Chương 41
Bước đi cùng tử thần
*Rầm*
Một thứ âm thanh va chạm mạnh một cách bạo lực vang lên, đồng thời cánh cửa của khu nhà máy bỏ hoang quen thuộc được mở ra một cách thô bạo.
Cảnh tượng lúc này, dường như đang tái diễn khung cảnh hai năm trước...
Tuấn Khải đứng trước cửa, đôi mắt lạnh lùng liếc sơ cảnh vật xung quanh, nơi này đã thật sự quá quen thuộc với Tuấn Khải.
Và đến tận lúc này, nó cũng không hề thay đổi, chỉ một không gian trống rỗng mang diện tích cực lớn, đồng thời đem đến cho người khác cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Đưa Vương Nguyên đến nơi này... cuối cùng Nhất Lâm lại định làm gì đây?
Tuấn Khải thật sự đang cố gắng kìm nén nỗi lo lắng đang dâng trào trong lòng, mất Băng Băng đã là quá đủ, nếu lần này nạn nhân lại là Vương Nguyên... Tuấn Khải sẽ ra sao?
Sẽ lại một lần nữa lặng người để mặc người con trai mình yêu thương từ từ nhắm nghiền đôi mắt, chìm vào giấc ngủ dài vô tận vĩnh viễn?
Sẽ lại một lần nữa bất lực để tử thần một lần nữa mang người trai của Tuấn Khải đi thật xa, xa đến mức Tuấn Khải không thể nào chạm tới?
Đủ rồi, một lần là quá đủ!
Lần này... lần này nhất định sẽ khác!
Nhất định Tuấn Khải sẽ không đứng yên để mặc Vương Nguyên đối diện với tử thần như Băng Băng.
Không thể được!
Nét mặt Tuấn Khải vẫn tỏ ra điềm tĩnh hết mức, nhưng trong đôi mắt màu hổ phách đang ánh lên những tia nhìn phức tạp đầy đau đớn.
Nơi lồng ngực Tuấn Khải, trái tim kia đang đập mạnh liên hồi, vừa gấp gáp vừa mạnh mẽ, tất cả chỉ vì sự an nguy của Vương Nguyên.
Đình Phong đứng sau Tuấn Khải, cũng đưa đôi mắt dò xét một lượt xung quanh khung cảnh trước mắt, đây...
... là nơi đã từng tước đi sinh mạng của đứa em gái đáng yêu mà Đình Phong hết mực yêu thương.
Cả người Đình Phong khẽ run lên, nhưng sau đó lại được vẻ bề ngoài mạnh mẽ che khuất.
Người con trai ấy, bản sao của Băng Băng, một lần nữa lại trở thành nạn nhân tái diễn cho vở kịch đẫm máu này ư?
Khung cảnh tĩnh lặng đến ngạt thở, nhưng vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh bất thường nào cả...
Một bóng dáng trong bộ vest đen từ trong toán cận vệ phía sau chợt cất bước, gấp gáp như muốn vượt qua mặt Tuấn Khải mà xông vào bên trong.
Nhưng ngay lập tức, Tuấn Khải đã đưa tay chặn ngang trước mặt Tuấn Kiệt, động tác nhẹ nhàng và dứt khoát.
- “Quay về đúng vị trí, tôi chưa hề ra lệnh cho cậu bước vào cả.” - Tuấn Khải nói đều đều, không hề ngoảnh mặt lại phía sau, từ từ hạ tay xuống.
Tuấn Kiệt cúi thấp đầu, lùi dần về phía sau, hoà vào toán cận vệ đang toả ra sát khí ngút trời.
Đến lúc này, Tuấn Kiệt bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã ký tên vào bản hợp đồng sinh tử kia...
Bằng không, bất chấp mọi trở ngại, Tuấn Kiệt sẽ lập tức tìm đến bên Vương Nguyên mà ôm thật chặt vào lòng.
Nhưng quyền hạn của bản hợp đồng kia... không cho phép Tuấn Kiệt làm thế.
Và nếu thật sự Tuấn Kiệt có thể ôm lấy Vương Nguyên thì đôi tay của người con trai ấy cũng sẽ nhẫn tâm đẩy Tuấn Kiệt ra xa...
Vì vòng tay mà a Vương Nguyên cần, vốn dĩ không phải là vòng tay của Tuấn Kiệt.
Tuấn Khải nhíu mày nhìn vào khoảng không trước mặt, đôi chân bắt đầu cất bước tiến vào bên trong, kèm theo chất giọng ra lệnh.
- “Trừ Đình Phong , những người còn lại không được vào trong.” - Theo tình hình hiện tại, tốt hơn là càng ít người vào sẽ càng tốt.
Bước chân Tuấn Khải và Đình Phong tiến vào bên trong, gấp gáp như đang lo sợ mình sẽ đánh mất một thứ cực kỳ quan trọng.
Bên ngoài, Tuấn Kiệt đứng lẫn trong toán cận vệ, đôi mắt xuất hiện những ánh nhìn u uất.
...
- “Tử Kỳ", cho em này.” - Triết Dạ nắm lấy bàn tay của Tử Kỳ , sau đó đặt vào lòng bàn tay một chiếc đồng hồ cát bé xíu màu đen.
- “Sao lại là màu đen?” - Tử Kỳ nhíu mày nhìn chiếc đồng hồ cát đang nằm gọn trong tay, giọng điệu có chút khó chịu.
- “Vì màu đen hợp với em hơn...” - Gương mặt Triết Dạ thoáng buồn, sau đó nở một nụ cười gượng, có lẽ đây là lần cuối Triết Dạ được gần Tử Kỳ. - “... nếu ai đó hoặc có việc gì khiến em buồn, cứ lật ngược chiếc đồng hồ cát này lại, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
- “Tại sao em lại phải lật ngược cái thứ vô nghĩa này trong khi em đã có anh?” - Tử kỳ phụng phịu gương mặt, đưa tay đấm đấm vào ngực Triết Dạ, gương mặt vô cùng khó chịu. - “Này! Thấy không? Mỗi lần em không vui anh cứ để em đánh anh vài cái là được.”
- “Không hề vô nghĩa.” - Triết Dạ lập tức lên tiếng phủ định, trên môi nở một nụ cười cay đắng. - “Chỉ cần em lật ngược đồng hồ cát theo truyền thuyết, em sẽ thấy thanh thản hơn.”
- “Em không cần biết!” - Tử Kỳ đưa tay ôm lấy đầu, bướng bỉnh hét lên... đôi khi Triết Dạ luôn hành xử một cách khó hiểu, không giống với anh thường ngày chút nào.
- “Sắp tới...” - Để mặc Tử Kỳ cứ liên tục đấm vào người, Triết Dạ siết chặt vòng tay hơn, như đang cố gắng cảm nhận hơi ấm của người mình đang bảo vệ trong vòng tay. - “... có lẽ anh không thể ở cạnh em được nữa, anh phải đi xa.”
- “Mặc anh, anh cứ đi luôn cũng được, em không cần anh bảo vệ!” - Dường như đã quá mức chịu đựng, Tử Kỳ tức giận quát lên, ngoảnh mặt sang hướng khác giận dỗi... ai cho phép Triết Dạ được quyền rời xa Tử Kỳ cơ chứ?
- “Có lẽ... lần này sẽ không trở về nữa...
” - Đôi môi Triết Dạ khẽ mấp máy, phát ra một câu nói nhỏ, rất nhỏ... và dĩ nhiên, Tử Kỳ hoàn toàn không thể nghe được câu nói đầy đau đớn ấy.
.Truyền thuyết đồng hồ cát sao? Nực cười!
- “Cô không có gì để nói sao?” - Tử Kỳ cầm trong tay một chiếc đồng hồ cát màu đen, đứng tựa vào tường, vô thức lật ngược chiếc đồng hồ cát trong tay, đôi mắt mơ hồ dán chặt vào vật thể nhỏ bé ấy...
Đôi mắt Tử Kỳ đột ngột chuyển hướng nhìn, không chú tâm vào chiếc đồng hồ cát trong tay, lặng lẽ quan sát cô gái nhỏ nhắn đang ngồi bất động trên sàn.
Phía đối diện, Vương Nguyên đang ngồi bệt dưới nền đất lạnh lẽo, cúi gầm mặt, mái tóc đặc trưng màu café sữa phủ kín gương mặt nhỏ xinh, tạo nên một góc tối trên gương mặt đáng yêu ấy.
Không gian vẫn tĩnh lặng, những hạt cát li ti nhẹ nhàng rơi qua lỗ hổng sang mặt bên kia đồng hồ cát...
Đột ngột Tử Kỳ siết chặt bàn tay đang nắm giữ chiếc đồng hồ cát lại, bắt đầu cất bước đến gần chỗ Vương Nguyên , sau đó cúi người xuống.
- “Đau không? Mất anh Triết Dạ, cậu có đau bằng tôi không?” - Đưa tay nâng mặt Vương Nguyên lên, Tử Kỳ gằn giọng, đôi mắt dần tối lại.
Tử Kỳ biết chứ... biết rõ, nỗi đau Vương Nguyên đang phải gánh chịu đau như thế nào.
Nhưng liệu nó có đau bằng khoảnh khắc Tử Kỳ tận mắt trông thấy thi thể nhợt nhạt không chút sinh khí của Triết Dạ không?
Chỉ trong một phút ngắn ngủi khi nhìn thấy Triết Dạ nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền lại, như đang ngủ một giấc thật ngon.
Từ khoảnh khắc ấy, trái tim Tử Kỳ như chết đi, cả người cứ không ngừng run lên đau đớn...
Cảnh vật xung quanh... chỉ độc nhất một màu trắng lạnh lẽo, là màu của tử vong!
Đưa tay chạm vào bàn tay đang buông lơi ấy, Tử Kỳ không hề cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, thứ Tử Kỳ nhận thấy là cảm giác lạnh buốt từ bàn tay ấy.
Dù cho Tử Kỳ siết chặt bàn tay Triết Dạ hơn, dù cho những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má rơi nhẹ nhàng xuống bàn tay ấy...
... vẫn không thể khiến Triết Dạ lại ấm áp như ngày xưa.
Tử Kỳ cười nhạt, từ tốn nâng gương mặt của người đối diện lên.
*Rầm*
Lại thêm thứ âm thanh bạo lực vang lên khiến Tử Kỳ giật mình, ngừng động tác đang thực hiện lại, ngoảnh mặt về phía cửa phòng.
- “Vương Tuấn Khải , hắn đến nhanh hơn tôi nghĩ.” - Gượng người đứng dậy, Tử Kỳ vẫn đưa mắt nhìn về phía cửa phòng dò xét.
Căn phòng này nối liền với một đại sảnh lớn, có lẽ Tuấn Khải đã tìm đến được cửa phòng đại sảnh!
Đưa tay kéo mạnh Vương Nguyên đứng dậy, Tử Kỳ đang hành động một cách thô bạo, nhưng dường như Vương Nguyên không hề có ý định hợp tác, tiếp tục ngồi bệt xuống sàn.
Không hẳn là Vương Nguyên không muốn hợp tác, nhưng thật sự lúc này Vương Nguyên đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất cảm giác.
Lúc này, trong mắt Vương Nguyên dường như mọi vật không hề tồn tại, và đại não hoàn toàn không hề hoạt động.
Tử Kỳ nheo nheo mắt, cười khinh bỉ, buông tay để mặc Vương Nguyên muốn làm gì thì làm, cúi người xuống, cầm chiếc đồng hồ cát màu đen đưa ra trước mặt Vương Nguyên .
- “Biết đây là gì không?”
Đôi mắt vô hồn của Vương Nguyên bắt đầu có một hướng nhìn nhất định, nhưng không nhìn chiếc đồng hồ cát, mà là nhìn Tử Kỳ
.
- “Anh Triết Dạ đã tặng nó cho tôi...” - Tử Kỳ nói lấp lửng, sau đó lật đồng hồ cát lại. - “... kẻ nhẫn tâm giết anh Triết Dạ là Tuấn Khải! Hắn đã đến đây, cô không muốn trả thù sao?”
Chiếc đồng hồ cát trong tay Tử Kỳ được thả rơi tự do, vỡ tan thành những mảnh pha lê trong suốt, hoà lẫn cùng những hạt cát đen tuyền ảm đạm...
...
- “Vương Nguyên đâu?” - Tuấn Khải gằn giọng, đôi mắt trừng lên nhìn Nhất Lâm đang đứng trong một góc khuất của đại sảnh, dáng vẻ ung dung.
Lúc này, không chỉ Tuấn Khải đang nhìn Nhất Lâm đầy căm tức, mà còn có cả Đình Phong.
Từ lúc bước vào khu nhà máy bỏ hoang này, dĩ nhiên không cần đi tìm thì Tuấn Khải cũng biết rõ đối với một tên bệnh hoạn như Nhất Lâm thì chắc chắn sẽ muốn lặp lại lịch sử năm xưa...
Trước câu hỏi gấp gáp đầy nghi hoặc của Tuấn Khải , Nhất Lâm vẫn không hề trả lời hoặc có bất cứ động tĩnh gì ngoài việc lặng người nhìn về phía cả hai chàng trai trước mặt.
*Cạch*
Cánh cửa phía cuối đại sảnh chợt mở ra, bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang nắm lấy tay Tử Kỳ bước ra khỏi phòng.
Đột ngột Nhất Lâm cũng bắt đầu có phản ứng, bước về phía Đình Phong và Tuấn Khải, sau đó đứng sang một bên.
Gương mặt Vương Nguyên chỉ trong một buổi mà đã nhợt nhạt hơn hẳn, đôi mắt vô hồn và vẻ mặt bình thản lại khiến Tuấn Khải bất an hơn bao giờ hết.
Người con trai trước mắt... có đúng là Vương Nguyên không?
Bước chân Tử Kỳ ngừng lại, Vương Nguyên cũng dừng bước...
Khoảng cách giữa hai người con gái và ba chàng trai hiện đang có một khoảng cách khá xa...
Tử Kỳ rút ra một khẩu súng từ trong túi áo khoác, đưa khẩu súng về phía Vương Nguyên , hất mặt về phía cả ba người đối diện.
- “Cầm lấy, và bắn một trong ba người đối diện.”
Vương Nguyên vô cảm đưa tay đón lấy khẩu súng từ tay Tử Kỳ, nhìn về phía ba người trước mặt không chút cảm xúc.
- “Tử Kỳ , em làm gì vậy?” - Đình Phong gằn giọng, tức giận nhìn Tử Kỳ...
Một khoảng yên lặng...
Vương Nguyên bắt đầu cầm khẩu súng lên, giương thẳng về phía ba người đối diện.
Tuấn Khải vẫn giữ nguyên vị trí, cho một tay vào túi quần, nhìn Vương Nguyên chờ đợi...
Từ gương mặt Tử Kỳ, một nụ cười nửa miệng xuất hiện, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
*Đoàng*
Phát súng đầu tiên vang lên, cả không gian tĩnh mịch được phá tan không chút ngần ngại...
Cả ba chàng trai vẫn đứng vững trước mặt, nhưng chỉ duy nhất một người chạy dài dòng máu đỏ trên vai...
... là Tuấn Khải!
Vương Nguyên đã thật sự bắn Tuấn Khải...
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, ngay cả Đình Phong cũng nhìn Vương Nguyên sửng sốt.
Khẩu súng trên tay Vương Nguyên vẫn không hề được hạ xuống, đôi mắt vẫn thất thần...
Từng giọt máu đỏ thẫm cứ thế chạy dài xuống cánh tay đang buông thõng của Tuấn Khải, nhưng gương mặt Tuấn Khải vẫn không hề có chút gì tỏ ra đau đớn.
- “Bắn đi, nếu em thật sự muốn tự tay kết thúc sinh mạng này... chỉ cần là em, anh sẵn sàng bước đi cùng tử thần.” - Mũi súng từ tay Vương Nguyên vẫn tiếp tục được chĩa về phía Tuấn Khải, một sắc thái tàn độc.
Nỗi đau đang ngự trị trên vai, liệu có đau bằng vết thương lòng nơi trái tim của Tuấn Khải?
- “Anh Triết Dạ, là gia đình của tôi... bất cứ ai động chạm đến họ, tôi sẽ không bao giờ tha thứ...” - Từ đôi môi mang sắc hồng đào kia khẽ mấp máy, giọng nói từ tốn và nhỏ nhẹ, nhưng lại khiến tất cả những người trong cuộc ngạc nhiên tột độ. - “... đừng nghĩ nếu là anh, khẩu súng trên tay tôi sẽ được hạ xuống.”
Gương mặt Nhất Lâm lúc này cũng hệt như Tử Kỳ, nở một nụ cười đắc thắng.
*Đoàng*
Sau phát súng thứ hai, một bóng người cao lớn gục xuống nền đất lạnh lẽo.
Từng giọt máu của tuyệt vọng cứ thế lăn dài trong tim...
...
“Em đã làm một điều không tưởng...
... đó là dùng chính đôi tay này giết chết anh...”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro