Chap 31: Quyết định ra sao
Suốt một đêm triền miên làm cho hai người đều kiệt sức.Junhyung mỏi mệt nằm ở trên giường, cánh tay không quên từ phía sau ôm chặt thân thể mềm nhũn của cậu bé trong lòng.
Mơ mơ màng màng Yoseob cảm giác được có bàn tay to lớn đặt ngang hông, không tự giác trở mình đối mặt với hắn, qua loa tựa trước ngực hắn,khóe miệng còn phát ra tiếng lẩm bẩm.
Rất nhanh, Yoseob bởi vì thật sự quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Hắn nhìn cậu nhóc trong ngực, ngón tay thon dài dán lên mặt hắn, một chút lại một chút, tràn ngập yêu thương.
Nhìn hai má còn có chút ửng đỏ, thân thể cậu đã hoàn toàn xụi lơ, không biết có phải hắn phát hỏa quá mức hay không?
Nghĩ tới đây,hắn cúi đầu, đem môi tiến đến, thấp giọng nói:
“Thật xin lỗi.”
Nhưng ngay sau đó đặt nụ hôn nóng bỏng lên hai má Yoseob, ôm lấy cậu, cùng tiến vào giấc mơ đẹp.
Bởi vì hai người đều quá mức mệt nhọc, cho nên mặt trời lên cao cũng chưa có dậy.JiYeon bưng khay nước đứng ở ngoài cửa không dám đi vào, một hồi đem cái lổ tai áp lên trên cửa nghe động tĩnh bên trong,không có tiếng gì hết mọi thứ đều tĩnh lặng.
“Hai người kia đang làm cái gì nha.” JiYeon để khay nước trên mặt đất, rồi trèo ra sân thượng ngồi nhìn ánh mặt trời đã muốn lên cao , ngày thường hai người đều dậy rất sớm, chẳng lẽ ngày hôm qua uống chút rượu cho nên say đến dậy không nổi?
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa gỗ bật mở Junhyung đứng ở trước cửa.
JiYeon vội vàng từ ban công bước vào, bưng khay thức ăn sáng lên nói:
“Đại thiếu gia, đồ ăn còn ấm .”
“Ừm.”Hắn ậm ừ một tiếng rồi trở lại vào phòng,JiYeon vội vàng theo sau, khi tiến vào không quên dùng ánh mắt phiêu phiêu dò xét nhìn Yoseob nằm ở trên giường.
Chỉ thấy thân thể Yoseob được bao bọc trong mền thật sự kín, nghiêng thân thể, hai cánh tay để ở trước ngực, tư thế thoạt nhìn rất thoải mái, mái tóc dài mềm mại của cậu xõa ra tán loạn trên gối, dịu dàng đến nỗi không cần nói cũng biết nhìn như thiên thần say giấc.
Thiếu phu nhân thật sự rất xinh đẹp a, trong lòng JiYeon thầm nghĩ phu nhân dịu dàng như vậy nhưng khi giả trai vào lại có vài phần rạng rỡ anh tuấn, nghĩ đến đây tim JiYeon lại có chút nhảy loạn, tim đạp mạnh.
“JiYeon, thiếu phu nhân hôm qua quá mệt mỏi , cho nên cô không cần gọi cô ấy, để cô ấy muốn dậy lúc nào thì dậy.” JunHyung lấy côc nước hoa quả lên, ngữ khí thật tự nhiên nói với JiYeon.
“A,vâng ạ” JiYeon vội vàng gật đầu đáp ứng.
Tối hôm qua mệt chết đi, chẳng lẽ là……
Nhìn lớn hai gò má thiếu phu nhân ửng đỏ,JiYeon bắt đầu thông ra được chút ý nghĩ , kết quả là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng không tự giác đỏ lên.
Hắn bởi vì có việc vội, vì thế dặn vài câu xong đã đi .
JiYeon thấy Yoseob ngủ say, liền đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Hỗn loạn , cậu mở to mắt, cảm thấy được cả người đều đau nhức muốn chết, ngồi dậy liền nhìn thấy người đầy dấu hôn nổi bật trên làn da trắng tuyết, nghĩ đến đêm qua triền miên mặt không tự giác có chút nóng.
Vừa mới mặc đồ vào, liền nghe thấy JiYeon gõ cửa.
“Thiếu phu nhân, người đã dậy?”
“Ừm, vào đi.” Yoseob nhẹ giọng nói, vừa mới đứng lên liền cảm thấy được đầu có chút choáng váng, xem ra mình thật sự không phải đối thủ của rượu, mới uống một chút liền biến thành như vậy.
“Thiếu phu nhân,người có khỏe không.” JiYeon vội vàng chạy tới đỡ lấy cậu.
“Tôi không sao, chỉ là đầu có chút choáng váng.” Yoseob khoát tay bám lấy tay JiYeon làm điểm tựa.
“Thiếu phu nhân không khỏe, để em đi nói với thiếu gia phu nhân bị bệnh, để cậu chủ trở về đưa cô chủ đi khám.” Cô đỡ Yoseob ngồi dậy.
“Có khách tới ạ?” Yoseob ngồi xuống, ngửa đầu nhìn JiYeon,
“Ai tới ?”
“Là Lee thiếu gia.” JiYeon đương nhiên không thích Lee Jun, sắc mặt trầm xuống,
“Hắn nói, hắn có hẹn nói chuyện với cô chủ hôm nay .”
Nghe được JiYeon nói, trong lòng cậu đột nhiên cả kinh.
Lee Jun!
Chẳng lẽ thời hạn năm ngày đã tới rồi sao?
Làm sao bây giờ,có nên đi gặp hắn hay không, lúc thấy hắn phải làm gì bây giờ……
“Cô chủ!” JiYeon nhìn mặt Yoseob tái nhợt nháy mắt trở nên trắng bệch, có chút lo lắng hỏi:
“Nếu không, để em báo với cậu Lee hum nay cô bị bênh không tiếp khách được,bảo cậu Lee hôm nào lại đến nha.”
“Không được, tôi phải đi gặp hắn.” Yoseob nói xong, đứng lên, chỉ cảm thấy đầu có chút choáng váng còn nặng hơn hồi nãy nưa.
---------------------------------------------------------------------
JiYeon dìu Yoseob xuống phòng khách,cô thấy tình trạng của cô chủ hôm nay không tốt lắm.Còn cậu Lee kia trước đó cô đã nói cho hắn biết thân thể cô chủ không khỏe đang nghỉ ngơi, bảo hắn ngày khác đến nhưng mà nói sao hắn cũng không chịu.
Đi đến cửa phòng khách, Yoseob liền thấy Lee Jun ngồi ở trên ghế, thảnh thơi thưởng thức trà, nhìn thấy cậu từng bước tiến về phía hắn thản nhiên cười.
Nụ cười này mặc dù nhạt lại bao hàm nhiều nội dung.
“Yeonie em đi làm việc khác đi, ở đây cứ để tôi.” Yoseob đứng ở cửa, quay đầu nhìn JiYeon nở nụ cười nhợt nhạt nói.
“Cô chủ, thân thể người không có việc gì sao?”JiYeon lo lắng nhìn câu hỏi han.
“Đừng lo, tôi không sao.” Yoseob cho JiYeon một nụ cười trấn an, thật là đây tình trạng gì nha, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy được chính mình giống như sắp bước ra chiến trường mà cần làm mọi người khỏi cần lo lắn, cậu là đàn ông, nếu thân thể không khỏe đều có thể chống đỡ .
JiYeon đi rồi, nơi này cũng chỉ còn lại cậu và hắn .
“Cậu Lee hôm nay đến đây có chuyện gì sao?” Yoseob tuy rằng đi vào phòng nhưng chỉ là đứng ở cửa, ý của cậu rất rõ ràng bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào chủ đề sau đó mau rời khỏi.
“Ha ha……em dâu……ta xem ra trí nhớ của em không tốt lắm.” Lee Jun nở nụ cười gian xảo, chén trà cầm trong tay buông xuống, đứng lên muốn một bước đi tới chổ Yoseob
“Xem ra, ta phải nhắc nhở em mới được.”
Yoseob thấy hắn đi đến bản thân lập tức lui về phía sau.
------------------------------------------------------------------------------------
Chap sau:
“Anh muốn làm gì, buông ra!
Lee Jun thu tay lại chế trụ cổ tay Yoseob, đưa hai tay cậu ép chặt lên vách tường
Muốn âu yếm cái miệng nhỏ nhắn của Yoseob, cậu cúi đầu càng thấp, cau mày, vẻ mặt thống khổ.
Yoseob cúi đầu không nói, ngày mai cậu thật sự phải đi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro