Chương 28.2
Chính văn đệ 28 chương ( hạ )
Chết tiệt, như vậy là thế nào? Chẳng lẽ tôi lại làm chuyện ấy với Yoseob sao?
Không phải chứ?
Tôi hốt hoảng nhìn về phía Yoseob.
Đáp lại tôi là dáng vẻ cúi gằm cô độc. Hoàn cảnh bây giờ giống như... ... hung thủ và người bị hại đang ngồi trên một chiếc giường. Và tôi chính là hung thủ... ...
A. . . . . .
A. . . . . .
A. . . . . .
...
Vất vả lắm mới bình tĩnh phần nào.
Tôi thấp giọng hỏi: "Chúng... ta... thế... sao...?" Những câu tiếp đó tôi không sao nói được nữa.
Yoseob ngẩng đầu nhìn tôi: "Chúng ta... chúng ta..." Giọng điệu đầy vẻ tủi thân.
"Chúng ta..."
"Anh..."
"Anh đặt nhầm... thức uống..."
"Tôi... đỡ anh..."
"Anh... đè..."
Yoseob nói đến đây thì giọng đã nghẹn lại, câu chữ ngắt quãng.
Tôi lắc tay, ý bảo nó không cần nói nữa.
Phải rồi, tôi uống đến say khướt rồi biến thành tên xấu xa làm chuyện đồi bại, hơn nữa lại làm việc đó với con trai mình.
Tôi chắc phát điên mất thôi.
Bây giờ đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Yoseob cúi đầu nhìn xuống, rồi ngước lên nhìn tôi một chút, sau đó lại cúi gằm nói: "Tôi đi làm trước."
Dứt lời thì xuống giường. Tôi thấy dáng đi của có phần hơi chệnh choạng, chợt thấy không đành lòng, liền muốn xuống giường dìu nó.
Nhưng vừa xuống giường, đã ngã ra phía sau, tê buốt đến mức chỉ muốn gào lên.
Tự dưng thấy có điểm khó hiểu. Tôi không ngốc đến mức cơ thể mình bị gì cũng không biết. Thế nhưng vẻ mặt và bộ dạng của Yoseob ban nãy cũng đâu phải gạt người.
Vậy tóm lại, tôi là người bị Yoseob ăn, hay Yoseob mới là người bị tôi ăn đây?
Ai có thể nói cho tôi biết đêm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì không ~~~
Nếu như đúng như tôi nghĩ, vậy... không phải là loạn luân sao?
Vậy...
Không phải ngày tôi được Yoseob gọi là ba càng lúc càng xa sao?
A. . . . . .
Tôi không muốn đâu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro