Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.1

Chính văn đệ 7 chương ( thượng )

Chập tối.

Lên đèn.

Một bàn.

Hai người.

Nói chính xác hơn... là một ngọn đèn ảm đạm, một chiếc bàn ngăn nắp, một ánh mắt hung ác của một người thanh niên, cùng vẻ dũng cảm không sợ cường quyền của một người thanh niên khác.

Có ai thấy cảnh này rất quen không, tôi cũng thấy thế đấy.

Đột nhiên người đối diện lên tiếng: "Nói đi!"

Tôi hỏi: "Nói cái gì?"

Kẻ ấy hung hăng nói tiếp: "Nói về câu chuyện quang vinh của anh!"

À~~~ Tôi nhớ ra rồi...

Buổi chiều lúc gần đến giờ tan ca, tôi có đi dạo một vòng, không, là đi thị sát mới đúng. Nhìn thấy Goo Hara dẫn một cô gái đi tham quan công ty, nhìn rất giống người mới.

Ha, cơ hội tốt!

Đó là ông trời nói với tôi như thế.

Cơ hội thường không dễ đến, chỉ tồn tại trong nháy mắt mà thôi.

Địa điểm: đại sảnh. Nhân vật: Goo Hara, một cô gái không biết tên, tôi, và hiện tại còn bổ sung thêm Yoseob nữa.

Nó vừa tiễn khách hàng xong, là khách bự đây, nhìn thằng bé đưa đến tận cửa là hiểu rồi. Thế nhưng, sao lại ngay vào lúc ấy chứ?

Chúng tôi khi đó giống như một hình tam giác, đang tiến hành thử nghiệm định lý Pitago. Nhóm Goo Hara là A, tôi là B, như vậy Yoseob là C.

Lúc đầu điểm B muốn đi đến gần điểm A. A thấy phó tổng, liền chạy theo C. Nhưng C lại thấy tôi, liền quay 45° tiến đến gần B. A thấy C đi đến chỗ B, cũng chạy theo. Chỉ có tôi, điểm B ngu ngốc cứ đứng đần ra đấy, chả nhúc nhích được gì.

"Tại sao lại ra đây?" Yoseob cười cười kéo tôi lại, mặt mày trông rất cao hứng, chẳng hiểu vì sao cả.

Tôi giãy giụa giãy giụa: "Không có gì, ba đang thị sát!"

Yoseob cười khẽ một tiếng. Tôi có cần cảm tạ nó vì không đứng tại chỗ này cười ầm lên không?

Tôi giãy ra, chạy ào về phía nhóm Goo Hara.

Goo Hara nhìn thấy tôi, liền nói "Chào tổng giám đốc" trước tiên, cô gái bên cạnh cũng nhanh chóng chào theo.

"Không biết nên xưng hô như thế nào?" Tôi mỉm cười, chắc chắn là rất anh tuấn lỗi lạc.

Cô gái kia đỏ mặt, nhìn về phía tôi: "Gọi là Hara được rồi ạ, thưa tổng giám đốc!"

Goo Hara đứng bên cạnh cô ấy thì thầm vài câu, mặt cô gái kia càng thêm ửng đỏ.

"Ra vậy, cái tên Hara nghe thật đáng yêu... Sau khi tan tầm có thể mời cô đi uống một ly trà được không?" Tôi chính là ngựa chết không sợ nước sôi.

Cô gái ấy gương mặt ửng đỏ như gần chín đến nơi, cuống quýt gật đầu.

YEAH!

Tôi hoan hô! Toàn bộ thế giới dường như sáng bừng cả lên!

Thì ra tôi hoàn toàn không phải là kẻ không ai cần đến.

Chợt... Không hiểu sao đại sảnh càng lúc càng lạnh lẽo. Tôi đoán hơi lạnh ấy toát ra từ phía sau mình.

"Thế nào? Muốn đi uống trà sao?" Chết tiệt, tôi vì quá cao hứng mà quên mất đại sự, ngón chân cái thỏ thẻ cho tôi biết đấy là tiếng của Yoseob.

"Đúng vậy!" Goo Hara đáp. Tôi trừng mắt nhìn cô ta. Lúc này cô ta không nói, cũng không ai bảo là cô ta câm đâu.

"Vậy... thêm tôi nữa có phiền không?" Yoseob phong độ cất lời, giọng điệu rất quả quyết.

Tôi nhìn nó. Quay sang nhìn nhìn Hara Rồi cuối cùng nhìn đến gương mặt đỏ ửng chẳng khác nào hạt đào của Hara.

Cụp mắt xuống, tôi đành nhìn chăm chăm xuống sàn nhà.

Tôi buồn... Chả còn chuyện gì cho tôi làm nữa rồi, chỉ biết nỗ lực nhìn ngắm nền gạch thôi.

Mà công nhận cô nhân viên vệ sinh của công ty tôi thật sự rất siêng năng nha! Sàn nhà chẳng hề có chút tì vết nào, cực kì sáng bóng luôn!

...

Sau khi tan tầm, chúng tôi đi uống trà.

Không có bất luận cảnh chém giết máu me nào diễn ra cả, chỉ ung dung vui vẻ thưởng thức trà mà thôi.

Tất cả mọi người đều rất cao hứng. Chỉ có mình tôi rầu rĩ ngồi một góc.

Tôi biết. Tôi không còn cách đoạn đầu đài bao xa nữa.

Yoseob bây giờ tuy rằng tỏ ra rất vui vẻ. Nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy sát khí toát ra từ người nó. (Nói chung là ghen đó..~ à mà đó có phãi là ghen không... :)) )

Cũng như người muốn chạy ngay vào nhà xí mà vẫn tao nhã nói: "Tôi muốn vào toilet rửa tay một lát!".

Tôi lắc đầu. Thứ ví dụ rách nát gì thế này?

Nhưng dù thế nào, nó cũng đang rất tức giận, vô cùng tức giận, tức giận hơn hẳn mọi khi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: