Chap 23: Em phải làm sao đây ?
Làm lúc JiYeon bưng trà trở về phát hiện LeeJoon đã rời khỏi, chỉ còn lại thiếu phu nhân sắc mặt tồi tệ đứng ở nơi đó ngẩn người, vẻ mặt rất kỳ quái.
Trong lòng JiYeon cả kinh, chẳng lẽ LeeJoon vừa rồi ức hiếp thiếu phu nhân?
Vội vàng buông khay trà trong tay.Cô đi đến trước mặt Yoseob nhẹ nói vài câu an ủi, nhưng mà Yoseob hoàn toàn không có phản ứng, giống như đắm chìm ở trong hoảng sợ không thể thoát ra ra.
“Thiếu phu nhân,thiếu phu nhân Yeonie hối hận chính mình vừa rồi rời khỏi, thiếu phu nhân rốt cuộc là làm sao như người mất hồn vậy.
Yoseob ôm mặt, vẫn đắm chìm ở trong chuyện vừa rồi của cậu và LeeJoon.
Làm sao bây giờ, hắn đã biết chính mình là thân nam nhi.Hắn đến đây là uy hiếp mình, còn lấy thanh danh đại thiếu gia để uy hiếp.
Cậu phải làm sao bây giờ, LeeJoon chỉ cho cậu năm ngày thời gian lo lắng, năm ngày qua đi, cậu phải làm sao đối với cục diện này?
Bị loại người ghê tởm đó đụng vào không bằng đi tìm cái chết còn vui vẻ.
“Thiếu phu nhân!” JiYeon đột nhiên hét lớn một tiếng để cho Yoseob chú ý tới, cậu nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía cô.Sau một lúc lâu mới khôi phục thần trí, nhẹ giọng nói:
“Yeonie…… Tôi nên làm sao bây giờ……”
“Làm sao vậy? Thiếu phu nhân gặp chuyện gì sao?” JiYeon đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương, thoạt nhìn Yoseob trước mắt làm cho người ta đau lòng, ánh mắt có phần bất lực, có phần dịu dàng.
Yoseob đột nhiên ý thức được chính mình nói không nên lời,chỉ lắc lắc đầu thản nhiên cười
“Không có gì, tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy được thân thể không khỏe……”
“Em giúp người trở về phòng nha.” JiYeon rất biết điều,cô biết thiếu phu nhân hiện tại cái gì cũng không muốn nói,cho nên cô sẽ không hỏi, làm tốt thân phận người giúp việc nên làm là được.
Yoseob gật gật đầu, tùy ý để JiYeon nâng mình. Về tới phòng,cậu cười bảo cô đi nghỉ ngơi,bản thân muốn ngồi yên tĩnh một mình.
Ngồi ở trên ghế, Yoseob bắt đầu nghĩ đối sách, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui biện pháp giải quyết tốt nhất chính là rời khỏi Yong gia, rời khỏi Yong Junhyung, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Đêm nay phải mở miệng cầu đại thiếu gia xin cho mình đi , không biết có thuận lợi hay không.
Nhẹ nhàng hít một hơi, rời xa hắn, nghĩ đến đây trong lòng Yoseob cảm thấy có chút đau, lại nói không rõ nguyên nhân vì sao.
Mãi cho đến đã khuya, trời đã tối rồi, Junhyung mới từ công ty trở về, gần đây Yong gia làm ăn rất tốt,có nhiều mối làm ăn lớn đến xin hợp tác nên Junhyung bận rộn hơn bình thường một chút .
Vừa mở cửa phòng, hắn liền thấy Yoseob ngồi ở chỗ kia hơi nhíu mày, nghe thấy tiếng mở cửa cậu giương mắt lên nhìn, trong ánh mắt hiện lên bi thương không có tránh được ánh mắt của Junhyung.
“Nghe JiYeon nói em không khỏe, cơm chiều cũng không có ăn?” Junhyung một thân vest đen bước vào, đi đến trước mặt Yoseob, đưa bàn tay rộng lớn vuốt cái trán của cậu, mang theo nghi vấn nói:
“Có phải bị bệnh hay không?”
Chỉ một động tác thật nhỏ đã làm cho trong lòng Yoseob ấm áp , nhịn không được nở nụ cười
“Đại thiếu gia, tôi chính chính là bác sĩ đó.” Nhưng mà Yoseob không có ngăn cản tay của Junhyung tiếp tục dừng lại ở trên trán mình, ngược lại cậu có chút không muốn, cậu hy vọng cái trán của mình vĩnh viễn đều ở trong tay Junhyung.(Au: hi vọng cái gì không hi vọng đi hi vọng cái trán hết nói nồi :3)
“Không bệnh vậy tại sao em không ăn cơm!” Junhyung hít một ngụm, giữ chặt tay Yoseob kéo ra ngoài cửa
“Được rồi, anh coi như làm em không thấy anh cho nên ăn không ngon.”
“Đại thiếu gia……” Một câu làm cho mặt Yoseob đỏ lên.
“Anh đói bụng ,đi ăn cơm với anh.” Junhyung cười, kéo tay Yoseob đi ăn cơm.
Yoseob hít sâu một hơi, Hyungie đừng đối với em tốt như vậy, càng như vậy em càng không nỡ rời khỏi huynh……
------------------------------------------------------------------------
Hai người ăn cơm quả thật so với một người cảm thấy vui vẻ hơn.Junhyung luôn nói hết chuyện này đến chuyện khác mà mãi cũng không hết,Yoseob chẳng qua là lẳng lặng nghe, thản nhiên cười, dùng ánh mắt ấm áp nhìn hắn,chẳng qua là cậu một câu cũng không nói.
Junhyung thấy Yoseob ăn rất ít cho nên gắp thêm thức ăn cho cậu.
“Nghe nói, hôm nay LeeJoon-hyung đến đây.” Junhyung chẳng quả chĩ thuận miệng nhắc tới,thật ra là hắn cố ý .Khi hắn nghe JiYeon nói hôm nay LeeJoon đến đây còn nói chuyện một hồi với Yoseob,sau đó cậu cảm thấy không khỏe, trong lòng Junhyung mơ hồ cảm nhận được cái gì.
“Đúng” Yoseob cúi đầu thấp giọng trả lại một câu.
“Cả hai nói cái gì?” Junhyung gấp tôm chiên xù cho Yoseob.
Yoseob lâm vào trầm mặc, cuối cùng lắc lắc đầu
“Chưa nói cái gì, vừa đến của thấy đại thiếu gia không có ở đây nên bỏ về.”
Trong lòng Yoseob rối rắm, cậu không thể nói cho Junhyung biết LeeJoon nói gì đó,theo như tính tình hắn không chừng sẽ đi tìm LeeJoon cãi long trời lỡ đất , nhỡ đâu làm lớn chuyện chọc đến LeeJoon.Hắn nhất định đem những chuyện không nên nói đều nói sạch ra.Junhyung nhất định sẽ xấu hổ.
“Phải không.” Thấy Yoseob không nói thật, trong lòng Junhyung càng thêm rõ ràng,nhất định có việc rồi.
Nhưng mà hắn không có truy vấn nửa, hai người ăn cơm xong,Junhyung rất tự nhiên lôi kéo tay Yoseob.Hai người đi tới vườn sen, ánh trăng chiếu xuống hồ sen đẹp không sao tả xiết.
Dáng người yếu ớt của Yoseob đứng ở bên cạnh hồ nước, vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng qua là trong lòng cậu không bình tĩnh như ngoài mặt.Cậu muốn nói Junhyung muốn rời đi nhưng mà phải mở miệng như thế nào?
Bỗng nhiên chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, eo của mình bị hai cánh tay ôm từ phía sau,Junhyung đứng ở phía sau Yoseob ôm lấy cậu, đem đầu chính mình đặt lên trên vai hắn thì thào nói:
“ Hôm nay tâm trạng em không tốt,hay là trong người không khỏe?”
Yoseob thực tự nhiên nghiêng đầu, đem đầu chính mình tựa vào trên vai Junhyung. Cậu không thể trả lời Junhyung, cậu không biết phải mở miệng như thế nào.
Ngửi thấy hương vị đặc biệt quen thuộc.Junhyung cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên hai má Yoseob, cảm nhận được thân đột nhiên thể nóng lên.Lúc môi của Junhyung lướt qua bên tai và cổ Yoseob, cậu run nhẹ lẩm bẩm.
“Đại thiếu gia, đừng…… bây giờ đang ở bên ngoài……” Yoseob thẹn thùng nói, dù sao hai bọn họ như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy.
“Có sao đâu?” Junhyung xoay người Yoseob lại,để cho cậu đối mặt chính mình, nâng cằm cậu lên,cúi người, hôn lên đôi môi nhỏ nhắn.Hắn rất muốn vật nhỏ này, ban ngày ở lúc ở công ty, chỉ cần trong đầu có chút rãnh rỗi xuất hiện bóng dáng Yoseob.
“Ưm……” Yoseob bị Junhyung hôn, cánh tay ở hai bên lần đầu tiên chủ động nâng lên ôm lấy thắt lưng hắn, lần đầu tiên chủ động đáp lại nụ hôn của Junhyung.
Junhyung bị thay đổi nhỏ nhỏ của Yoseob cảm thấy vô cùng hưng phấn, khom người bế ngang cậu lên, sải bước trở về phòng, một tay đặt cậu lên giường, sau đó hắn liền đè ép xuống, theo một là một nụ hôn,tay cũng bắt đầu đòi hỏi.
Vừa hôn vừa cởi quần áo của hai người,Junhyung nhìn thân thể trắng sữa dưới thân, bàn tay tự do sờ lên mỗi tấc da thịt của Yoseob,hắn nhất thời cảm thấy cổ họng khan khàn
“Seobie,em thật là thật đẹp ……”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro