Chương 16.3
Chính văn đệ 16 chương ( hạ )
Tôi trịnh trọng nói: "Chứ không phải vì sợ con mất mặt sao~~ Học trưởng lúc nãy đâu có thiếu tiền con. Con đừng lúc nào cũng trưng bày thái độ như thể người ta thiếu con mấy nghìn vạn... Không đúng, cứ coi như là người ta thật sự thiếu con mấy nghìn vạn đi, con cũng nên tỏ ra lịch sự một chút chứ! Nói tóm lại, cười một cái đâu chết ai."
Hừ một tiếng, Yoseob nói: "Sắc mặt của tôi không tốt? Nếu anh đã hẹn với một người, sau đó phát hiện kẻ ấy lại trốn đi vui vẻ với người khác. Sắc mặt của anh sẽ tốt được ư?"
Tôi dè dặt dò xét, thỏ thẻ hỏi: "Con đang nói ba hả?"
Yoseob trợn mắt đến mức tưởng chừng không còn giọt máu nào mà nhìn tôi, đột ngột ngừng xe.
Này, không nên tùy tiện đỗ xe ở giữa đường chứ, dù rằng ở đây rất ít xe cộ.
Yoseob xoay người, ngữ điệu không được thiện chí cho lắm: "Anh rốt cục có nhớ đã bảo cùng tôi hẹn gặp Từ tiểu thư hay không?"
"Tất nhiên ba nhớ. Nhưng không phải là buổi chiều ngày 16 sao?" Tôi nói theo bản năng.
Hả?
Khoan đã...
"Hôm nay là ngày mấy vậy?" Tôi hỏi.
Yoseob không không thốt lên được lời nào.
Nhưng biểu cảm trên mặt lại nói cho tôi biết: Nó đang rất phẫn nộ, còn tôi là một thằng ngu.
"Hắc hắc..." Tôi cười gượng.
Tiêu.
Tôi đã nói, ngày hôm nay hình như quên mất cái gì đấy, hóa ra là việc này a...
"Vậy con có đi không?" Tôi không sợ chết hỏi tiếp.
Không đúng, lúc nãy tôi vừa thấy Yoseob đang hẹn hò với một bà già kia mà?
Nhắc đến bà lão ấy, tôi nói: "Yoseob à. Ba biết ba quên chuyện này là không phải. Nhưng con cũng không cần đi tìm một bà lão để phá hỏng cuộc hẹn của ba a~~~?"
Hả? Không đúng, nếu tôi nói như vậy, chẳng khác nào thừa nhận mình theo dõi bọn họ.
Yoseob làm vẻ mặt kì lạ nhìn nhìn tôi: "Anh nghĩ bà lão ấy là ai?"
Vẻ mặt của Yoseob rõ ràng đang khẳng định: Tôi còn ngu hơn cả thằng ngu. Cái này tôi hoàn toàn có thể nhìn ra được!
Đột nhiên một tia sáng lóe lên, tôi kêu to: "Không phải chứ? Bà ấy là "Từ tiểu thư" ư?"
"Không thì anh nghĩ là ai?" Yoseob hỏi.
Tôi chìm đắm trong đả kích. Tài liệu không phải nói Từ tiểu thư là người cầm quyền tập đoàn Từ thị, bình thường không nhận lời phỏng vấn, nhưng nghe đồn là vẫn chưa lập gia đình. Tôi còn tưởng rằng là một tuyệt sắc giai nhân, hay chí ít, một khi đã kêu là "tiểu thư" thì vẫn còn ít tuổi a~!
Trong tài liệu còn nói, Từ tiểu thư rất thích bàn chuyện làm ăn với những "chàng đẹp trai", nên mới hẹn chúng tôi ra đấy. Nếu như có thể hợp tác với tập đoàn Từ thị, đối với chúng tôi chỉ có lợi mà không hại. Tôi tất nhiên đồng ý rồi. Chỉ là uống một ly trà, có là gì ghê gớm đâu?
Tôi khẩn trương nhìn toàn bộ người Yoseob: "Yoseob, con không bị bà ta làm gì đấy chứ?"
Cái bà Từ tiểu thư ấy, không hiểu sao vẫn để người ta gọi là Từ tiểu thư nhỉ, nếu xưng là "bà ngoại Từ" thì may ra còn dễ nghe a~~
"Anh bây giờ mới hỏi, có phải là muộn quá rồi không?" Yoseob hơi quay mặt đi, hình như có phần uất ức.
Không phải chứ?
Quá muộn?
Tôi lại nắm lấy người Yoseob xem kĩ một lần nữa: "Không phải chứ? Bà ấy đã làm gì con? Ba sẽ giúp con báo thù!"
Yoseob tức giận xung thiên, hung hăng gõ lên trán tôi một cái, quát: "Thật sự là bại dưới cái não heo của anh rồi!"
Tôi xoa xoa trán. Hôm nay cái trán của tôi đúng là chịu nhiều thiệt thòi mà.
Tuy nhiên cái này không quan trọng, quan trọng là Yoseob, con có bị gì không a~?
"Ba không trách con chửi ba ngu ngốc. Nhưng con hãy nói cho ba nghe một chút, con có bị người phụ nữ kia làm gì hay không?"
Yoseob không thèm để ý đến tôi, lập tức khởi động xe.
"Vậy... nói cho ba biết, con bị thương ở chỗ nào?" Tôi nhã nhặn hơn một chút.
"Có nặng lắm không?" Tôi lại tiếp tục nhã nhặn hơn nữa.
"Hay là để ba tìm người..." Không nói lời nào ư, thực sự nghiêm trọng đến vậy sao?
"..."
=====
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro