Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8+9+10

Tự hỏi rằng ngày mai sẽ như thế nào ? Ngọt ngày hay mặn đắng , may mắn hay vui vẻ . Trái tim đa sầu đa cảm của cậu đang đặt ra những câu hỏi kì cục . Men theo con đường nhỏ quanh co , Thiên Tỉ về tới nhà . Mở cánh cửa phòng nặng nề , cậu trút hết cặp sách xuống sàn và nằm phịch xuống giường . Cơ thể như lâng lâng , đôi mắt cậu nheo lại . Có thể cậu đang dần chìm vào một giấc mơ . Nhắm mắt lại , mọi thứ như quay cuồng trong đầu , xoáy chặt vào tâm can hình bóng một con người tưởng chừng khá xa lạ . Cậu chạy mải miết đi tìm bóng hình ấy , thấm cơn mệt nhoài ...
Ngày hôm đó trôi đi khá dữ dội ,những giấc mơ cứ chợt đến chợt đi mỗi lúc một nhiều . Càng nhắm mắt thì Thiên Tỉ lại càng tưởng rằng sẽ lạc mất ở nơi nào đó ...chỉ vì tìm kiếm một người...
*Keng keng keng*
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một ngày mới lại đến , mang theo sắc vàng bao trùm Trùng Khánh . Thiên Tỉ bật dậy , nửa tỉnh nửa mê , mắt nhắm mắt mở vớ lấy bộ đồng phục . Cậu bước ra ngoài trong trạng thái không ổn ....
-" Thiên Tỉ à , hôm nay cậu sao vậy ? "- Vương Nguyên hỏi nhỏ vì sợ thầy giáo sẽ nghe thấy :
-" Tôi không sao "-Tay trái Thiên chống cằm , mặt mày ủ rũ nhìn lên bảng
-" Cậu lo cho Tiểu Khải ư ?"
-" Anh ấy sẽ quay lại "
-" Cậu chắc chứ , sắp tới ngày lễ tổng kết học kì một rồi ? Cậu vẫn tin rằng Tiểu Khải không trốn học sao ?"
-" Thôi đi , giờ ra chơi nói . Để tôi yên "- Thiên tức giận , khuôn mặt biến sắc , quát lên làm thầy giáo và các bạn giật mình .
*Giờ ra chơi*
-" Nè , cậu nghĩ cậu là ai ? Cậu là ai mà dám bảo anh ấy sẽ không quay lại ? Cậu tưởng cậu hiểu rõ anh ấy hơn tôi sao ? Cậu dựa vào cái gì mà nói như thế ?" -Dịch Dương Thiên Tỉ mặt đỏ phừng phừng , đôi mắt vốn mơ màng ngày xưa giờ đã trở nên dữ dằn , cậy gân cổ , xốc áo Vương Nguyên lên , ghé sát vào cậu và thét lớn . Điều gì đã khiến cậu trở nên như thế này ? Phải chăng nỗi nhớ một ai đó trong cậu tích tụ dần bao nhiêu ngày tháng qua , nay đã có cơ hội bùng phát ?
-" Cậu làm sao thế ? Tỉnh lại đi , cậu quá mê muội rồi ! Thử nhớ lại chuyện bồ công anh xem...."
-" Câm ngay !!!! Đó không phải lỗi của anh ấy....!!!"-Giọng của cậu ngày càng tỏ rõ sự giận dữ hơn , cổ áo Vương Nguyên như sắp bục , bị vò nát .
-" Đồ ngốc...Vương Tuấn Khải không hề thích cậu , hắn chỉ già bộ thôi ? Cậu níu kéo làm gì chứ ?"
-" Cậu sai rồi..anh ấy luôn bên tôi..."
Thiên Tỉ nói tới đây , Vương Nguyên chợt cướp lời . Tay cậu cũng nắm chặt lấy cổ áo Thiên , ghé sát vào đôi môi gần như khô rạn của cậu , đau đớn nói rằng :
-" Vậy còn tôi thì sao ? Tôi chẳng là gì với cậu à ? Anh ta ở bên cậu bao nhiêu ngày tháng thì tôi sát cánh bên cậu bấy nhiêu . Không lẽ cậu cố tình không hiểu tình cảm của tôi ? Tôi - Vương Nguyên rất thích cậu đó . Cậu nghe rõ chưa ? Hãy trả trái tim lại cho tôi đi..Chính cậu đã cướp mất nó rồi !!! Mọi thứ tôi nói hôm nay là chân thực "-Vừa dứt lời , Vương Nguyên đã vội trao cho cậu một nụ hôn ngọt ngào , như muốn nuốt trọn tất cả hũ"mật" của Thiên Tỉ vào . Lưu Chí Hoành đột nhiên chạy thật nhanh ra khỏi lớp . Thì ra cậu đã nghe thấy hết mọi thứ . Cậu yêu Vương Nguyên ....
Thiên Tỉ không chần chừ lâu , cậu cố kết thúc nụ hôn vô nghĩa đó , đẩy Nguyên ra thật xa và bỏ đi để lại cậu bạn đáng thương nằm thụp xuống đất , bất lực tuyệt vọng . Thiên Tỉ chạy một mạch lên tầng bốn . Ngồi bệt xuống . Hai năm trước , nơi này vẫn còn là một bức tranh đẹp với những đoá hoa bồ công anh . Giờ đây chì là một chỗ bề bộn gạch ngói . Hành lang cũng bị rỡ . Nó sắp bị phá bỏ . Cậu khóc thành tiếng :
-" Vương Tuấn Khải , anh ở đâu vậy ? Anh có biết bao nhiêu ngày tháng qua , em nhớ anh tới chừng nào không ? Đã bao lâu rồi kể từ khi anh bỏ đi mà chẳng nói lời nào , em không còn được nghe giọng nói của anh ? Tại em..tất cả là do em đã quá vô tâm với anh . Giá như ngày hôm đấy em không cố tình ném chậu hoa bồ công anh của anh xuống , thì giờ em đã được ở bên anh . Giá như em hiểu anh thêm một chút . Giá như em biết sự thật kinh khủng đó sớm hơn . Một vị thần như anh sao lại có thể tới trần gian và yêu người như em chứ ? Anh hãy giải thích đi , có nghe chăng ? Vương Tuấn Khải !!! Chúng ta đã cùng trải qua bao khó nhọc , đã từng hẹn ước với nhau , lẽ nào anh quên ? Trả lời em đi...!!! Em cần anh..."
Lúc này là xế chiều , nước mắt cậu dường như khô cạn , Thiên Tỉ ngủ thiếp đi trong hoàng hôn buồn .
Vương Nguyên mải miết đi tìm cậu . Mưa bắt đầu ập đến . Trên một con đường , Nguyên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc . Đó là Lưu Chí Hoành . Hoành ngồi đấy , đôi mắt tuyệt vọng nhìn ra phía trước nơi màn mưa trắng xoá .
-" Cậu..làm gì ở đây , Hoành ?"
Nhận ra giọng nói quen thuộc , Chí Hoành vội vã ôm chặt Vương Nguyên , thốt lên
-" Tôi yêu cậu. Nhiều lắm.. Sao cậu nỡ nhẫn tâm ? "
-" Xin lỗi..nhưng tôi..."
-" Đừng nói gì cả...tôi yêu cậu.."
.....THR END CHAP 8+9+10........
P/S : hôm nay mình viết liền 3 chap nha...vì thời gian còn ngắn ngủi...Time will over !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro