Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Lời kể của ChanHee

CAP hyung đang nằm ngủ trên sofa. Hai đứa lấy điện thoại của CAP hyung lên phòng nghịch. Chụp ảnh làm hình nền, đổi nhạc chuông, nhạc chờ. Nhưng lại hủy, hyung ấy cũng là một luật sư, nhạc chuông nhạc chờ xì tin dâu như vậy, ai không biết lại đánh giá. Tôi và Ricky lùng danh bạ, đếm xem có bao nhiêu chữ "em" :)).

Tay tôi đang lướt danh bạ thì dừng lại ở 1 cái tên...L.joe BC, CAP hyung cũng quen anh ấy sao?

Ricky đeo kính nobita, cắn bút, chờ tôi đọc tên "em" tiếp theo để ghi vào sổ, thấy tôi im lặng thì giục:

- Au nữa? Chưa được 10 người mà, không lẽ hết rồi.

- L.joe. - Tôi run run, có phải may mắn quá không, số điện thoại của anh nằm ngay trong tay.

- Tên này nghe quen nhờ...CÁI GÌ, L.joe hyung á??. - Ricky hét, chồm tới xem, rồi bịt miệng. Tôi cũng bàng hoàng không kém, bóp chặt điện thoại.

- Lưu vào cho cậu rồi đấy. - Ricky dúi điện thoại vào tay tôi. - Gọi đi không phải cậu chưa biết nên làm gì với hyung ấy sao

- Tớ còn chưa biết anh ấy coa người yêu hay chưa.

- Gọi đi, gọi điện thoại thôi mà, có phải bảo cậu cưới hyung ấy luôn đâu?

Tôi cũng rất muốn nghe giọng anh, nhưng mà...

- Gọi thì tớ biết nói gì bây giờ?

Ricky bắt đầu lên giọng:

- Đây, bậc thầy nằm dây nghe nhé. - e hèm mấy cái rồi ngọt giọng. - L.joe hyung đó hả, có nhớ em là ai không? Cách 2, đó anh em là ai? Cách 3...Ê này, cậu làm gì vậy, đó là điện thoại của CAP hyung mà.
Không chịu nổi độ sến của Ricky, với nghe anh nói một chút thôi cũng được, dùng điện thoại CAP hyung cho chắc, lỡ đâu số lạ anh không nhận.

Hai đứa chụm đầu lại, bật loa ngoài, nắm chặt tay nhau chờ từng hồi chuông, một lúc lâu sau mới có người nhấc máy.

- Xin chào, tôi là L.joe - một giọng nam trầm ấm nhẹ vang lên. Giọng nói này...rất gây nghiện.

- Alo - Được một lúc, anh nhắc lại.

Hai đứa nhìn nhau, trong mắt ai cũng biểu thị: L.joe, anh cứ alo thôi cũng đủ giết chết 2 đứa tiểu thụ mê trai tụi em rồi ^^

Cửa phòng tôi vẫn mở toang từ nãy, một người hùng hổ bước vào lớn tiếng:

- Hai đứa kia...- rồi thấy cảnh tượng ấy thì im bặt luôn.

Tôi giơ điện thoại lên, chỉ vào chữ L.joe BC.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

CAP hyung cướp lấy máy.

- Alo, tôi CAP đây. - CAP hyung chỉ chỉ 2 đứa đe dọa.

- Xin chào

- Xin lỗi, điện thoại cảm ứng tôi để im lặng, không biết cậu gọi tới, mà nó nằm trong túi, chắc có lẽ do va chạm nên tự động nghe ( luật sư ...lý sự cùn :v)

- À, vậy thì điện thoại anh va chạm gọi cho tôi đấy.

- Ohh, làm phiền cậu rồi. - CAP hyung đằng đằng sát khí nhìn 2 đứa tôi.

- Không sao, vậy tạm biệt.

CAP hyung tắt máy xong liền lấy gối hành hung 2 đứa tôi, mà lúc ấy, chúng tôi đang trong trạng thái đơ đơ.

Còn ở một căn biệt thự, một người khẽ nheo mắt:

- Cái túi đó có tên "2 đứa" ?

Rồi mỉm cười.

Trên bàn ly hạnh nhân còn mát lạnh

Tối hôm đó, tôi cầm điện thoại lẩm bẩm số của anh rồi lăn qua lăn lại.

Gọi hay không? Làm quen hay không? Nhắn tin hay không?

Đến khi nhàu nát cái ga nệm màu tím tôi mới ngưng, quyết định nhắn tin cho anh.

" Mai hình như có mưa, anh nhớ mang ô" ( anh ấy đi xe hơi mà Hee :v)

Khi gửi đi, tôi không có mục đích làm quen, chỉ xuất phát từ quan tâm. Nhưng như thế có làm phiền anh không nhỉ?

Chuông báo tin nhắn mới, tim tôi đập mạnh. Nhắm mắt, ấn nút ok, úm ba la, mở mắt ra:

" Anh L.joe đây, ngủ đi, đừng nghĩ tới anh nữa babe, hí hí :"> "

Người gửi: Ricky :v

" Anh Changjo ông xã em này, ôm bồ mà nghĩ tới em nên không ngủ được babe à"

Rồi hai đứa lại phá nhau suốt đêm. Tất nhiên anh không nhắn lại cho tôi *xụ mặt*

Sáng thứ 2, tôi bịt kín mít như ninja tới trường. Gió đông buốt da lắm.

Từ khi anh xuất hiện thì tâm trí tôi chỉ toàn nghĩ đến anh, cũng chẳng quan tâm và để ý xung quanh lắm.

Buổi tối tôi đang học bài thì umma gọi tôi ra nghe điện thoại.

- Bảo bối của appa đang học bài hả - Giọng appa tôi lúc nào cũng vậy, rất nhẹ nhàng có vẻ yêu chiều.

- Nae, appa đang ăn trưa ạ?

- Ừ, appa ăn hơi muộn một chút. Tối hôm nay 2 mẹ con ăn gì vậy?

- Canh tôm này, cá sốt cà chua này. Đơn giản vậy thôi ạ.

- Ohhh, nghe ngon quá. Cá sốt là món tủ của umma đấy, appa thèm quá.

Tôi cười:

- Appa xạo, vậy appa đang ăn gì thế?

- Appa nói thật mà. Gà marengo, sandwich, đấy có vậy.

- HeeHee nghe nói đồ ăn Pháp ngon lắm sao lúc nào appa cũng chỉ ăn gà marengo nhỉ, appa không biết hưởng thụ rồi.

- ôi, bảo bối lại chê appa nữa. Ăn cái gì cũng không thích, chỉ thích món umma con nấu thôi.

- A, sao chỉ mỗi umma, HeeHee cũng nấu cho appa nhiều món mà.

- À, quên nhỉ, bây giờ appa lại nhớ lần bảo bối của chúng ta chiên cá cháy, ăn vào đúng là khó quên thật.

- Aaaa, HeeHee mách umma nhé.

- Haha, appa phải làm việc rồi. Bảo bối học bài tiếp nhé, 2 mẹ con ngủ ngoan.

- Hic, appa trốn kìa.

- Haha, tạm biệt bảo bối nhé. Appa trốn đây.

Tôi gác máy, nụ cười cũng tắt đi. Tôi nhớ appa.

Và tôi cũng biết, umma đứng gần cửa sổ, đang nhìn tôi, im lặng.

Tôi quay lại vờ phụng phịu với umma:

- Appa chỉ toàn nhớ mấy lần HeeHee nấu cháy thôi.

Umma cười

- Thế appa của tiểu Hee lại ăn gà Marengo chứ gì?

- Nae, appa biết ăn mỗi món đó.

- Ừ, tiểu Hee đi học bài rồi ngủ sớm nhé.

- Nae, umma ngủ ngon. Tôi hun chụt lên má umma

Trong phòng, tôi mở album xem lại những tấm hình của gia đình.

Ở công viên. Tôi ngồi trên đùi appa ăn kem ngon lành.

Trước cổng trường, appa chỉnh lại cặp sách cho tôi.

Ở nhà, appa thay bóng đèn, umma và tôi cười nhìn appa.

Những tấm hình ấy đều đầy ắp yêu thương.

Tôi cất album, chui vào chăn khóc thút thít.

Từ nhỏ, appa là người thương tôi nhất. Mỗi ngày, dù bận đến đâu appa cũng đều tranh thủ đưa đón tôi đi học. Lúc nào cũng chìu chuộng tôi xem tôi như bảo bối. Tuy được cưng như vậy, nhưng tôi không hề hư.

Và từ khi tôi lên cấp 2, những tháng ngày ấy trở nên hiếm hoi. Là một kĩ sư chuyển nghiệp, appa luôn nhận đuọce những công trình khá lớn, rồi dần dần, appa bắt đầu nhận những công trình ở xa. Thời gian bố tôi không về ngày càng kéo dài, lần làm việc tại Canada là gần 2 năm.

Nhưng tôi biết, appa yêu gia đình này rất nhiều.

Mỗi lần nghe giọng appa, tôi cảm nhận được sự cô đơn. Và những lúc đó tôi khóc.

Còn nhớ một lần, appa bỗng nhiên hỏi:

- Ghét appa không?

Tôi không cần suy nghĩ trả lời ngay tức khắc:

- HeeHee yêu appa nhất, appa đừng nghe người khác nói bậy nha.

- Ohh, vậy mà có người nói bảo bối ghét appa lắm, vì appa không ở bên bảo bối thường xuyên.

Tôi bĩu môi:

- Ai mà đáng ghét thật, HeeHee chỉ nhớ appa thôi.
Tôi bắt đầu sụt sùi.

Appa im lặng một lúc rồi bảo tôi:

- Appa không được nhìn thấy bảo bối từng ngày từng ngày lớn lên, nhưng appa yêu bảo bối nhiều lắm.

Tôi khóc to.

- Appa về đi, đừng đi xa như vậy nữa.

Appa khẽ ho vài tiếng:

- Rồi bảo bối sẽ hiểu. Mà ô kìa, khóc nhè kìa.

Tôi quệt nước mắt nước mũi tèm lem:
- ani ani

- Thật nhé, vậy từ nay cũng không được khóc nhè nhé.

- Tất nhiên, HeeHee ứ thèm khóc. HeeHee cũng lớp 7 rồi chứ mấy.

- Ghê thật. À, bảo bối đừng bao giờ làm vợ appa buồn đấy.

Tôi cười híp mắt, gật đầu lia lịa:

- HeeHee hứa, sẽ không để vợ appa buồn đâu.

Tôi rất dễ bị appa dụ như vậy.

Tôi rửa mặt, xách gối sang phòng umma ngủ. Đêm đó, 2 mẹ con ôm nhau ngủ thật ngon.

***
Và đêm đó, có 1 người tự hỏi:

- Sao hôm nay cậu nhóc ấy không chúc mình ngủ ngon nữa nhỉ.

Trên bàn, 2 chiếc điện thoại một đen một trắng im thinh thít.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: