Chap 19:Xung đột
Yoseob vừa trốn tránh vừa hét lên, ý để lý trí LeeJoon quay về, không bình luận cậu là nam hay là nữ, đang nói theo cấp bậc lễ nghĩa, chuyện như thế này không cho phép được, chẳng ra thể thống gì hết.
“A a, không thể như thế nào?” LeeJoon đưa tay nắm cằm Yoseob, mạnh mẽ làm cho cậu nhìn về phía chính mình.Hắn chính là thích nhìn bộ dáng cậu điềm đạm đáng yêu, nhan sắc tuyệt trần này không biết có thể câu hồn bao nhiêu người,đôi môi đỏ mọng quyến rũ, thật sự rất muốn âu yếm lên nha.
Ngay lúc LeeJoon muốn đưa môi tới,Yoseob cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh, hung hăng đẩy hắn ra, dù sao cậu cũng là thân nam tử hán , so với những cô nàng yêu ớt mà nói cậu vẫn có chút khí lực .
Ngay lúc LeeJoon muốn hôn cậu, Yoseob đột nhiên cảm thấy được thật ghê tởm, loại cảm giác này lúc cậ̣u ở cùng Junhyung trong lúc đó vốn không có, bị Junhyung đụng chạm làm cậu có cảm giác thẹn thùng và chờ mong.(Au: dấu đầu hỡ đuôi nha, pé kưng =)))))))
LeeJoon bị đẩy ra có chút giật mình nhìn Yoseob tựa vào trên vách tường, khóe miệng hơi hơi giương lên:
“Em dâu cũng mạnh mẽ phết nha .”
Yoseob hung dữ nhìn LeeJoon, nhấc chân liền chạy, không nghĩ đã bị hắn bắt trở về, tay LeeJoon vừa lúc túm được cổ áo Yoseob,hành động của hắn rất nhanh, nhẹ nhàng nhướng lên, khuy áo trên cổ Yoseob liền bị cởi ra .
Mà ngón tay LeeJoon cũng ngả ngớn lướt qua cổ Yoseob.
Cậu sửng sốt, vội vàng lấy tay che cổ áo của mình, tràn ngập địch ý nhìn LeeJoon
“LeeJoon-huynh là anh họ của Hyungie, cho nên huynh không nên làm chuyện quá đáng như vậy!”
“Sao? Tiểu mỹ nhân tức giận……” LeeJoon nhìn quần áo không chỉnh tề
“Huynh chính là muốn làm chuyện quá đáng, em dâu có thể thế nào ha?” Nói xong, LeeJoon vươn tay vuốt ve hai má Yoseob.
Cậu không còn đường có thể trốn, nhắm chặt hai mắt, nghiêng đầu trốn tránh.
Đúng lúc này,LeeJoon đột nhiên hét to một tiếng, Yoseob không rõ tình huống mở to mắt nhìn lại, chỉ thấy Junhyung đang nâng lên một chân, hung hăng đá vào lưng của LeeJoon, sau đó dùng sức đạp một cái, đem LeeJoon đá văng rất xa.
Leeoon bị đau liền ôm đầu, nổi giận quay đầu lại, vừa muốn nổi bão đã thấy người đó là Junhyung, đột nhiên nhất thời nghẹn lời,hắng họng một cái quát:
“Yong JunHyung, đây là cách ngươi chào hỏi anh họ của mình sao?”
“Sao?” Junhyung đột nhiên nở nụ cười, nhíu mày, kéo Yoseob hoảng sợ qua một bên, thay cậu sửa sang lại quần áo, chậm rãi nói:
“Huynh dùng miệng chào hỏi em dâu, em đương nhiên học theo, dùng chân chào hỏi huynh.”
“Mày!” LeeJoon biết mình đuối lý, tiện nghi không chiếm được còn bị đánh còn ngậm bồ hòn làm ngọt, chỉ có thể phẫn hận trừng mắt hai người bọn họ, hung tợn nói:
“Các ngươi chờ coi.” Dứt lời liền xoay người đi .
“Đại thiếu gia, sao ngài lại tới đây?” Yoseob có chút kích động nhìn Junhyung.
“Anh một mình ngồi ở trong viện nhàm chán, muốn đi tìm em, kết quả tìm khắp nơi cũng thấy em, liền đi tìm chung quanh, không nghĩ tới em bị kéo đến nơi này.” Junhyung nói chuyện vẻ mặt thực đứng đắn, làm cho Yoseob nghĩ đến hắn đang tức giận, vì thế vội vàng cúi đầu nhận sai
“Đại thiếu gia, thực xin lỗi……”
“Ha ha, vợ yêu của anh xinh đẹp như vậy, anh làm sao có thể nguôi giận đây.”Junhyung nâng mặt Yoseob lên, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Đúng vậy, không biết bắt đầu từ khi nào Junhyung phát hiện chính mình một khắc không nhìn thấy tiểu tử Yoseob này, trong lòng liền hoảng hốt.
Ở nhà họ Yang, mỗi đêm Junhyung cứ không chịu ở phòng khách, lại cùng Yoseob chen chúc trên cái giường nhỏ, có lẽ là bởi vì giường rất, cho nên lúc hai người ngủ phải gắt gao dán cùng nhau.
Hạnh phúc quá anh à~
Em thấy ấm áp, hạnh phúc len lỏi trong từng tế bào trong cơ thể em...
Qua từng ngày, sự việc thay đổi rõ rệt, thay đổi nhiều quá rồi anh nhỉ?????
Chắc em yêu anh mất rồi Hyungie của em "Em yêu anh"
Nhưng em sợ lắm, chúng ta là hai người con trai hạnh phúc này sẽ kéo dài được bao lâu hả anh? 1 năm 2 năm hay 10 năm?Em sợ phải rời xa anh lắm Hyungie à?
Trong em đã hình thành thói quen dựa dẫm nương tựa vào anh mất rồi? Khi Yang gia biết, mọi người biết em không phải lả Yang GNa mà là Yang Yoseob sự việc sẽ chấm dứt phài không anh... em biết rồi điều đó cũng sẽ tới thôi chỉ là nhanh hay chậm, nhưng em vẫn sợ lắm anh à
Và moị chuyện sẽ ra sao thì theo tâm trạng của Ji nè ^^ hẹn gặp lại chap sau bái bai Ji đi học đây Anyeong
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro