Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

- Sự lựa chọn thứ ba...



Phát súng bất ngờ kia... không hề kết thúc một sinh mệnh vô giá của con người...

... không phải là cánh cổng dẫn đến một thế giới khác...

... mà là đại diện cho sứ giả thần chết... gửi đến thông điệp như một lời cảnh báo đẫm máu...

Khẩu súng trên tay Tuấn Khải hạ xuống, nhanh tay kéo Vương Nguyên vào lòng, giúp Vương Nguyên thoát khỏi viên đạn vô tình sẵn sàng tước đi sinh mạng của người con trai quan trọng nhất đời mình...

Viên đạn ghim thẳng vào vị trí cách Vương Nguyên một khoảng cách cực ngắn, nếu Tuấn Khải không kịp kéo Vương Nguyên về phía mình, có lẽ lúc này chẳng còn cơ hội để cảm nhận được hơi thở gấp gáp đầy sợ hãi của Vương Nguyên...

Vốn dĩ ban đầu Tuấn Khải chỉ định doạ Vương Nguyên một chút, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

Đưa đôi mắt vô thức chiếu thẳng về hướng phát ra tiếng súng, một bóng người lãnh đạm đang chĩa khẩu súng về phía Tuấn Khải và Vương Nguyên thêm một lần nữa...

... là ông Vương...

Dĩ nhiên, Tuấn Khải cũng không hề kém cạnh, lập tức giơ khẩu súng trên tay về phía ông Vương, tay còn lại ôm Vương Nguyên thật chặt...

-"Quyền lực và Nam Nhân, con sẽ chọn thứ nào?"-Ông Vương đứng trước cửa, khẩu súng trên tay vẫn có một tầm ngắm sẵn sàng, chất giọng trầm khàn vang lên.

-"Quyền lực! Nam Nhân chẳng là gì cả..."-Tuấn Khải lập tức đáp lại, bàn tay đang ôm Vương Nguyên siết chặt hơn, như thể sợ Vương Nguyên sẽ tan biến vào hư vô.-"... nhưng nếu Nam Nhân mà ông nói là cậu ấy, dĩ nhiên tôi sẽ chọn Nam Nhân!"

-"Nếu thế, ta sẵn sàng loại bỏ những thứ cản trở bước tiến của con."-Ông Vương vẫn điềm đạm đáp lại, đôi mắt sắc lạnh chiếu thẳng vào người con trai đang nép mình vào vòng tay của Tuấn Khải.

Loại trừ Vương Nguyên quả thật không phải điều quá khó đối với ông, nhưng lý do khiến ông ngập ngừng là Vương Nguyên mang một gương mặt giống Tiểu Băng một cách kỳ lạ... không hẳn là hoàn toàn nhưng mang đến cho ông cảm giác ấm áp hệt như Tiểu Băng...

-"Chỉ cần ông chạm vào cậu ấy, tôi sẽ bắt ông trả giá gấp đôi."-Tuấn Khải nhếch môi, nở một nụ cười nhạt, ngón tay bắt đầu ghì lấy còi súng trong tay...

*Đoàng*

Phát súng thứ hai lại vang lên, Vương Nguyên giật mình vòng tay ôm thật chặt Tuấn Khải như đang tìm kiếm sự an toàn tuyệt đối, nhắm hờ đôi mắt sau đó gục mặt vào lồng ngực mạnh mẽ của Tuấn Khải, cả người bắt đầu run lên đầy sợ hãi...

Người nổ súng lần này là Tuấn Khải...

Nhưng vẫn hệt như ông Vương, viên đạn từ khẩu súng của Tuấn Khải chỉ ghim ở bức từng cách gương mặt ông Vương ở một khoảng cách khá ngắn, chỉ cần lệch tay thêm một chút là có thể chấm dứt mạng sống của chủ tịch Vương Tuấn Kỳ - đứng đầu tổ chức Knight và tập đoàn Vương Gia...

-"Ông già, nếu ông chạm vào bất cứ thứ gì thuộc quyền sở hữu của tôi thì tôi cũng thừa sức loại bỏ ông đấy."-Loại bỏ ư? Hai từ này đủ lớn để mang người con trai của Tuấn Khải đi thật xa, và có thể sẽ không bao giờ trở lại... những chuyện tương tự thế này sẽ không thể xảy ra nếu không có sự tồn tại của ông Vương.

Vị trí trong tim Tuấn Khải của ông Vương và Vương Nguyên thật sự quá chênh lệch, một người hoàn toàn chiếm trọn cả trái tim còn một người lại hoàn toàn không có chỗ đứng.

Trong trường hợp này, Tuấn Khải có thể bất chấp tất cả để ngăn Vương Nguyên bước đi trên con đường dẫn đến cõi chết.

Ngay cả việc đối đầu với ông Vương cũng không phải một việc quá khó để Tuấn Khải làm...

Bàn tay Vương Nguyên tiếp tục nắm chặt lấy lưng áo của Tuấn Khải, cả người bắt đầu cảm thấy mất thăng bằng từ khi nghe tiếng súng nổ, thật sự muốn đứng ra bảo vệ cho Tuấn Khải nhưng Vương Nguyên không thể làm được...

... không làm được...

Nếu như không có sự tồn tại của Vương Nguyên, liệu Tuấn Khải có đối đầu với chính cha ruột của mình như thế này không?

Nếu như Vương Nguyên hứng trọn phát súng ban nãy, liệu Tuấn Khải có thể trút bỏ được một gánh nặng quá lớn như Vương Nguyên không?

Và nếu như Vương Nguyên đủ mạnh mẽ đối diện với hoàn cảnh hiện tại mà không cần nép mình vào vòng tay chở che của Tuấn Khải, liệu mọi chuyện sẽ đi theo một chiều hướng tốt đẹp hơn hiện tại?

Vương Nguyên cảm thấy bất lực khi chỉ biết trông mong sự bảo vệ từ người khác, bất giác siết chặt vòng tay hơn để cảm nhận hơi ấm chứng tỏ Tuấn Khải vẫn đang hiện diện bên cạnh mình...

-"Vương Nguyên."-Ông Vương một lần nữa cất lời, gương mặt đang dần trở nên tối lại...

Mặc dù Tuấn Khải luôn tỏ thái độ bất cần, nhưng đây là lần đầu tiên Tuấn Khải dám làm trái ý ông, không những thế mà còn dám chĩa súng về chính cha ruột của mình...

... đây là một hành động không thể tha thứ!

Vương Nguyên nghe thấy tên mình được phát từ phía bên kia, khuôn mặt vẫn còn vương lấy nét hoảng loạn từ từ rời khỏi lồng ngực của Tuấn Khải, ngoảnh mặt nhìn sang ông Vương...

Khẩu súng trên tay ông ta dần hạ xuống, sau đó đưa một tay về phía Vương Nguyên, đôi mắt sâu thẳm không hề có chút biểu cảm... gần như vô hồn...

-"Lại đây!"

Một sự thuyết phục không cưỡng lại được, Vương Nguyên vô thức đẩy nhẹ người Tuấn Khải ra, bước về phía ông Vương trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê...

Một bàn tay gấp gáp níu tay Vương Nguyên lại, đôi mắt mang sắc màu tuyệt mỹ của hổ phách nhìn thẳng vào Vương Nguyên, nhíu mày.

-"Em đến đó làm gì?"-Không thể ngờ được sau khi tận mắt chứng kiến xung đột giữa quan hệ huyết thống và cả lời nói của ông Vương, Vương Nguyên lại có thể buông tay Tuấn Khải và tuân theo mệnh lệnh của kẻ đang có ý định loại trừ mình khỏi thế gian.

Vương Nguyên không phải hoàn toàn mất ý thức, vẫn còn đủ lý trí để hiểu và phân biệt được cách nào là tốt nhất trong trường hợp này.

Nhìn dáng vẻ của ông Vương, nếu Vương Nguyên không bước đến theo lời ông ta, khả năng ông ta sẽ giơ súng và bắn cả Tuấn Khải và Vương Nguyên rất cao...

Thôi thì cứ mặc số phận cho ông trời định đoạt theo đúng cái quy luật vốn có của tự nhiên...

... quy luật sinh tử!

Vương Nguyên đưa tay còn lại chạm nhẹ vào bàn tay đang níu giữ lấy mình, nở một nụ cười trấn an với Vương Nguyên, sau đó gạt nhẹ bàn tay đó ra...

Tiếp tục bước đi...

... nhẹ nhàng và lắng đọng...

... dừng chân...

-"Khoảng cách này là đủ rồi."-Vương Nguyên dừng bước, nhẹ giọng cất tiếng, cố gắng kìm chế nỗi sợ hãi đang dâng trào trong lòng.

Bàn tay ông Vương ngượng ngùng trong không trung, khẽ thu về, sau đó khẩu súng trên tay ông được ném thẳng về phía Vương Nguyên với một lực vừa đủ.

-"Cầm lấy nó, ta sẽ nói cho con biết tiếp theo sẽ phải làm gì."-Điềm tĩnh ra lệnh, đôi mắt của ông Vương Nguyêb và cả Tuấn Khải đang tập trung vào từng cử chỉ của Vươnv Nguyên.

Đưa mắt nhìn khẩu súng lục màu đen đang nằm gọn dưới chân, Vương Nguyên cúi người nhặt lấy khẩu súng, tiếp theo đứng dậy nhìn ông Vương chờ đợi.

-"Ông lại định làm gì?"-Một chất giọng lạnh lùng từ phía sau vang vọng khắp căn phòng, Tuấn Khải đang trừng mắt nhìn ông Vương với một dáng vẻ khinh thường.

Ông Vương chẳng màng để tâm đến lời nói của Tuấn Khải, nhìn Vương Nguyên đang cầm khẩu súng trên tay, từ tốn yêu cầu.

-"Có hai tầm ngắm dành cho con, một là con bắn Tuấn Khải, hai là con có thể bắn ta."-Khoé môi ông Vương khẽ nhếch lên tạo một nụ cười nửa miệng, nhưng chưa đầy một giây nụ cười đó đã hoàn toàn biến mất.

Tuấn Khải liếc sơ qua khuôn mặt điềm tĩnh không chút cảm xúc của ông Vương, sau đó lại nhìn Vương Nguyên đang bất động với khẩu súng trong tay, ánh mắt chợt tối sầm lại...

Rõ ràng ông Vương đang cố ý dồn Vương Nguyên vào đường cùng!

Nhưng Tuấn Khải vẫn hiếu kỳ muốn biết, sự lựa chọn cuối cùng của Vương Nguyên sẽ là gì...

Vương Nguyên nhìn khẩu súng trong tay, cả người không thể kìm nén mà run lên từng hồi...

Bảo Vương Nguyên bắn Tuấn Khải?

... không bao giờ!

Bảo Vương Nguyên bắn ông Vương?

... không có đủ dũng khí!

Tâm lý của Vương Nguyên đang bắt đầu chuyển biến theo một hướng cực kỳ tồi tệ, hàng mi dài khẽ lay động, đôi mắt vẫn dán chặt vào vật thể lạnh lẽo đã từng trở thành hung khí lấy đi không biết bao nhiêu sinh mệnh của người khác...

Tập trung, tập trung nào...

Phải có hướng giải quyết tốt nhất cho tất cả người trong cuộc!

1s...

2s...

3s...

...

30s...

Vẫn là một bầu không khí trầm lặng, không có chút âm thanh nào trong khung cảnh căng thẳng hiện giờ...

Vương Nguyên bắt đầu cầm khẩu súng trong lòng bàn tay, ngón tay để vào vị trí sẵn sàng bóp còi, chĩa thẳng về phía ông Vương.

-"Thật sự muốn con lựa chọn?"-Vương Nguyên cố gắng bình tĩnh hết sức có thể, đây có lẽ là quyết định đúng đắn nhất từ trước đến giờ.

Ông Vương nhếch môi, lần này gương mặt băng giá kia đã thật sự nở một nụ cười...

... là nụ cười tượng trưng cho sự độc đoán và khinh bạc...

-"Ừ, hình như ta đã biết sự lựa chọn của con rồi."-Cho một tay vào túi áo, ông Vương nắm chặt khẩu súng bên trong, chỉ chờ dịp rút ra hạ thủ người con trai trước mặt...

Có lẽ ông đã đánh giá quá cao Vương Nguyên!

Bây giờ chỉ có thể chốt lại hai từ... "tầm thường"!

-"Con đã có sự lựa chọn, thưa cha..."-Vương Nguyên cố giấu đi vẻ sợ hãi trong lòng, ngoảnh mặt về phía Tuấn Khải kèm theo một nụ cười cay đắng.

-"... sự lựa chọn thứ ba!"

Ngay lập tức, Vương Nguyên chuyển hướng bắn của khẩu súng vào đầu, ngón tay run rẩy ghì dần lấy còi súng, một câu nói nhẹ nhàng phát ra... không một ai có thể nghe thấy, đau đớn đến tột cùng...

-"Tuấn Khải, xin lỗi anh..."

Cùng lúc ấy, một giọt nước tựa tinh sa trong suốt rơi xuống mặt đất, vệt nước đau đớn rạch một đường dài trong hư vô...


*Đoàng*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hihi