
Chap 30: Phóng túng một đêm (17+)
Yoseob bị hắn đẩy ngã lên giường, chỉ cảm thấy cả người mình có một loại khô nóng không nên lời, loại khô nóng này làm cho cậu dần dần sinh ra một loại dục vọng, mất dần ý thực mà rên rỉ ra tiếng.
Hơi hơi mở hai mắt, ánh mắt mê ly nhìn hắn, hai gò má ửng đỏ, khẽ cong đôi môi đỏ mọng giống như đang khẩn cầu cái gì
“Đại thiếu gia……”Yoseob nâng cánh tay lên,với tới Junhyung đang đứng bên giường,giọng cậu bởi vì tác dụng của rượu và thuốc nghe vô cùng động lòng người, quyến rũ khơi dậy ngọn lửa sắp bùng lên của hắn.
“Làm sao vậy Seobie, em khó chịu ở đâu sao?.”Khóe miệng của hắn nhướng lên vẽ ra một độ cong đẹp mắt,hắn biết chứ, biết cậu đang khó chịu ở đâu nhưng vẫn giả vờ ngây ngô không biết gì thấy Yoseob gọi tên hắn, hắn liền xoay người khom lưng lại nhìn cậu bị tác dụng thuốc điều hóa cơ thể như thế nào, rốt cuộc muốn nói gì với hắn nha.
Thân thể của Junhyung vừa mới khom đến vị trí gần của Yoseob, đột nhiên hai cánh tay cậu gắt gao ôm chặt cổ của hắn, kéo hắn lại phía mình, gắt gao ôm hắn ở trước ngực.
Junhyung không nghĩ tới đột nhiên như vậy, chân dưới không chủ đọng trợt liền ngã ở trên người Yoseob, khi ngã xuống mới phát hiện cơ thể cậu bé trong lòng thật nóng, chẳng lẽ thuốc bị cho quá liều hay sao?
“Đại thiếu gia ôm em đi…… em nóng quá……” Hai cánh tay Yosoeb gắt gao vòng cổ của Junhyung thật chặt, vùi đầu sâu ở bên cổ hắn.
Ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ người Yoseob, thân thể hắn theo bản năng có phản ứng, hắn hạ giọng hỏi:
“Bảo bối, rất nóng sao?”
“Ừm……”Yoseob run rẩy trả lời.
“Muốn huynh giúp em bớt nóng không?” Junhyung nói xong, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua cổ cậu, nơi này là nơi vật nhỏ vô cùng mẫn cảm.
“Ừm…… A……”Yoseob vốn muốn nói
“Ừm,được.”
Lại không nghĩ tới đầu lưỡi Junhyung vừa mới đụng tới cổ mình, khiến cho cậu cảm giác cả người run rẩy, một câu cũng nói không được,ngoại trừ đem tất cả suy nghĩ của mình chôn trong rên rỉ, mặt khác chuyện gì cũng làm không được.
Junhyung ngẩng đầu, nhìn Yoseob nhắm thật chặt hai mắt, hai má ửng đỏ, nở nụ cười. Không nghĩ tới hắn so với bình thường còn nhạy cảm hơn.
“Bảo bối, nóng phải cởi hết đồ ra nha……” Ngón tay của Junhyung dọc theo thân thể cậu một đường trượt xuống, giúp cậu cởi tất cả vật cản trên người, để cho thân thể xinh đẹp kia hoàn toàn hiện ra ở trước mặt hắn.
“ƯM…… aa……”Yoseob cảm thấy mình hôm nay không giống ngày thường, ngón tay của Junhyung đi đến mỗi một chỗ,nơi đó giống như là dấy lên một ngọn lửa,làm cổ cậu không ngừng phát ra thanh âm kỳ lại còn thân thể không ngừng vặn vẹo.
“Làm sao vậy Seobie, khó chịu sao?” Junhyung đem cả người đè lên người cậu, vừa nói vừa hôn lên đôi môi đỏ mọng của bảo bối trong lòng.
“Đại thiếu gia,em thật sự khó chịu cũng thấy thật kỳ quái, làm sao bây giờ, em có chút chịu không nổi ……” Yoseob vươn hai bàn tay nhỏ bé đặt lên cơ thể của Junhyung, người hắn cũng thật nóng nhưng mà so với chính mình thì mát hơn rất nhiều nha.
“Đừng sợ,để huynh giúp em……”Junhyung nói xong hôn lên môi cậu, thanh âm hai người hoàn toàn bao phủ ở trong nụ hôn, dục vọng giống như được phóng thích, chạy chồm ra, trong lúc đó đầu lưỡi hai người quấn chặt lẫn nhau.
Hắn vừa hôn cậu vừa vuốt ve thân thể bóng loáng của cậu nhóc, lúc này thân thể cậu mềm nhũn, cảm giác vô cùng tốt.
Rời khỏi môi Yoseob trong sự luyến tiếc,môi của Junhyung một đường trượt xuống, hôn qua lại trên người Yoseob , cuối cùng bắt được vật nho nhỏ như nụ anh đào, ngậm ở trong miệng cắn xé .
Mà tay của hắn trong lúc đó trượt đến giữa hai chân Yoseob, dùng sức nắm chặt vật nóng rang của cậu nhắm phía dưới người mình ,sau đó cong người lại.
Dưới tác dụng của thuốc Yoseob rất nhanh phóng ra dục vọng của mình, nhưng mà còn chưa đủ cậu còn cần còn khát vọng vẫn muốn vẫn muốn nữa rất nhiều.
“Seobie, xoay người lại nào……” Junhyung quay thân thể Yoseob lại để cho cậu nửa quỳ ở trên giường, mà hắn thì nhắm ngay cửa hậu huyệt kia dùng sức một cái, thẳng nhập vào trong cơ thể Yoseob.
“A –” Khoái cảm đột nhiên đánh úp lại làm cho Yoseob kêu to.
“Bảo bối, biết huynh yêu em nhiều như thế nào không? Cho nên em tốt nhất chuẩn bị ở lại bên người huynh cả đời đi, vĩnh viễn đừng muốn trốn đi!” Junhyung đối với việc Yoseob muốn chạy trốn còn canh cánh trong lòng, hắn đem tất cả bất mãn phẫn nộ trong lòng toàn bộ phát tiết lên vật nhỏ này.
Căn phòng tràn đầy mập mờ ấm áp, vuốt ve, rên rỉ , khát vọng, đòi hỏi không ngừng , không ngừng , vẫn đòi hỏi ……
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro