Chương hai
New home
Giọng nói lạnh lùng nhưng dứt khoát ấy vang lên, Vương Nguyên giật mình quay người lại...
Trước mắt Vương Nguyên, chàng trai lúc nãy đang đứng tựa người vào chiếc BMW bóng loáng, đôi mắt màu hổ phách đang chăm chú nhìn Vương Nguyên khoé miệng khẽ nhếch lên tạo một đường cong hoàn hảo...
Bất chợt chàng trai bước đến trước mặt Vương Nguyên, nụ cười trên môi dần biến mất, thay vào đó là một gương mặt lãnh đạm đầy thuyết phục...
Trong tích tắc, khi đôi mắt hai người gặp nhau, thời gian như ngừng lại.
1s...
2s...
3s...
-"Á! Sao anh lại ở đây?"-Vương Nguyên ngạc nhiên chỉ vào mặt chàng trai đang đứng trước mặt, giọng nói vô cùng kích động.
-"Anh đến để đón em."-Chàng trai mỉm cười, nơi khoé môi vẫn còn một vết bầm sau cuộc ẩu đả vừa rồi.
-"Đón tôi?"-Vương Nguyên bất giác lùi một bước, cười gượng.-"Anh à, chắc anh nhầm người rồi."
Vương Nguyên lùi một bước, chàng trai ấy lại tiến lên một bước, đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt mặt Vương Nguyên.
-"Không nhầm đâu. Em là Vương Nguyên..."-Khuôn mặt chàng trai ấy áp sát mặt Vương Nguyên, gằn từng chữ.-"... vợ - của - anh!"
Tuy nụ cười vẫn hiện diện trên gương mặt đó, nhưng Vương Nguyên có thể cảm nhận được sát khí trong nụ cười thân thiện ấy.
-"Ha ha, anh đùa vui quá."-Vương Nguyên quay mặt sang hướng khác, tránh ánh nhìn của chàng trai trước mặt.
-"Anh nhắc lại, anh không đùa..."-Đôi mắt màu hổ phách chợt loé lên, chất giọng của chàng trai ấy ngày càng trở nên băng giá.-"... Anh là Vương Tuấn khải chồng của em! Nhớ chưa?"
-"Nh... nhớ rồi."-Bất lực trước hoàn cảnh hiện tại, Vương Nguyên cúi gầm mặt, ấm ức nói.
-"Tốt!"-Vương tuấn khải cười nhạt, sau đó quay sang bà Vương.-"Mẹ à, con đưa cô ấy đi được chưa?"
-"Ờ... Con cứ tự nhiên."-Gương mặt rạng rỡ của bà Vương như một đòn tâm lý giáng mạnh vào Vương Nguyên, ngước lên nhìn mẹ mình với đôi mắt căm hận.
Tuấb khải hất mặt về phía chiếc vali màu hồng phấn trước cửa với một tên mặt vest đen. Hiểu ý, hắn ta vội vàng chạy đến xách chiếc vali bỏ vào cốp xe.
-"Đi thôi."-Bàn tay Tuấn khải nắm chặt tay Vương Nguyên lôi đi, sau đó lịch sự mở cửa xe cho Vương Nguyên.
Vương nguyên miễn cưỡng bước vào, không thèm ngoảnh mặt nhìn mẹ mình lần cuối. Thật không thể chấp nhận một người mẹ yên tâm giao con mình cho thiếu gia của tập đoàn mafia Knight...
-"Vương Nguyên ,bảo trọng nha con!"-Bà Vương đứng trước cửa gọi với theo, vẫy vẫy tay tạm biệt.
Chiếc xe khuất dần trong màn đêm, bà buông thõng tay, khẽ thở dài...
...
Chiếc xe dừng lại ở một ngôi biệt thự xanh lam rộng lớn, mang đậm phong cách phương Tây. Tên vệ sĩ mặc vest đen nhanh chóng xuống xe mở cửa rồi tiếp tục lái xe vào bên trong...
Thảm cỏ trải dài suốt một con đường rải đầy sỏi, những ánh đèn mờ ảo kết hợp với ánh trăng khuya vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp...
Bước chân vào ngôi nhà tráng lệ, Vương Nguyên tròn mắt dò xét xung quanh, mơ mơ màng màng như chưa tỉnh mộng...
-"Thiếu gia đã về!"-Vô số những cô gái trong bộ trang phục người hầu đứng tạo thành lối đi, cung kính cúi đầu trước Tuấn khải.
Vương Nguyên có phần hơi ngạc nhiên, nhưng cũng im bặt, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
-"Theo anh."-Một giọng nói lạnh lùng cất lên, phá vỡ dòng ảo tưởng miên man đang ẩn hiện trước mặt Vương Nguyên.
- Vương Nguyên ngượng ngùng bước theo sau Tuấn khải, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn xung quanh. Căn nhà này quả thật rất tráng lệ, ngay cả cầu thang cũng được chạm khắc cầu kỳ...
Đi mãi, đi mãi... Đến tận tầng ba, Tuấn khải nắm tay Vương nguyên lôi vào một căn phòng...
Một căn phòng được trang trí theo kiểu phòng hoàng tử, xung quanh chỉ có hai màu xanh , chiếc giường nhỏ xinh được đặt ở phía góc phòng.
-"Woa! Đây là phòng của tôi thật sao?"Vương Nguyên nở một nụ cười hạnh phúc, ngước mặt lên hỏi Tuấn khải.
-Tuấn khải không trả lời, chỉ gật đầu, sau đó đưa cho Vương Nguyên một bộ đồng phục nam
-"Đây là đồng phục của em, ngày mai em sẽ đến trường với anh."-Giọng nói trầm ấm của Tuấn khải khiến Vương Nguyênthấy nhẹ lòng, nhưng vô số câu hỏi vẫn chưa được giải đáp.-"Lát nữa sẽ có người mang hành lý lên cho em."
-"Nhưng..."-Chưa kịp nói hết câu, ngón tay thon dài của tuấn Khải đã chặn ngang câu nói.
-"Anh đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, em cứ yên tâm. Phòng anh ở kế bên, có việc gì thì sang đó tìm anh."-Sau khi dặn dò kỹ lưỡng, Tuấn khải quay lưng bước đi...
Chợt một bàn tay nắm lấy vạt áo của Tuấn khải giọng nói hơi nghẹn lại vang lên.
-"Tại sao anh lại gọi tôi là vợ của anh?"-Vương Nguyên nhìn Tuấn Khải nghi hoặc, đôi môi hơi mím lại hỏi.
-"Em không cần biết đâu."- Tuấn Khải lắc đầu, gương mặt đăm chiêu nhìn Vương Nguyên.
Hành động tiếp theo là nhẹ nhàng kéo tay Vương Nguyên ra khỏi áo mình, quay lưng bước ra khỏi phòng Vương nguyên
-"Haiz!"-Vương Nguyên thở dài, sau đó mệt mỏi nằm lên chiếc giường đáng yêu dành riêng cho mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro