Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tháng ngày hạnh phúc

   Ngày tháng trôi qua, tình cảm của anh và cậu ngày càng sâu đậm, nó vượt qua mức bạn bè hay anh em bình thường. Rồi giữa họ bắt đầu xuất hiện những cảm xúc mới lạ.
   Cứ mỗi sáng, Jun dậy sớm đánh thức Isaac, có bữa đẩy anh xuống đất, có bữa lấy gối đè lên người anh hoặc thậm chí xách nước tạt, lúc ấy, anh ngơ ngác, vừa lạnh vừa khó chịu, chiếc áo sơ mi trắng thấm ướt làm thân thể của anh hiện ra từng chút một, những giọt nước li ti chảy từ tóc xuống cổ trông thật gợi cảm làm sao. Anh mau chóng thay quần áo đến trường, và như một thói quen, anh dậy sớm.
Trưa về, trên chiếc xe đạp cũ, Isaac say sưa kể những cậu chuyện vu vơ rồi anh và cậu cùng bật ra tiếng cười hạnh phúc. Những câu chuyện anh kể không có gì là hài hước cả, nhưng Jun cười vì nhìn thấy nét mặt ngây thơ hồn nhiên của một chàng soái ca mồ hôi lấm tấm đang chở cậu về và cố làm cho cậu được vui. Có lúc, cậu lấy cây bút đẩy lưng anh ra tỏ vẻ ngại ngùng, nhưng cũng có lúc, tay Jun vô thức ôm lấy người anh, áp mặt vào tấm lưng vững chảy, khẽ ngửi mùi hương nam tính quyến rũ. Rồi hai người bắt đầu la cà từ quán này sang quán nọ, nào là trà sữa, cocktail, bánh tráng trộn, xoài lắc, xiên que,...  toàn những món quen thuộc đối với tuổi học trò mà chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây ai cũng từng dùng thử, cái vị ngọt cay của tuổi thanh xuân đọng lại trên bờ môi, hòa quyện vào cơ thể, cũng như mối tình vừa mới bắt đầu.
  Tất nhiên, Isaac và Jun sẽ bỏ cơm vì mãi mê ăn vặt.

Mỗi buổi chiều, anh và cậu lại lang thang khắp con đường này đến góc phố nọ, mùi bánh bao chiên thơm phưng phức bay vào cánh mũi. Và mỗi lần mỏi mệt, cậu lại tựa vào bờ vai anh, trái tim họ ấm lên giữa cơn gió đầu thu buốt lạnh. Và, mỗi khi đôi môi hai người sắp chạm vào nhau thì: " Anh ơi bán em cái bánh bao " nhỏ khách hàng có duyên nhất lịch sử lại xen vào. Hihi, rồi cả hai nhìn nhau, mặt ửng hồng, người nhìn lên trời, người nhìn xuống đất. Không nói nên lời.
  Mỗi tối, cơm nước no nê, dù là cơm trắng cá kho nhưng trong đó chứa chan tình cảm đông đầy mà Jun dành cho Isaac, nhìn anh ăn một cách ngon lành, Jun lại thấy lòng mình thêm vui sướng. Rồi khuya về, trên mái nhà tranh là một cặp nhân tình nắm chặt tay nhau nhìn lên bầu trời đêm đầy muôn ngàn vì tinh tú. Anh và cậu mơ màng trong vẻ đẹp lộng lẫy của thiên hà xa xôi mà quên mất bên cạnh mình, cũng có một ngôi sao lấp lánh. Ngôi sao ấy cùng ăn, cùng chơi, cùng học tập và cùng san sẻ bao niềm vui nỗi buồn của cuộc sống. Một vệt sáng vút qua, họ nhắm mắt nguyện cầu.

  Trong lớp học, Isaac và Jun cứ ở sát bên nhau khiến mọi người ganh tị, cậu ngồi đọc sách trong thư viện, anh đến gần đẩy cậu lên đùi, gương mặt hai người thật gần nhau, đỏ ửng, Jun e thẹn lấy cuốn từ điển to che mặt lại. Trong những tiết học, Jun nhiệt tình chỉ cho Isaac có được kiến thức, còn Isaac thì chăm chú nghe "em yêu" giảng, anh cũng muốn bản thân phải học giỏi lên để xứng đáng với cậu. Quả thật, tình yêu đúng là kì diệu, một kẻ ngang bướng cốc quan tâm đến lời khuyên răn của cha mẹ thầy cô lại tự nhủ phải học tốt vì một thằng bạn bình thường như bao đứa khác. Nhưng khi ở cạnh Jun, anh lại cảm thấy khác lạ hơn bên người khác. Là sự quan tâm chu đáo đến tận tình, là gương mặt thân quen ấm áp, là trái tim trong sáng giàu lòng vị tha hay đơn giản là do: duyên trời.
Qua những lần trả bài hay làm bài tập, mọi người đều cảm thấy thành tích của Sắc vượt trội hơn nhiều, còn Jun, nhìn thấy anh tiến bộ, cậu cũng thấy vui trong lòng.
Những giờ ra chơi, thấy Jun thui thủi một mình dưới góc cây phương già, Isaac nhẹ nhàng nấp sau gốc cây, chờ cậu ngồi xuống, anh đưa tay bịt mắt cậu. A! Lúc đầu, Jun hơi ngỡ ngàng, nhưng cậu sớm nhận ra được đôi bàn tay mềm mại của ai đó, với lại, trong cái trường này, mấy ai chịu chơi chung với cậu. Rồi Isaac và Jun bắt đầu nói chuyện vẩn vơ, nhưng đa số là anh nói, cậu chỉ lắng nghe rồi vỗ tay thích thú. Trong tim họ bây giờ là một câu hỏi có lẽ vừa khó vừa dễ trả lời : " Mình yêu anh ( em ) ấy rồi chăng ? " trong luồng cảm xúc phức tạp ấy, nắng vàng đã ngả xuống mái trường, tiếng chuông báo hiệu vang lên phá tan cái không gian êm đềm cuối góc sân và làm vài con người phải chạy đi vội vàng kẻo trễ học.

__ Cuối giờ, trên lầu__
_ , bạn với tên Isaac kia, chuyện không? Will đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Jun, bởi từ khi xuất viện, đến lúc anh lên hát văn nghệ thì rất rất nhiều người thắc mắc mối quan hệ giữa anh và cậu. Với tư cách là bạn tốt, Will cũng rất quan tâm cho Jun.
_ À... không.... không có đâu... tụi mình chỉ... Jun ấp a ấp úng.
_ Không hắn ta lên hát tặng cậu hả, không đi đâu hai người cũng dính nhau như sam hả. Will kiên quyết.
_ Thật ra, tại thấy anh ta chăm chỉ chịu khó học hành, mình cũng muốn giúp nên.. mình Isaac chỉ bạn bè thôi .
_ Cậu nói dối, phải hắn ta bắt cậu làm dzậy không Will vốn hay suy đoán Hắn tống tiền hay ép buộc cậu phải không, đừng sợ, cứ nói mình, Will này sẽ làm cho ra lẽ.
Jun nói to:
_ Đã nói không có gì rồi .
_ Nhưng..
Jun khoác tay Will an ủi:
_ bạn tốt, mình xem Isaac như một người bạn thân, thân như Will với mình vậy, cậu phải tin tưởng mình chứ ( trong tim Jun lúc này còn không thể tin tưởng được chính cậu ấy, nói vậy thôi, chớ Isaac chiếm một vị trí quan trọng khác, cậu đang tự lừa dối chính mình ) Thôi, hôm nay tớ khao cậu một chầu trà sữa !
Will rất tin tưởng bạn, với lại nghe có dụ uống trà sữa mà không trả tiền là ẻm gật đầu ngay, cả hai khoác vai nhau xuống cầu thang.

_ Giờ kiểm tra _
Cô Khánh, giáo viên khó nhất trường VAA này, cô đã từng trừng phạt 10000 học sinh qua các thế hệ, đối đầu 5000 phụ huynh, vượt mặt cô Vân thành giáo viên "hot" nhất trường. Giờ kiểm tra hôm nay cả lớp im phăng phắc, con ruồi bay qua còn nghe rõ tiếng vỗ cánh, cùng nhịp đập thình thịch của 45 học sinh lớp 10A69. Đây là những giây phút căng thẳng đến ngộp thở, những đứa không học bài mặt tái xanh, tay chân run cầm cập, còn ai học bài rồi thì cũng sợ đến quên hết. Cô Khánh bước từng bước xuống, phát đề, mỗi lần phát cô đều đưa ánh mắt hình tia sét xung quanh khiến hồn phách cả lớp muốn bay lên chín tầng mây. Tiếng đôi guốc gỗ *cộp cộp* dưới sàn tựa như phim kinh dị.
Will (độc thoại nội tâm ): " Lại trời, mau phát đề nhanh nhanh không tui bệnh tim chết. "
S.t (mặt tái cmn mét) : " Chết rồi.. hồi tối quên học bài rồi... ( xong liếc qua Ngọc) .... Cám, cứu tui. "
Ngọc ( né ánh mắt ai đó) : Tự xử đi cưng, chụy cũng muốn chỉ cưng lắm nhưng chị muốn sống hơn
Thanh Duy ( rưng rưng) : cha mẹ ơi, con lỗi với hai người nhiều lắm, chắc là, xuân này con không về.
Chi pu ( cập nhật status ) : Để kiểm tra khó quá, ahihi đồ ngốc. 5 triệu like làm 10 điểm.
Khởi My ( chấp tay) : Vái ông Địa, Ông Địa ơi con làm được về con cúng ông trái chuối .
Jun ( cầm đề lên, mặt tỉnh bơ): Đề cũng dễ .
Isaac : Mình làm được, chắc chắn mình sẽ làm được.
5 phút đầu trôi qua, ai cũng cậm cụi viết, mà không biết viết cái gì. Isaac đang làm thì bí, anh viết một tờ giấy nhỏ chuyền qua, vì kinh nghiệm ba năm một lớp nên kỉ thuật đối phó giáo viên thì anh là nhất. Jun nhẹ nhàng cầm lên, tay cậu run run vì từ nào giờ cậu có trao đổi với ai trong kiểm tra đâu.
" Câu 3 làm sao, chỉ anh coi."
Cậu viết vào phía sau, khó khăn chuyền lại.
  " Đưa ra tưởng đạo sao đó phân tích bằng những luận cứ. "
  " Cụ thể "
  " Thì cách làm vậy, suy nghĩ đi"
  " Anh cần một bài cụ thể chứ không phải cách làm. "
   " Thời gian đâu em làm cho anh."
   " Đi , chỉ anh đi "
.... "..."
   Đang chuyền qua chuyền lại thì, một bàn tay nắm lấy tờ giấy, không phải tay Isaac cũng không phải tay Jun.
Cả hai ngạc nhiên: Ồ, tay ai đẹp dữ dzậy kàk, có thêm chiếc nhẫn hột xoàng to nữa. Rồi cả hai ngước mắt lên: Áááá, Jun nhảy dựng, co ro sợ hãi, Isaac hoảng hốt suýt té khỏi ghế.
  Bao ánh mắt tập trung vào ba người ấy.
     _ TRỜI ƠIIIIIIIIIII...., CÁC EM DÁM COI THƯỜNG TÔI HẢ, TÔI HIỀN QUÁ , ĐI... ĐI RA CHẠY 100 VÒNG SÂN... MAU LÊNNNNNN.
 
_ Ngoài sân trường_
Chắc mọi người cũng sẽ đoán được, sân của một ngôi trường danh giá bật nhất Việt Nam không phải nhỏ. Bán kính hơn 500m, cộng thêm cái nắng gay gắt sắp gần trưa thì chạy 2 vòng là xỉu rồi chớ đừng nói tới 100 vòng. Nhưng biết sao giờ, nếu muốn sống, phải chạy.
  * Hơtzzz hơtzzzz, một... hai...*
Jun và Isaac đã chạy được năm vòng, mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt đỏ gay, chân Jun bỗng nhiên trặc xuống.
_ A. Jun nhăn mặt đau đớn, khuỵu xuống.
_ , em không sao chứ, để anh coi. Isaac chạy lại, quỳ một chân xuống bên cậu.
_ Chắctrặc chân xíu thôi , không sao đâu! Jun khập khiễng đứng dậy thì "Á" cậu lại ngã xuống. Isaac vội đỡ lấy tay Jun.
_ Như vậy không sao hả ?
Và sao một hồi vò đầu bứt tai suy nghĩ, anh quay lưng lại, ngồi xuống.
_ Jun à, leo lên đi, anh cổng cho. ( Nào giờ Tê thấy có cái này là được thôi hàk)
_ Nhưng... nhưng ...
Mặt Jun đỏ gay, không biết là vì những tia nắng hay vì hành động Rồ_men_tịt của ai đó.
_Lẹ lên, nắng quá rồi!
Thế là cậu động ý nhảy lên lưng anh. Một hai ba, Isaac nhóm người dậy, Jun càng ôm chặt vào cổ anh hơn, rồi anh bắt đầu bước đi từng bước chân hạnh phúc. Jun áp mặt vào hõm cổ của anh, cậu cảm nhận được từng giọt mồ hôi của anh đang rơi vì cậu, những giọt mồ hôi ấy phản chiếu ánh nắng chói chang như những hạt pha lê lấp lánh, Jun thương lắm, tại sao, tại sao anh lại đối xử tốt với cậu như vậy, cậu không có đôi chân dài, không có thân hình quyến rũ, không có giọng hát ngọt ngào, chẳng lẽ, anh đến với cậu chỉ vì giây phút nhất thời lầm lỡ thôi sao. Nghĩ đến đây, câu càng siết cơ thể mình vào cơ thể anh mạnh hơn nữa như đang gìn giữ những thứ thuộc về mình.
Còn Isaac, anh khom người cho Jun thoải mái, hai tay vòng chặt lấy chân cậu, chân bước vừa nhanh vừa chậm, nhanh vì muốn đến phòng y tế thật mau để băng bó cho Jun, chậm vì anh muốn nâng niu từng giây phút gần gũi bên cậu. Anh mệt lắm, nhưng với anh, tình cảm đối với Jun quan trọng nhất, dù mệt nhưng phải cõng cậu tới đích cuối cùng, như cõng cả thế giới đi đến hết cuộc đời vậy.
____________________________________
Hế nhô everyone, Tê đã trở lại sau mấy ngày vắng bóng, chap này là chap cũng tương đối lãng mạn, mình sẽ viết lãng mạn nhiều thật nhiều rồi mới ngược, xin lỗi fan SE nhák. Úoà...

Ngoại truyện :
Cô Khánh chóng tay lên ban công nhìn  đôi bạn trẻ đang tình tứ, cô lẩm bẩm :
_ Trời ơi,chúng đẹp đôi hết sức đi , , ghen tị thiệt chứ.
Cả lớp : °∆•
Cô Khánh: ( quay qua cùng giọng nói vẫn ngọt "như" ngày nào )
_ LÀM BÀIIIIIII..... CHUYỆN CỦA NGƯỜI TA, NGÓNG NGÓNG, THẤY TUI HIỀN RỒI MUỐN LÀM THÌ LÀM HẢ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro