gì trái cà chua như cậu nhất định đã bị nhìn thấy.
Ở bên Vương Tuấn Khải cậu đến cả một chút thời gian chuẩn bị tâm lí cũng không có hắn đã đột nhiên sát lại, mỗi lần như thế cậu lại mặt đỏ tim đập, Vương Nguyên đối với chuyện này vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng không có biện pháp nào cả.
"Nguyên Nguyên em đang thẹn thùng sao? Hả?"
Nhìn Vương Nguyên cúi đầu ngượng ngùng liếc hắn, cả thân thể Vương Tuấn Khải rõ ràng lại dựa lên phía trước, được một tấc lại muốn tiếc một thước, tay nắm lấy bả vai Vương Nguyên, hướng toàn bộ người qua thật nhẹ nhàng. Như vậy Vương Nguyên đều hoàn toàn dựa vào người hắn.
Mà phía sau lỗ tai Vương Nguyên đều hồng hết lên rồi.
Cánh tay Vương Tuấn Khải đặt bên người cậu, bàn tay dịu dàng chế trụ bờ vai cậu.
Một bên thân thể tựa vào nhau thật sát, từ đầu vai đến chân, giống như cách một lớp quần áo đều có thể cảm nhận được làn da của đối phương, từ ấm áp biến thành nóng bỏng.
Hơi thở Vương Tuấn Khải không ngừng truyền tới, nhanh chóng bao quanh người Vương Nguyên.
Hơn nữa điều chịu không nổi nhất chính là Vương Tuấn Khải lại dùng giọng mũi "Hả?" Ngữ khí hướng về phía cậu, thanh âm kích thích từng dây thần kinh cậu.
Vương Nguyên ngay lập tức đoạt lấy bỏng ngô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình hình lớn, tránh né ánh nhìn trêu đùa của Vương Tuấn Khải.
"Em không có, không có thẹn thùng, xem phim thôi!"
Tuy nhiên, trong thời gian xem phim, Vương Tuấn Khải đại ca à anh thành thật một chút được không?
Đầu tiên thì tiến thêm một bước, thay đổi động tác dùng hai tay ôm lấy eo Vương Nguyên. Sau đó lấy cớ nói tay mình đang bận làm chuyện khác liền bảo Vương Nguyên đút bỏng ngô cho ăn. Một lúc sau mệt mỏi muốn tựa nhờ lên vai Vương Nguyên, một hồi lại sờ sờ hai má Vương Nguyên nói là nhìn thấy nó rất trắng rất nộn.
Toàn bộ phim đều không xem gì, tất cả đều là hình ảnh Vương Nguyên đỏ mặt cùng Vương Tuấn Khải cười xấu xa.
Em so với bỏng ngô thực sự còn ngọt hơn nhiều.
Đủ để hòa tan lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro