CHƯƠNG 2
Những ánh nắng chiều yếu ớt đang cố len lỏi qua những đám mây xanh, tia nắng của buổi sáng nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt BaekHyun. Nét nhăn nhúm nơi chính giữa đôi mày thanh tú giãn ra, hàng mi dài khẽ động đậy. BaekHyun như choàng tỉnh sau giấc ngủ dài. Cả bầu trời màu xanh biếc như đang cố gắng nuốt trọn lấy thân hình mảnh dẻ của cậu. Gió vội vàng thoảng qua khiến hai hàng cây bên đường rung lên xào xạc.
BaekHyun lê đôi chân nặng nề bước ra khu vườn , hưởng cái không khí thiên nhiên trong lành của buổi sáng sớm mà đối với người chuyên gia dậy trễ như nó thì đây là một cơ hội hiếm hoi . Cậu ngồi dựa vào gốc cây anh đào to lớn - nơi lưu dấu nhiều kỉ niệm của hai mẹ con, trước khi bà ấy qua đời. Không biết tại sao ,nhưng vào cái ngày xảy ra tai nạn xe hơi đã cướp đi sinh mạng của mẹ cậu, như một cột mốc thời gian ,mọi kí ức của cậu đều bị đóng băng trước ngày định mệnh ấy. BaekHyun chỉ còn nhớ hình ảnh của mẹ- một người phụ nữ xinh đẹp hiền từ và hết lòng yêu thương cậu. Và bây giờ cậu đang sống rất bình thường chỉ là mãi mãi không còn được nhìn thấy mẹ nữa.Nhưng không hiểu tại sao , cậu luôn mang trong lòng một cảm giác kì lạ và khó hiểu , dường như cậu đã quên mất một điều gì đó , một điều rất quan trọng mà mỗi khi nghĩ đến ,cậu lại có cảm giác luyến tiếc và hối hận .
Gió xào xạc thổi qua cành lá , làm những cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió như một trận mưa màu hồng . Cậu ngồi dựa vào gốc cây , nhắm mắt và thiêm thiếp ngủ đi, lại là một giấc mơ kì lạ! Không biết tại sao mà dạo này cậu rất hay có những giấc mơ như thế , nội dung của những giấc mơ đó thì cứ như một bộ phim mà nhân vật chính là một cậu bé con , khá là giống cậu hồi nhỏ.
- Anh Hoàng Tử đáng ghét
- Ôi dào, ai cần em thương
- Đồ nói dối. Anh nói là anh sẽ mua quà sinh nhật cho em cơ mà . Quà đâu ?
- Anh quên rồi .
- Sao lại quên?
- Vì anh không nhớ , hỏi vậy mà cũng hỏi .
- Nhưng anh đã hứa rồi thì phải làm chứ , anh không được quên. - đôi mắt màu hổ phách bắt đầu rưng rưng, bất giác khiến cho đối phương cảm thấy trong tim có chút rung động
- Mà bây giờ anh quên rồi thì sao nào ?
- Huhuhu ....
- Thôi , đừng khóc . Hôm nay là sinh nhật của em , vậy hôm nay em là hoàng tử . Hoàng tử thì không được khóc . Cậu bé mở to đôi mắt ngây thơ
- Vậy em có phải là hoàng tử của anh không ?
- Anh là anh hoàng tử rồi, sao anh lại cần thêm hoàng tử làm gì chứ.
- Ơ... - đôi mắt màu hổ phách lại lần nữa rưng rưng
- Chừng nào em lớn , trở thành một người thật sự xinh đẹp, mạnh mẽ và thông minh, nhất định phải là thật sự xinh đẹp thì em mới có thể trở thành hoành tử của anh được
- Liệu em có thể ....
- Cứ thử đi , anh sẽ chờ em .....
Nắng xuyên qua những vòm cây , rọi vào khuôn mặt đang say ngủ . Cậu dụi dụi mắt , vươn vai như một chú mèo lười . Nó luôn tự hỏi , không biết tại sao mà nó luôn có cảm giác thân quen trước những giấc mơ kì lạ như vậy . Chúng giống như là một đoạn phim , một cuốn tiểu thuyết viết theo kiểu lảnq mạn - những sự kiện không bao giờ gắn liền với nhau , từng chút từng chút một . Cứ như là khi xếp hình , bạn luôn tìm cách để nối chúng lại với nhau thành một bức tranh , đầy cố gắng và kiên trì , thì cậu cũng có cảm giác như vậy về những giấc mơ khó hiểu đó. Sợi dây chuyền độc đáo và tinh tế trên cổ cậu lại được dịp ánh lên trong ánh nắng. Vội vàng trở về phòng thay đồ và thay đồ, phải đến trường thôi, trong đầu không ngừng tự khuyên bản thân: "Phải tin tưởng phía trước sẽ là những điều tốt đẹp hơn và có một người đang đợi mình bước đến".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro