Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Gặp gỡ cha, mẹ chồng

Sau khi Thái Sinh mặc y phục xong, cùng với Bạch Tấn Vân hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau hồi lâu.nói là đối diện.Thật ra Bạch Tấn Vân vẫn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thái Sinh, vật nhỏ này mặc đồ nữ thật đúng là thích hợp nha,chẳng qua ngực hơi bằng phẳng.

Nghĩ vậy,Junhyungkhông tự chủ nở nụ cười.

Mà Yoseob đứng ở đó không biết làm sao, vốn thay áo trước mặt Junhyung đã thật xấu hổ,hiện tại cậu không thể giải thích được nụ cười đó, điều này làm cho Yoseob càng thêm đỏ mặt.

Cũng may không quá lâu, JiYeon đã đi tới.

JiYeon tới giúp đỡ Yoseob rửa mặt chải đầu.Cô dâu mới vào cửa một ngày,sáng sớm phải kính trà bố chồng.

Bản thân JiYeon là một ngoạt hoạt bát, nơi nào có cô sẽ không vắng lặng, cô lôi kéo Yoseob ngồi ở trước bàn trang điểm, bắt đầu chải tóc cho cậu, vừa chải vừa cảm thán, mái tóc thật đẹp lại dễ chải.

Động tác JiYeon vô cùng thành thạo, chỉ chốc lát đã hoàn thành .

Cả quá trình,Yoseob không nói một lời. Chẳng qua là ngơ ngác ngồi ở trước kính, nhìn chính mình như thế nào từ một thằng con trai biến thành một người đàn bà có chồng quà thật shock .

JunHyung cũng không nói một lời, hắn vắt chéo hai tay, yên lặng đứng ở phía sau Yoseob, nhìn cậu say sưa.

Sợ Yoseob gây rối việc,Yong lão gia trên đường đi đến, Junhyungn lần nữa dặn Yoseob, làm việc cẩn thận đừng lộ ra dấu vết.

JiYeon bưng hai chén trà đi ra mặt sau Junhyung và Yoseob,thấy hai người thỉnh thoảng kề lổ tai nói chuyện, khi thì chăm chú nhìn lẫn nhau, thân mật.

Đi vào phòng khách, Yong lão thái thái đã ngồi ở chủ vị thượng đẳng .

“Cha,mẹ.” Vừa vào nhà Junhyung cười hô nói.

Yong lão gia và phu nhân mỉm cười gật gật đầu, nhất là Yong phu nhân thấy bộ dáng vui vẻ của đứa con, thì biết đêm tân hôn hôm qua,hai người quá nhất định đặc biệt vui vẻ.Junhyung tuy rằng không tình nguyện, nhưng lễ nghi không thể bỏ qua.

“Đêm qua vui vè chứ hai con??????"Yong phu nhân hòi đùa đứa con trai của mình nhìn Yong lão gia cười cười

Junhyung nghe xong lời này biết là mình bị giễu cợt, không ra tiếng tránh mọi người mất vui.

“Anh ” Gikwang lễ phép hướng Junhyung ân cần thăm hỏi, anh em hai người quan hệ từ nhỏ đã rất tốt,Junhyung mỉm cười hướng em mình gật đầu.

Yoseo cúi đầu, hướng về phía mọi người trong phòng, nhẹ giọng nói:

"Cha, mẹ, em chồng.”

“Chị dâu.”Mắt Gikwang lơ đãng nhìn sang cổ Yoseob, nơi đó có một dấu đò chọi lóa ,váy mỏng cổ áo cũng không thể che hết, nghĩ đến đêm qua anh trai lưu lại dấu vết này.

Nghĩ đến đây, Gikwang khẽ nhíu mày, hai tay nắm chặt, trong lòng không hiểu tại sao tức giận.

Yoseob xoay người lại, tự tay lấy một ly trà trong khay, đi đến trước mặt Yong lão gia, quỳ xuống, đưa chén trà qua … lên kính cha chồng, nhẹ giọng nói:

“Cha, mời uống trà.”

Yong lão gia gật đầu, đưa tay tiếp nhận trà, nhấp một ngụm rồi để qua một bên.

Yoseob lại tiếp tục lấy một ly trà, đi đến trước mặt Yong lão phu nhân, quỳ xuống, đưa chén trà qua đỉnh đầu, nói:

“Mẹ,mời uống trà.”

“Ừm.” Yong lão phu nhân tiếp nhận trà, nhấp một ngụm rồi nói:

“GNa, con đã vào cửa Yong gia, chính là người của Yong gia, nhất định phải nhớ rõ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, chăm sóc chồng. Nếu không gia pháp Yong gia không phải để cho đẹp .”

“Dạ, GNa con nhớ kỹ.” Yoseob cúi đầu, không có lời của Yong lão phu nhân, cậu không dám đứng lên.

“Cha, mẹ, kính trà xong rồi, chúng con muốn trở về.” Nói xong, nhanh tay kéo Yoseob quỳ trên mặt đất đứng lên, cũng không đợi Yong lão gia đồng ý, hắn kéo cậu bước đi.

Cho đến ra ngoài vườn, Junhyung mới mở miệng nói:

“Sau này không có chuyện gì, tốt nhất nên tránh xa bọn họ.”

“Vâng” Yoseob đáp lời sau đó cúi đầu nhìn tay mình lúc này vẫn còn bị Junhyung nắm lấy.

Yong gia đối với Yoseob mà nói là nơi cực kỳ xa lạ, có nhiều thứ cậu cần phải học, có nhiều người cậu cần nhớ kỹ, có nhiều quy củ cậu cần tuân thủ.

Nhưng mà chỉ cần giữ được nhà họ Yang, cậu nguyện ý hy sinh vì mình.

Huống chi cậu cảm thấy Junhyung đối với cậu coi như không tệ, cho dù đã biết hắn là đàn ông đích thực, Junhyung cũng không có xử trí cậu.

Yoseob đã gả vào đây ba ngày , có thể nói từ khi kính trà trở về, mãi cho đến hiện tại, Yoseob rốt cuộc chưa thấy qua mặt Gikwang.

Nghe JiYeon nói,Junhyung là một con ngựa phóng đãng không có dây cương nào có thể kìm được , hắn đã quen tự do nên không có gì ràng buộc được hắn, hắn cũng không bị gì người nào trói được hắn, chỉ cần là chuyện hắn muốn làm thì không có gì có thể ngăn cản.

Thường ngày Junhyung thích nơi như quán bar,vũ trường,có quan hệ lăng nhăng dây dưa với hàng tá cô gái bên ngoài  hắn thường lui tới những nơi này trong thành phố ,có rất nhiều cô gái mê muội hắn, đòi sống chết vì hắn.

Nghe đến đó Yoseob có chút vui mừng, ít nhất bọn họ không quấy rầy cuộc sống đối phương, hắn chẳng qua muốn sống bình thường ở đây cho đến chết.

Nhưng mà JiYeon lại lo lắng dùm Yoseob nói:

“Thiếu phu nhân, phu nhân đừng buồn, đại thiếu gia sớm hay muộn sẽ chú ý đến phu nhân, thích phu nhân.”

JIYeon từ lúc nhìn thấy Yoseob,đã cảm thấy được thiếu phu nhân là người đặt biệt hiền dịu, cũng là người tốt, có đôi khi JiYeon cảm thấy thật bất công, đại thiếu gia  bị mù sao, người đẹp động lòng người như vậy thiếu gia không cần, lại đi ra ngoài tìm mấy cô gái ở quán bar.

Yoseob nở nụ cười, nhìn dáng vẻ JiYeon khổ sở, trong lòng cậu cảm thán, muốn cậu nói như thế nào đây,cậu và Junhyung vĩnh viễn không có khả năng .

Đang lúc Yoseob sững sờ, nghe thấy giọng nói của JiYeon lần nửa vang lên nói:

“Thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đến.”

Nhị thiếu gia?

Yoseob vội quay đầu đi, đã thấy vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Gikwang đi vào sân, hắn cũng nhìn thấy Yoseob, vì thế trực tiếp đi về phía hắn.

Yoseob vội đứng dậy, cúi người hành lễ với Gikwang,“Em chồng.”Cúi chào

“Chị dâu không cần khách sáo.” Gikwang theo bản năng đưa tay đỡ Yoseob, lại đột nhiên ý thức được cái gì,sau đó cuống quít dùng nụ cười che dấu lung túng của hắn,“Chị dâu, anh Jun đâu?”

“Tôi không biết.” Yoseob lắc đầu, trả lời chi tiết.

“Không biết?” Gikwang có chút không tin, theo lý thuyết thành thân mới ba ngày, tại sao huynh ấy lại chạy loạn nha.

“Thật sự không biết,tôi đã ba ngày chưa thấy qua anh ấy .” Yoseob thản nhiên nói. Nhìn ánh mắt tràn ngập mặt trời của Gikwang,Yoseob rất hâm mộ a, từ nhỏ cậu đã lập chí làm một bác sĩ xuất sắc, làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, chống đỡ nhà họ Yang.

Chẳng qua là tạo vật trêu người, nửa đời sau cậu phải sắm vai đàn bà.

Nhìn vẻ mặt mất mát của Yoseob,Gikwang nghĩ cậu bởi vì bị lẻ loi nên đau thương, rất muốn mở miệng an ủi cậu, lại phát hiện, cậu hiện tại là gì, một câu an ủi cũng nói không được.

“Chị dâu…… Tất cả sẽ tốt thôi.” Nghẹn nửa ngày, Gikwangmới có thể nói câu này.

Nhìn con ngươi trong suốt tràn ngập ánh mặt trời,Yoseob nở nụ cười, mang theo ngơ ngác u sầu, nở nụ cười nhợt nhạt.

Yoseob không biết nụ cười ngày đó, vĩnh viễn dấu ở trong lòng Gikwang chưa từng quên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: