Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương33

Hạnh phúc thứ nhất...




Nắng chiếu nghiêng nghiêng bên khung cửa, từng hạt bụi li ti nhẹ nhàng theo làn gió bay bay trong ánh sáng mang một màu vàng kim thuần tuý của mặt trời buổi sớm...

Vẫn như mọi hôm, Vương Nguyên bị ánh sáng của ngày mới làm thức giấc, đôi mắt ẩn sau hàng mi buồn từ từ hé mở...

Vương Nguyên vẫn còn trong tình trạng ngái ngủ, đưa tay dụi dụi mắt, cố gắng gượng người ngồi dậy...

Cũng cùng trên một chiếc giường, Tuấn Khải vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, những đường nét hoàn mỹ trên gương mặt điển trai cũng trở nên sắc nét hơn trước ánh nắng, gương mặt của Tuấn Khải cứ như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, và cả hàng mi dày đang che khuất đôi mắt màu hổ phách...

Tuấn Khải khi ngủ trở nên dịu dàng hơn, gương mặt cũng không thể hiện được sắc thái lạnh lùng vốn có, ngược lại còn kết hợp hài hoà với khung cảnh hiện giờ...

1s...

2s...

3s...

Vương Nguyên im lặng, dừng mọi động tác để chăm chú quan sát Tuấn Khải, sau đó trên đôi môi kia nở một nụ cười lém lỉnh...

Đưa một tay với lấy cây bút dạ đã được đặt sẵn trên bàn, đôi mắt vẫn dán chặt vào Tuấn Khải dò xét, cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể...

Cây bút dạ màu đen đã nằm gọn trong tay, từ từ thu tay về, nụ cười trên gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý và... thâm độc...

Với khoảng cách hiện giờ, Vương Nguyên chỉ cần nhích người một tý là đã có thể chạm vào người Tuấn Khải...

Khi khuôn mặt điển trai kia mỗi lúc một gần hơn, cảm giác thích thú trong lòng Vương Nguyên càng tăng thêm bội phần...

Vương Nguyên mở nắp cây bút dạ, sau đó vươn tay về phía gương mặt Tuấn Khải đang say ngủ...

Một chút... một chút nữa...

Khi ngòi bút chuẩn bị chạm đến đích thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay của Vương Nguyên, đôi mắt màu hổ phách đang trừng lên kèm theo một ánh nhìn đáng sợ...

Và nụ cười trên gương mặt Vương Nguyên không biết đã bay mất từ bao giờ...

Tình thế hiện giờ đã được đổi ngược, người chiếm ưu thế hiện nay là Tuấn Khải...

Liếc nhìn cây bút dạ, rồi lại đến gương mặt dần trở nên tái mét của Vương Nguyên, Tuấn Khải nhíu mày nhìn Vương Nguyên nghi hoặc...

Con nít ba tuổi cũng biết việc xấu xa Vương Nguyên đang làm là gì...

Hàng lông mày rậm từ khuôn mặt điển trai kia ngày càng nhíu chặt lại, đôi mắt màu hổ phách nhướn lên đang có một ánh nhìn uy hiếp, và khoé môi trái khẽ nhếch lên tạo một vòng cung đẹp mê hồn...

Tuấn Khải lập tức đưa tay còn lại giật lấy cây bút dạ trong tay Vương Nguyên, nụ cười kia đang dần trở nên ranh mãnh...

Bằng động tác nhanh nhất,Tuấn Khải lập tức ấn mạnh người Vương Nguyên nằm xuống giường, sau đó dùng một tay mở nắp bút ra...

Vương Nguyên bất động, đôi mắt ánh lên những tia nhìn đầy sợ hãi trước Tuấn Khải, cố gắng thoát khỏi vòng vây của người bên kia...

-"Tuấn Khải, tránh ra, sắp trễ học rồi!"-Chất giọng hiện tại của Vương Nguyên đang vô cùng gượng gạo, gạt tay Tuấn Khải ra cố gắng ngồi dậy.

Nhưng bàn tay mạnh mẽ kia lại tiếp tục ấn Vương Nguyên nằm xuống, cây bút trên tay Tuấn Khải đang có một mục tiêu chuẩn xác.

-"Này, anh làm gì vậy?!"-Vương Nguyên đến lúc này không thể để yên cho Tuấn Khải muốn làm gì thì làm được nữa, chất giọng ngang bướng cất tiếng phản bác, bàn tay yếu ớt lại cố gắng đẩy Tuấn khải ra xa.

-"Cũng không có gì đặc biệt..."-Tuấn Khải nhún nhún vai, cây bút dạ lúc này đang trở thành "hung khí" dùng để huỷ hoại nhan sắc của Vương Nguyên. Câu nói tiếp theo của Tuấn Khải rất điềm nhiên, nhưng lại khiến Vương Nguyên rùng mình.-"... trang điểm cho em!"

Trang điểm? Với cây bút dạ màu đen đó?

Vương Nguyên tròn mắt, tại sao kế hoạch của chính mình đặt ra mà lại bị lật tẩy một cách dễ dàng như thế, không những đã bị vạch mặt mà còn phải hưởng "thành tích" mà chính mình đã nghĩ ra...

-"Này, không đùa đâu! Mau thả em ra!"-Vương Nguyên gằn giọng ra lệnh, nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng sợ hãi...

Nếu Tuấn Khải làm thế thật, thì coi như cuộc đời tươi đẹp mang một sắc màu hồng phấn sẽ chấm dứt, ngược lại còn chuyển thành một màu đen "rực rỡ"!

Nhưng dường như Tuấn Khải không hề có ý định dừng lại...

-"Mèo con à?"-Từ khoé miệng hoàn hảo kia bật ra một câu hỏi nghi hoặc đủ để Vương Nguyên nghe thấy, sau đó Tuấn Khải cười khẩy, tiếp tục đưa đây bút về phía gương mặt xinh xắn kia...

Mèo con là biệt danh do Đình Phong đặt cho Vương Nguyên, tại sao Tuấn Khải lại nói cụm từ đó vào lúc này?

Vô thức khi nhìn thấy cây bút kia đang được phóng to hơn trong tầm mắt, Vương Nguyên mím môi, bất lực nhắm mắt lại...

Cây bút dạ mỗi lúc một gần hơn, sau đó là chạm thẳng vào khuôn mặt của Vương Nguyên...

Từ những ngón tay thon dài của Tuấn Khải đang kéo dài những đường nét tuyệt mỹ, nhẹ nhàng và lả lướt...

Hai bên má ửng hồng này...

Cái mũi xinh xinh này...

Cảm giác bị ngòi bút chạm vào khiến Vương Nguyên khẽ cựa mình khó chịu, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn để mặc Tuấn Khải thoả sức tô vẽ trên gương mặt quý ngàn vàng của mình...

Rất nhanh sau đó, một "tuyệt tác" đã ra đời!

Tuấn Khải dừng bút, với tay lấy chiếc nắp bút đang nằm ở cuối giường đóng nắp lại, bước xuống giường rồi quay sang Vương Nguyên đang nhắm chặt mắt lên tiếng.

-"Em mau thay đồ đi, nhưng nếu làm nhạt bớt những gì đang có trên mặt em thì anh sẽ bôi đen cả gương mặt em đấy!"-Chất giọng của Tuấn Khải đang rất thoả mãn, nhìn gương mặt kia mà bật cười thành tiếng, bước ra khỏi phòng...

Vốn dĩ phòng của Tuấn Khải chỉ có độc nhất một phòng tắm, nhưng cả hai lại không thể cùng lúc dùng chung được nên Tuấn Khải đã chuyển cả tủ quần áo và những dụng cụ sinh hoạt cá nhân sang phòng kế bên, nhường phòng tắm trong phòng cho Vương Nguyên...

Vương Nguyên mở mắt, mơ mơ màng màng bước vào phòng tắm...

Dĩ nhiên việc đầu tiên Vương Nguyên làm là sẽ đứng trước gương "chiêm ngưỡng" tác phẩm của Tuấn Khải...

1s...

2s...

3s...

4s...

5s...

-"Á!"-Sau năm giây bất động, tiếng hét thất thanh lại vang lên, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Vương Nguyên vẫn không thể không ngỡ ngàng.

Gương mặt này...
Đang sở hữu những đường nét vẽ không hẳn là tuyệt vời, nhưng đủ để Vương Nguyên biết Tuấn Khải đã biến mình thành loại động vật gì...

... là mèo!!

Lúc nghe Tuấn Khải nói thấp thoáng hai từ "mèo con" Vương Nguyên đã cảm thấy bất ổn, nay lại được tận mắt chứng kiến gương mặt của mình đang bị một lớp mực đen tạo thành một gương mặt mèo xinh xắn...

Không phải là do Tuấn Khải vẽ xấu!

Cũng không phải do là vẽ mặt con mèo!

Nhưng Vương Nguyên đang cảm thấy uất ức vì Tuấn Khải uy hiếp không cho xoá! Chẳng lẽ muốn Vương Nguyên đến trường với cái bộ dạng này sao?!

Vương Nguyên hậm hực, mặc dù rất ghét và muốn xoá những vết mực trên mặt, nhưng nếu vậy thì chắc không biết Tuấn Khải sẽ biến mình thành con gì nữa...

Biết đâu lần sau là vẽ con chuột!

Khoác bộ đồng phục của trường Trung học Star, Vương Nguyên thất thiểu bước ra khỏi phòng tắm, những nét mực đen trên gương mặt vẫn còn nguyên vẹn...

Bước xuống nhà trước những ánh nhìn ngạc nhiên của mấy cô hầu và đám cận vệ, thật sự lúc này Vương Nguyên chỉ muốn chết quách đi cho xong!

Cúi gầm mặt bước đi, Vương Nguyên cố gắng che khuất gương mặt này bằng mái tóc dài vốn có...

-"Cô chủ!"-Một bóng người đứng chắn ngang lối đi của Vuong Nguyên, cô hầu An An đang tỏ vẻ vô cùng gấp gáp.-"Cô sao thế?"

Dáng vẻ hiện tại của Vương Nguyên đang khiến An An hiểu lầm...

An An lập tức đưa tay nâng mặt Vương Nguyên lên xem xét, khi vừa được trông thấy gương mặt của cô chủ, An An cũng bất động...

-"Dễ thương quá!"-Không nén được cảm xúc, An An bật cười, sau đó lại đưa tay che miệng để không bật cười thành tiếng, nhưng câu nói cảm thán là phát ra từ tận đáy lòng...

Dường như Vương Nguyên rất hợp với mèo thì phải, trông yêu cực!

Chắc chắc đây là tác phẩm của Tuấn Khải!

Vương Nguyên xấu hổ cúi mặt xuống, đẩy An An sang một bên bước nhanh xuống lầu rồi khuất hẳn...

...

Tuấn Khải vẫn như mọi ngày, đứng trước chiếc xe BMW chờ Vương Nguyên...

Bóng dáng nhỏ bé đó đã xuất hiện ở cửa, mỗi lúc một gần và rõ hơn...

Và lần này Tuấn Khải tập trung sự chú ý vào gương mặt của Vương Nguyên...

Khoảng cách giữa cả hai dần được rút ngắn nhờ những bước chân vội vã của Vương Nguyên...

Vừa đứng đối diện với nhau, Vương Nguyên lập tức đưa tay nắm lấy vạt áo của Tuấn Khải, chớp chớp mắt cầu xin...

-"Tuấn Khải, làm ơn cho em xoá nó đi!"-Lại vận dụng tuyệt chiêu cũ hơn cả cũ, Vương Nguyên cố gắng nài nỉ Tuấn Khải.

Nhưng làm thế này, và với gương mặt mèo xinh xắn đó thì Tuấn Khảilại càng không cho Vương Nguyênxoá.

Tuy không muốn nhưng Tuấn Khải cũng phải công nhận rằng tên Đình Phong đó nói rất đúng... Vương Nguyêntrong dáng vẻ của mèo trông cực kỳ đáng yêu...

Dĩ nhiên đáp lại câu hỏi của Vương Nguyên là một cái lắc đầu dứt khoát.

Không để Vương Nguyên nói thêm bất cứ gì nữa, Tuấn Khải mở cửa xe và ấn Vương Nguyên vào, sau đó cũng ngồi vào xe...

...

Cái cảnh tượng khi hàng trăm đôi mắt chiếu thẳng vào cặp đôi "toả sáng" bước vào cổng trường vẫn quen thuộc như mọi ngày...

Nhưng lần này thì lại có thêm rất nhiều lời bàn tán...

Dĩ nhiên là về khuôn mặt "mèo con" kia!

-"Nhìn mặt Vương Nguyên kìa, không thấy xấu hổ sao?"

-"Đúng là muốn gây sự chú ý!"

-"Trông cũng dễ thương đấy chứ."

Không phân biệt giọng nam hay nữ...

Không phân biệt là có ác ý hay không...

Nhưng Vương Nguyên vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu!

Dường như Tuấn Khải chẳng thèm để tâm đến những lời nói đó, cứ lạnh lùng bước đi trước bao nhiêu ánh mắt khác nhau...

-"Mèo con!"-Lại là chất giọng quen thuộc dễ nghe kia, khỏi cần nhìn cũng biết đó là ai.

Đình Phong bước chân gấp gáp đến bên Vương Nguyên, không hề để ý đến việc Tuấn Khải cũng đang có mặt ở đó, xoay người Vương Nguyên lại để nhìn rõ khuôn mặt "đáng thương" kia.

-"Em vẽ mặt mèo sao? Yêu tôi đến thế à? Có yêu đến mấy cũng đừng gây chú ý như thế này chứ!"-Đình Phong ôm chặt Vương Nguyên vào lòng, nói một mạch không ngừng nghỉ.

Lập tức Vương Nguyên đã đẩy mạnh Đình Phong ra, khó chịu "ban" cho Đình Phong một cái nhìn chết người.

-"Đừng nói tôi, xem lại anh đi!"-Khó chịu gằn giọng, Vương Nguyên liếc nhìn bộ quần áo hơn cả "nổi" trên người Đình Phong.-"Đúng là chỉ giỏi nói người khác, anh có thua kém gì tôi đâu, có khi còn hơn ấy!"

-"Anh đến trường để nhìn em một cái rồi đi diễn, nếu hôm nay không đến thì có lẽ chẳng có dịp xem lại cái gương mặt đáng yêu này!"-Đình Phong nâng mặt Vương Nguyên lên xem xét, nhưng phải công nhận là đáng yêu thật.

Vương Nguyên lập tức gạt mạnh tay Đình Phong ra, thể hiện rõ rệt sự chán ghét của mình, đồng thời một gương mặt lạnh lùng đã lọt vào tầm mắt.

Dường như cả hai đã quên mất một nhân vật không thể thiếu...

Tuấn Khải cho một tay vào túi, thờ ơ nhìn hai người trước mặt, nhưng trong ánh mắt vô cảm xen chút tia nhìn giận dữ.

Hành động tiếp theo ngay sau khi thấy Vương Nguyên đã chuyển sự chú ý sang mình là nắm tay lôi đi một cách bạo lực...

Nhanh đến mức Đình Phong chỉ đứng đờ người ra nhìn hai bóng người khuất xa dần khỏi tầm mắt...

...

Những bước chân gấp gáp của Tuấn Khải lôi theo Vương Nguyên bước đi trên hành lang...

Vương Nguyên vẫn chưa hiểu được Tuấn Khải đang muốn làm gì, đôi chân cũng bước nhanh theo sau...

*Rầm*

Thứ âm thanh va chạm mạnh vang lên, Tuấn Khải cũng từ từ hạ chân xuống...

Tiếp theo là lôi Vương Nguyên vào trong, và trước khi bước vào, Vương Nguyên cũng kịp nhìn thấy hai chữ "WC nam" trên cửa...

-"Mười giây, lập tức biến!"-Đột ngột Tuấn Khải dừng chân lại, khiến cả người Vương Nguyên đổ về phía trước, gương mặt ụp thẳng vào lưng Tuấn Khải...

Chất giọng ra lệnh uy hiếp vang lên, theo sau đó là những bước chân dồn dập bước ra khỏi cửa...

Một anh chàng chậm chạp bước ra cuối cùng, lập tức bị Tuấn Khải chặn lại.

-"Đứng trước cửa, cấm không cho ai vào!"-Đôi mắt màu hổ phách trừng lên, dường như uy hiếp bằng ánh mắt và giọng nói vốn là bản năng của Tuấn Khải.

Và chàng trai tội nghiệp kia gật gật đầu...

Vương Nguyên hiện giờ đang được "may mắn" hiện diện trong phòng vệ sinh nam...

Tuấn Khải lập tức xoay người Vương Nguyên lại, đưa tay kéo khoá của chiếc balô Vương Nguyên đang đeo trên vai, mở ngăn đầu tiên lấy ra một chiếc khăn tay màu đen tuyền...

Chắc chắn đây không phải khăn tay của Vương Nguyên, mà nếu như thế thì chỉ có khả năng là Tuấn Khải đã bỏ nó vào...

Sau đó lại xoay người Vương Nguyên thêm một lần nữa, để cả hai gương mặt đối diện với nhau...

Tiếp theo bàn tay cầm chiếc khăn đưa lên, hướng thẳng về gương mặt Vương Nguyên kéo mạnh ở những nơi có nét vẽ...

Vương Nguyên thì lập tức nhắm mắt lại, mím môi để Tuấn Khải giúp mình xoá sạch tàn tích trên mặt...

...

-"Thầy, không thể vào được đâu ạ!"-Giọng chàng trai kia vang lên, sợ sệt nhìn vào phòng vệ sinh.

-"Sao lại không? Em tránh ra!"-Một giọng nam khàn đặc lên tiếng đáp lại, kèm theo động tác kéo chàng trai đang chặn trước cửa ra.

Và cảnh tượng là dáng vẻ cao lớn đằng sau của Tuấn Khải đã được ông ta thu vào tầm mắt, nhưng hơn hết là gương mặt nam sinh đang hiện diện trong phòng vệ sinh !

Máu nóng dồn lên não, ông ta tiến đến gần cặp đôi trước mặt, cố gắng tỏ ra nguy hiểm.

-"Này, cả hai đứa đang làm cái gì thế?!"

Nhưng ông ta hoàn toàn bị phớt lờ...

Vuong Nguyên tuy nghe rất rõ giọng nói tức giận ấy, nhưng trong trường hợp này thì "Im lặng là vàng".

Vì Ái Hy không tin ông ta dám đụng đến Minh Vỹ...

Thầy giáo kia tiến đến gần cả hai người hơn, đưa bàn tay vỗ mạnh vào vai Tuấn Khải.

-"Tên gì, lớp nào? Cả hai em!"-Ông ta vẫn tiếp tục độc thoại, không hề biết trên người chàng trai mà ông ta vừa chạm vào đang toả ra sát khí.

Tuấn Khải từ từ quay mặt lại...

Và ánh nhìn của đôi mắt màu hổ phách còn nguy hiểm hơn ông ta gấp vạn lần...

-"Biến!"-Một từ ngắn gọn, nhưng đủ làm ông thầy kia toát mồ hôi.

Nhanh hết mức có thể, ông ta bước ra khỏi phòng vệ sinh, sẵn tiện đóng cửa lại...

Tuấn Khải cũng dừng lại, chiếc khăn trên tay được ném mạnh xuống đất, sau đó nhẹ nhàng ôm Vương Nguyên vào lòng, buông một câu khẳng định.

-"Em làm mèo trông đáng yêu, nhưng lại nguy hiểm quá!"

Một tiếng thở dài, là của Tuấn Khải...

Vương Nguyên cũng không hiểu Tuấn Khải đang nói gì, dụi đầu vào ngực Tuấn Khải nhắm mắt lại, trên môi là một nụ cười hạnh phúc...

...

-"Tuấn Khải, nhanh lên!"-Vuong Nguyên kéo tay Tuấn Khải, bước nhanh nhất có thể.-

"Nhanh nào!"

Tuấn Khải vẫn tỏ ra cái dáng vẻ hời hợt, vẫn chậm rãi bước theo Vương Nguyên...

Vừa đến giờ nghỉ trưa là Vương Nguyên đã tìm đến tận lớp, không chờ Tuấn Khải đến đón mình, ngược lại còn kéo Tuấn Khải đi một mạch...

Bước vào sân trường, một toán học sinh khá đông đang tập trung trước bảng thông báo của trường...

Tuấn Khải nhíu mày, không ngờ Vương Nguyên cũng hiếu kỳ về hoạt động của trường...

Vương Nguyên nhanh chóng lôi Tuấn Khải hoà vào đám đông, buông tay Tuấn Khải ra và cố quan sát những gì đang được viết trên bảng thông báo...

Nhưng đây chỉ là một phần cho kế hoạch... trả thù!

Tuấn Khải cũng chẳng để tâm mấy, cho cả hay tay vào túi quần, đứng nhìn với một dáng vẻ bất cần...

Dường như Vương Nguyên đã bắt đầu chuyển tầm nhắm, nhìn cô nàng đứng trước Tuấn Khải cười tinh nghịch...

Hành động tiếp theo là đưa tay véo nhẹ vào chiếc eo mảnh mai của cô ta...

Dĩ nhiên cô gái đó lập tức giật mình không thoải mái, tức giận quay lại nhìn phía sau...

Và đôi mắt ấy dịu lại khi thấy Tuấn Khải, kế bên đó là Vương Nguyên...

Tuấn Khải nhíu mày, nhìn sang cậu vợ rắc rối, và Vương Nguyên cũng đang nhìn Tuấn Khải lắc nhẹ đầu, còn xuýt xoa như đang muốn hỏi "Tại sao anh lại làm thế?".

Và mọi hành động đều được cô gái kia trông thấy... tất nhiên cô ta sẽ hiểu lầm Tuấn Khải công khai "đụng chạm" cô ta...

Gương mặt ấy nở một nụ cười ngượng ngùng đến phát khiếp!

Đôi mắt màu hổ phách như hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lập tức tối sầm lại...

Nhưng cô gái kia cứ cố tình lùi về phía sau, chạm chạm vào người Tuấn Khải...

Kế bên, Vương Nguyên đang nở một nụ cười đắc thắng...

Kế hoạch đại thành công!

Nụ cười vẫn chưa tắt hẳn, thì Tuấn Khải đã kéo mạnh Vương Nguyên vào lòng, và hôn nhẹ lên đôi môi vẫn vương nụ cười ranh ma kia một nụ hôn khá dài...

Cùng lúc đó, gương mặt Tuấn Khải cũng nở một nụ cười...

... nụ cười của ác quỷ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hihi