Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27

The hourglass...

Vương Nguyên sững người trước câu nói của bà Vương, bên tai chỉ còn văng vẳng câu nói ban nãy...

-"Chính tay ta đã giết chết Băng Băng."

-"Chính tay ta đã giết chết Băng Băng."

-"Chính tay ta đã giết chết Băng Băng."

Như một vòng lặp không giới hạn, câu nói của bà Vươngcứ liên tục được lặp lại trong đầu Vương Nguyên...

... Đau! Cảm giác như trái tim đang bị một vật thể sắc bén cứa vào, từ từ nhưng nỗi đau mang đến lại là vô tận...

Giết ư? Tại sao lại có thứ cảm giác này khiến trái tim Vương Nguyên trở nên đau nhói, trong đầu vẫn còn lưu lại lời nói tưởng chừng như một nỗi ám ảnh kinh hoàng...

Bất giác Vương Nguyên lùi một bước, nhìn bà Vương với cặp mắt nghi hoặc...

... Một người phụ nữ trang nhã, dễ mến như thế này tại sao lại có thể giết người? Mà người bị giết lại chính là con gái của bà ấy?

Vương Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng thật ra vẫn còn khá shock với câu nói của bà Vương...

Hít thở, hít thở nào...

Bà Vương vẫn giữ nguyên nét mặt, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của Vương Nguyên...

-"Mẹ... có thể cho con biết lí do tại sao mẹ lại làm như vậy không?"-Vương Nguyên thở dài, ngồi xuống bên cạnh bà Vương , cố gắng cứu lấy một chút tia hy vọng nhỏ nhoi...

... Mong rằng bà Vương không phải loại người như thế...

Bà Vương kinh ngạc nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt bà dần dịu lại, đưa tay vuốt gương mặt của Vương Nguyên.

-"Nếu con nghe chuyện này, biết đâu con cũng sẽ căm ghét ta."-Bà Vương nở một nụ cười dịu dàng, khoảnh khắc Vương Nguyên lùi một bước chân, quả thật bà cảm thấy vô cùng hụt hẫng, nhưng không ngờ ngay sau đó Vương Nguyên lại cất bước đến bên bà...

Hiểu được bà Vương không muốn nhắc đến, Vương Nguyên khẽ thở dài, sau đó gạt tay bà Vương ra khỏi mặt mình, đứng dậy và bước đi...

Bàn tay bà Vương ngượng ngùng trong không trung, sau đó lại thu về, trên gương mặt xuất hiện một vệt dài của nước mắt...

... Có lẽ không ai có thể thông cảm cho bà...

Cảm giác mặc cảm tội lỗi lại bắt đầu dâng trào, dường như bà đã làm một việc không ai có thể tha thứ... nhưng thật sự lúc đó, bà không còn sự lựa chọn nào khác...

Đôi mắt bà thẫn thờ nhìn vào không gian trước mặt, từng cánh hoa tường vi theo làn gió nhẹ nhàng tiếp đất...

Ước gì bà cũng được như thế, có thể dễ dàng từ bỏ tất cả và phó mặc mọi thứ cho ông trời định đoạt, như những cánh hoa tường vi cũng dần úa tàn theo năm tháng...

Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, mỗi lúc một gần...

Bà Vương từ từ quay mặt lại, chỉ là theo phản xạ nhưng gương mặt đáng yêu của Vương Nguyên lại dần xuất hiện trước tầm mắt bà...

... Tại sao lại có một người giống Băng Băng đến thế?

Tuy không phải giống hoàn toàn, nhưng Vương Nguyên lại mang đến cảm giác mà Vương Nguyên từng mang đến cho bà, khiến bà có một thứ tình cảm đặc biệt với Vương Nguyên...

... Phải chăng Tuấn Khải cũng thế?

Gương mặt Vương Nguyên càng lúc càng gần, nụ cười hạnh phúc trên gương mặt ấy đang dần rõ nét hơn...

Vương Nguyên lại ngồi xuống bên cạnh bà Vương, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay phía bên kia, tay còn lại đặt vào tay bà Vương một vật gì đó...

Ngay sau hành động ấy, Vương Nguyên lập tức thu tay về, vật thể nhỏ bé kia dần hiện ra trong lòng bàn tay của bà Vương...

... Là một chiếc đồng hồ cát...

Chiếc đồng hồ cát này nhỏ hơn so với bình thường, bên trong là những hạt cát nhỏ li ti màu vàng nhạt...

Bà Vương nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay, sau đó lại quay sang nhìn Vương Nguyên...

-"Mẹ à, mẹ thử lật chiếc đồng hồ cát đó lại đi."-Vương Nguyên vẫn giữ trên môi nụ cười, giọng nói ngọt ngào vang lên, đôi mắt chăm chú quan sát bà Vương...

Vô thức, bà Vương cầm chiếc đồng hồ cát kia trên tay, rồi lật ngược lại...

Những hạt cát nhỏ bé từ từ thay thế nhau lọt vào một lỗ hổng trong không gian, nhưng lại đáp sang một thế giới bên kia một cách nhẹ nhàng...

1s...

2s...

3s...

4s...

Những hạt cát cuối cùng cũng lọt qua khe hở đi qua một thế giới mới, để lại bên trên một không gian rỗng tuếch mang một chút luyến tiếc...

-"Hãy bỏ qua những gì thuộc về quá khứ để làm lại từ đầu, như những hạt cát kia có thể bước qua một thế giới mới, một cuộc đời mới không vướng bận những sai lầm trong quá khứ..."-Khi những hạt cát ngưng không chảy dài qua khe hở, Vương Nguyên nhìn bà Vương với một đôi mắt trấn an, sau đó lại tiếp tục cất cao giọng nói.-"... Mẹ à, con tặng mẹ chiếc đồng hồ cát này, mỗi khi buồn phiền bất cứ chuyện gì đó thì mẹ hãy lại lật ngược nó, để những hạt cát kia đem nỗi buồn mẹ sang một thế giới khác... Con không tin là Tuấn Khải lại không chấp nhận mẹ khi mẹ cố gắng thay đổi và làm lại từ đầu."

Bà Vương nhìn chiếc đồng hồ cát trên tay, gương mặt lại xuất hiện một giọt nước chạy dài trên gò má hốc hác...

Hoá ra Vương Nguyên không hề bỏ mặc bà, mà chỉ tạm thời bước đi, sau đó quay lại như một thiên thần đưa bà ra khỏi bóng tối và đối diện với thực tại...

Bất giác, bà lại lật ngược chiếc đồng hồ cát trên tay, giọng nói hơi nghẹn lại vang lên...

-"Cảm ơn con."

Từng hạt cát thay nhau rơi xuống, tâm hồn đầy những đau đớn và thương tổn của bà giờ đây đang dần được xoa dịu... từng chút, từng chút một...

...

Vương Nguyên mệt mỏi vươn vai, chợt bên vai trái lại bắt đầu cảm thấy đau đớn...

Mím môi cố gắng nhẫn nhịn, Vương Nguyên quyết không uống thuốc giảm đau, vì biết rõ nếu lại dùng nó thì cơn buồn ngủ sẽ lại đánh gục mình...

Ánh trăng khuya bắt đầu toả sáng trong màn đêm tĩnh mịch, những áng mây cũng thấp thoáng xuất hiện trong ánh trăng mờ ảo...

Đã hơn mười một giờ đêm...

Tuấn Khải sau khi tham gia vào tổ chức bắt đầu dành ít thời gian cho Vương Nguyên, mỗi ngày đều phải liên tục ra ngoài, đến tận đêm khuya mới về...

Chờ đợi Tuấn khải có lẽ cũng đã trở thành một thói quen của Vương Nguyên, vì chỉ khi thấy Tuấn Khải trở về, Vương Nguyên mới có thể yên tâm an giấc...

... Vì Vương Nguyên biết rõ, rắc rối của thế giới mafia không hề đơn giản, bằng chứng là những vết thương trên người Tuấn Khải bắt đầu xuất hiện nhiều hơn sau mỗi ngày...

Vương Nguyên.khó chịu ngồi trên giường, vết thương trên vai đang dần trở nên đau hơn theo thời gian...

Chịu đựng, phải chịu đựng...

Nhưng nếu mọi chuyện dễ dàng như thế, thì Vương Nguyên đã không cần phải dùng thuốc giảm đau khi vết thương lại lên cơn đau nhức...

*Cạch*

Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, Tuấn Khải bước vào phòng với dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày...

Nhưng Vương Nguyên chỉ cần liếc sơ cũng nhận thấy những vết thương trên người Tuấn Khải lại tăng thêm...

-"Anh đừng tham gia vào hoạt động của tổ chức nữa."-Bất giác Vương Nguyên lên tiếng yêu cầu, ánh nhìn Tuấn Khải có chút xót xa...

Trên gương mặt điển trai của Tuấn Khải tuy không có nhiều thương tích, nhưng vẫn ảnh hưởng đến vẻ bề ngoài vốn có...

Vương Nguyên nhìn chiếc cổ tay đang được quấn băng trắng của Tuấn Khải, cảm giác đau đớn trong lòng nhân lên bội phần, nhưng vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ của mình.

-"Đó là trách nhiệm của anh."-Tuấn Khải trả lời không cần suy nghĩ, nhưng vốn dĩ rõ ràng là như thế, đã đến lúc Tuấn Khải phải làm quen với những chuyện phức tạp trong tổ chức.

-"Trách nhiệm? Mỗi ngày tham gia vào những trận ẩu đả vô nghĩa là trách nhiệm? Tự làm chính bản thân mình bị thương cũng là trách nhiệm?"-Vương Nguyên nở một nụ cười nhạt, trái tim bắt đầu trở nên đau nhói không kém phần vết thương ở vai.

-"Anh sẽ thừa hưởng tổ chức, nên đây chỉ là chuyện nhỏ trong số những chuyện cần làm."-Tuấn Khải nói đều đều, bước đến trước mặt Vương Nguyên. Chợt gương mặt Tuấn Khải đanh lại, nhìn Vương Nguyên gằn giọng.-"Tại sao em không uống thuốc?"

Tuấn Khải đã quá quen với gương mặt Vương Nguyên mỗi khi lên cơn đau nhức ở bờ vai, khuôn mặt trắng hồng lúc này đang trở nên tái xanh, đôi môi mím chặt cố kìm nén.

-"Đừng để ý, tôi muốn đi học."-Vương Nguyên quay mặt sang hướng khác tránh ánh mắt của Tuấn Khải, sau đó lên tiếng yêu cầu.

Có lẽ đây là cách tốt nhất để khiến Tuấn Khải hạn chế tham gia hoạt động trong cái tổ chức mafia Knight này...

-"Không. Vết thương của em vẫn chưa lành."-Tuấn Khải lập tức trả lời, dĩ nhiên không thể Vương Nguyên đến trường với cái thể trạng này được, đặc biệt Tuấn Khải không thể đưa cả bác sĩ và y tá đến trường lo cho Vương Nguyên.

-"Nhưng tôi muốn đến trường."-Vương Nguyên trừng mắt nhìn Tuấn Khải, cố gắng giữ vững lập trường của chính mình.

-"Chờ khi vết thương của em khỏi hẳn rồi mới lo đến chuyện học hành."-Tuấn Khải khoát khoát tay, đôi mắt màu hổ phách đang có một ánh nhìn vô cảm.

Vương Nguyên không thèm lên tiếng đôi co với Tuấn Khải nữa, đến mức này thì chỉ còn dùng biện pháp "uy hiếp" thôi...

Đưa một tay đặt lên vai, Vương Nguyên dồn hết can đảm vỗ vào vết thương một cái khá mạnh, một giọt nước mắt rơi xuống, rạch một đường dài hoàn mỹ trong không trung...

Vương Nguyên đau đớn mím môi, sau đó lại giơ tay tiếp tục hành động ấy...

Một bàn tay nắm lấy tay Vương Nguyên đúng như kế hoạch, Tuấn Khải đang nhìn Vương Nguyên với một ánh mắt cực kỳ tức giận, chất giọng lạnh lùng vang lên, đôi mắt màu hổ phách đang lẫn chút đau xót khi nhìn Vương Nguyên...

-"Anh sẽ đến trường cùng em, nên đừng làm như thế nữa."-Đôi mắt Tuấn khải dừng lại ở bờ vai Vương Nguyên, sau đó lại tiếp tục gằn giọng.-"Lập tức uống thuốc rồi đi ngủ, mai đến trường."

Tuấn Khải mệt mỏi bước vào nhà vệ sinh, Vương Nguyên đưa tay ôm lấy bờ vai, nhanh chóng uống một viên thuốc giảm đau rồi nằm xuống giường.

Những ngày gần đây do Tuấn Khải đêm nào cũng về trễ, nên việc cả hai người ngủ cùng trên một chiếc giường cũng là bình thường, dường như cả hai đều vạch ra một đường thẳng để không xâm lấn đến khu vực của người bên kia...

...

Chiếc xe BMW đưa Tuấn Khải và Vương Nguyên đến trước cổng trường, tên cận vệ nhanh chóng bước xuống xe mở cửa...

Tuấn Khải bước xuống xe, sau đó đưa tay đỡ Vương Nguyên, gương mặt lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn...

Chiếc xe BMW lại tiếp tục lăn bánh, nhanh chóng khuất sau con đường dài vô tận...

...

Dĩ nhiên Tuấn Khải sẽ đưa vợ yêu của mình đến tận lớp trước ánh mắt ngạc nhiên của đám học sinh cùng trường, tuy rất nhiều nữ sinh đem lòng "thầm thương trộm nhớ" Tuấn Khải nhưng vẫn không một ai dám tiếp cận hay giở trò tán tỉnh Tuấn Khải...

Thất thiểu lê bước vào lớp, thực sự Vương Nguyên chẳng muốn đi học chút nào, nhưng không thể để Tuấn Khải cứ tiếp tục tình trạng này mãi được...

Bất giác Vương Nguyên khẽ thở dài, sau đó bước về vị trí vốn có trong lớp của mình ngồi xuống, nhưng bên cạnh không còn là Tiểu Ngư nữa, mà là một cô bạn trông cực kỳ xinh xắn, dáng người trông khá chững chạc...

Học sinh mới chăng?

Vương Nguyên đưa mắt dò xét xung quanh lớp học, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Ngư...

Thở dài, Vương gục đầu xuống bàn, sau đó bắt đầu cảm thấy lạc lõng trong chính lớp học của mình...

-"Bạn là Vương Vương Nguyên phải không?"-Một giọng nói êm tai vang lên, cô gái xinh đẹp kia đang nở một nụ cười thân thiện với Vương Nguyên.

Vương Nguyên gật nhẹ đầu, đôi mắt vẫn dán chặt vào cô bạn dễ mến đó...

-"Mình là Bạch Tịnh Nhi, rất vui được biết bạn."-Cô gái kia dường như biết rõ cảm giác hiện tại của Vương Nguyên, lên tiếng tự giới thiệu.

-"Bạn là học sinh mới?"-Vương Nguyên lại gật nhẹ đầu, quả thật cô gái trước mặt Vương Nguyên cực kỳ đáng yêu.

-"Mình vào học đã một tuần rồi, nhưng lúc đó bạn không thể đi học được thì phải."-Tịnh Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười, đôi mắt thoáng chút tia nhìn phức tạp...

Vương Nguyên chỉ mỉm cười đáp trả, sau chuyện của Tiểu Ngư thì có lẽ Vương Nguyên đã thật sự mất lòng tin với hai chữ

"tình bạn".

Ở trường, Vương Nguyên vốn thích nhất là giờ nghỉ trưa, có thể làm gì tuỳ thích...

Quên mất Tuấn Khải sẽ đến lớp tìm mình, Vương Nguyên nhanh chóng cho tập vở vào balô, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng...

Vương Nguyên cứ như một kẻ mất hồn bước theo hướng lớp của Tuấn Khải dường như việc tìm kiếm Tuấn Khải mỗi khi cô đơn đang dần bắt đầu trở thành một thói quen mới của Vương Nguyên...

Bước chân cứ mỗi lúc một gấp gáp, Vương Nguyên cứ vậy bước đi trên hành lang của trường...

Đã đến trước lớp của Tuấn Khải, tại sao lại không hề thấy bóng dáng của Tuấn Khải đâu cả?

Vương Nguyên lại tiếp tục bước đi, những bước chân đang di chuyển gấp gáp trên hành lang dần trở nên chậm rãi bước xuống cầu thang...

Một bàn tay đẩy mạnh Vương Nguyên từ phía sau, khi Vương Nguyên chỉ vừa bước xuống được một vài bậc cầu thang, khoảng cách vẫn còn quá xa để chạm đến mặt đất...

Cả người Vương Nguyên theo lực tác động khá mạnh ban nãy đổ về phía trước, đôi mắt nhắm chặt lại đón chờ một lực tiếp đất "hoành tráng" khác...

Một vòng tay đón lấy Vương Nguyên từ dưới cầu thang, bàn tay đeo chiếc nhẫn quen thuộc đang ôm chặt Vương Nguyên vào lòng, đôi mắt màu hổ phách bắt đầu có những tia nhìn giận dữ, trừng mắt nhìn lên cầu thang...

Chỉ có một bóng dáng sau lưng nhanh chóng bỏ đi, là một cô gái...

-"Vết thương có đau không?"-Tuấn Khải đẩy người Vuoeng Nguyên ra, sau đó cúi đầu xem xét vết thương ở vai Vương Nguyên, rồi lại nắm tay Vương Nguyên lôi đi...

...

Vương Nguyên mệt mỏi bước về lớp, hơn hai tiếng phải nằm nghỉ ở phòng y tế khiến Vương Nguyên trễ mất một tiết học, đặc biệt vẫn chưa có gì bỏ bụng...

... Thôi kệ! Xem như giảm cân vậy!

Lê những bước chân nặng nhọc về lớp, Vương Nguyên mở cửa bước vào...

Hôm nay có tiết tự học, nên Vương Nguyên vẫn thoải mái ra vào lớp như không có gì...

Bước chân Vương Nguyên vẫn chậm rãi tiến về vị trí của mình, nhưng ngay sau đó lại vấp vào một vật thể chắn ngang dưới đất, nghiêng người ngã sang phía bàn bên cạnh, đồng thời nơi vết thương va chạm mạnh vào thành ghế...

Tuy đã phải chịu đựng nỗi đau do vết thương gây ra không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này thực sự rất đau, hệt như cái cảm giác bị Tuấn Kiệt bắn vào vai, vô cùng đau đớn...

Vương Nguyên dùng một tay ôm lấy vai, tay còn lại chống xuống đất giữ thăng bằng, từng giọt lệ trong suốt bắt đầu đáp đất...

...

Lại một lần nữa Vương Nguyên được đưa vào phòng y tế...

Vết thương chưa hồi phục bây giờ lại trở nặng, Tuấn Khải thở dài nhìn Vương Nguyên, đưa một tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt ấy, sau đó lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra nhấn nút gọi.

-"Hoàng Thiên, giải quyết tất cả những đứa dám động đến Vương Nguyên trong ngày hôm nay."-Tuấn khải nói một cách hết sức ngắn gọn, cho điện thoại vào túi, lấy ra một chiếc đồng hồ cát nhỏ màu xanh lam...

Phòng y tế rơi vào trạng thái tĩnh lặng, không một tiếng động, chỉ có chiếc đồng hồ cát nhỏ bé đang được lật ngược lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hihi