Chap 22
- ChanHee ...
Ricky vừa thấy tôi ngồi vào bàn thì ngạc nhiên kêu lên.
Tôi đặt balô dưới chân, lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học đầu tiên , thờ ơ :
- Sao không chờ tớ ?
Ricky ấp úng :
- Tớ ...tớ...tưởng cậu ...
Tôi xùy một tiếng rồi ngồi im nhìn lên bảng, mặc kệ Ricky vẫn còn đang tròn mắt nhìn tôi chằm chằm.
Có gì mà làm như lạ lắm vậy !
Chỉ là đi học như bình thường thôi mà...
Ricky nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ , có chút e dè :
- Không phải hôm qua Ljoe hyung với cậu...
Tôi nhìn Ricky, ngắt lời :
- Chia tay chứ gì ? Làm sao à ?
Ricky ngồi im bất động, lắc lắc đầu một cách ngây ngô.
Tôi lại dời mắt về phía bảng như nghiên cứu gì đó, mặc dù trên kia toàn là mấy hình vẽ nhắng nhít của bạn trong lớp.
Thịch thịch thịch thịch ...
Một chuỗi tiếng động bỗng vang lên . Hình như là bắt đầu từ phía cầu thang.
Chỉ một lúc sau, loạt tiếng động đó đã chấm dứt nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt tôi là những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Là biệt đội hám trai nhưng mà...
Một đứa vuốt vuốt mái tóc đen dài, thẳng mượt, chớp mắt nhìn tôi :
- Tớ rất dịu dàng đúng không ChanHee ?
Thật rùng mình !
Tôi nhớ không nhầm thì người này mới chỉ hôm qua tóc vẫn còn là màu tím cơ mà...
- Tớ có thông minh không ?
- ChanHee, tớ rất tinh tế tài giỏi.
- ...
Tôi không muốn ngạc nhiên cũng khó.
Đứa thì đeo thêm cặp kính tri thức, đứa thì cứ lia đôi mắt sắc bén về phía tôi.
Tôi gật gật đầu như cái máy.
Mấy người này thấy biểu hiện của tôi như thế thì rất hài lòng, cười gian xảo :
- Bọn tớ có thể làm bạn gái Ljoe oppa được rồi chứ ?
Cái tên ấy...
Tim tôi lại đập hỗn loạn, nhịp thở như ngưng lại...
Phải đến bao giờ thì khi nghe cái tên này tôi vẫn có thể tỏ ra thản nhiên như là xa lạ đây...
Tôi cố gắng lấy lại trấn tĩnh.
Oh ! Thì ra là mấy người này muốn như vậy à ?
Ricky vừa liếc nhìn tôi vừa xua tay một cách gấp gáp, lớn tiếng :
- Các cậu đi nơi khác. Phiền phức !
Tôi nhìn những người kia đang chuẩn bị chống đối lại, nói một cách chân thành :
- Ừ, các cậu có thể đấy .
Ricky như không tin nổi, nhìn tôi kinh ngạc.
Còn mấy người kia lại ôm chầm lấy tôi, vò đầu, la hét súng sướng :
- Vậy ChanHee, cậu phải giúp bọn tớ nhé !
- ChanHee của chúng ta đáng yêu quá đi !
- Cậu nhất định không được từ chối đâu.
Tôi nhìn bọn họ, bình tĩnh lắc đầu :
- Tớ không giúp được.
Mấy người đó ngay lập tức liền nhào tới, kéo tay, lay lay vai tôi :
- Tại sao vậy ?
- ChanHee, làm sao cậu lại không giúp !
- Tại sao ? Vì sao và làm sao ?
- ChanHee, cậu lại đi từ chối .
- Cậu dám như thế.
Tôi bực mình đứng dậy ,hét lên :
- Các cậu thôi ngay cho tớ !
Mấy người ấy sững sờ trước phản ứng của tôi.
Phải rồi, từ trước tới nay có khi nào tôi dám nạt nộ bọn họ đâu chứ...
Tôi nghiêm mặt, lạnh giọng :
- Các cậu thích thì đi mà tìm anh ấy. Đừng có mà lôi tớ vào ! Tớ và anh ấy không liên quan tới nhau. Các cậu hiểu chưa ! Từ nay, chuyện của mấy người và anh ấy thì đừng tìm tớ ! Đừng có để tớ phải bực mình.
Sau đó, tôi lấy máy MP3 ra , thản nhiên đeo phones nghe nhạc trước những con mắt mở to.
Không khí trong lớp cũng trở nên thật kí quái.
Cả buổi học hôm đó, mọi người đều liếc trộm tôi bằng ánh mắt khác thường và có phần sợ hãi.
Tất nhiên là tôi đâu thèm quan tâm !
Tiết đầu tiên là tiết tiếng Pháp, trôi qua khá nhẹ nhàng.
Ricky từ căng tin trở về, mang cho tôi một ly hạnh nhân, thở dài :
- Không muốn tâm sự với tớ à ?
Tôi học từ vựng mới, không nhìn Ricky :
- Thì hết rồi. Có gì mà nói ?
Ricky lại thở dài, đẩy ly hạnh nhân về phía tôi :
- Cậu ăn đi. Tớ mua cho cậu đấy !
Từ nhỏ tới giờ, có chuyện buồn hay là bực mình, tôi đều ăn thật nhiều kem này . Như thế mọi chuyện sẽ qua đi một cách dễ dàng.
Nhưng bây giờ, thứ kem này lại là thứ khơi dậy những điều mà tôi đang cố chôn chặt.
Thật khó để có thể chịu nổi !
Tôi lắc đầu :
- Từ nay , đừng đem cho tớ thứ này - tôi cầm lấy ly hạnh nhân vứt vào sọt rác - Tớ rất ghét nó.
Nếu ai để ý thì sẽ thấy...lúc ấy, cả người tôi run rẩy.
***
- ChanHee, mời em lên giải bài này - thầy phù thủy hướng về phía tôi, ra lệnh.
Được thôi !
Đì tôi đã được xem như là một thú vui tao nhã của thầy rồi.
Tôi nhận lấy viên phấn, bắt đầu viết lên bảng.
Một lúc sau, thầy nhìn đáp án mà tôi đưa ra, gật đầu :
- Chính xác. Em có thể về chỗ.
Tôi phủi phủi tay đang dính đầy bụi phấn, nhìn thầy lễ phép :
- Thưa thầy. Thầy có nghĩ là thầy đang lãng phí thời gian không ? Lần nào thầy gọi em cũng đều giải được một cách rất nhanh chóng. Em nghĩ là mình thể hiện đủ rồi ! Thay vì làm khó em, sao thầy không gọi những bạn không giỏi môn này lên để các bạn ấy luyện tập ?
Trong phút chốc, cả lớp đều im bặt nín thở.
Thầy cũng bất động nhìn tôi.
Hừ...
Tôi cũng bắt đầu ...run rồi.
Là tôi chỉ nói thật thôi mà ! Không được xem là vô lễ với giáo viên đấy chứ !
Ôi...!
Dù vậy, tôi vẫn cố nhìn thằng về phía trước, giống như là những gì mình làm hoàn toàn đúng đắn, anh minh, không việc gì phải sợ cả !
Đúng thế ! Có câu, cây nghiêng không sợ chết đứng !
- ChanHee ! - thầy cố tình bỏ lửng câu để tôi hồi hộp mà chết !
Ác độc như thế !
Thầy nhìn tôi :
- Em nói rất đúng. Tôi sẽ ghi nhận.
Tôi rất bình tĩnh mà hướng thầy mà gật đầu kiểu như đương nhiên rồi bước về chỗ dưới con mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người.
Thật ra lúc đó...thần trí của tôi đã bay đi mất từ lâu rồi !
Cứ giờ ra chơi là tôi lại cắm phones nghe nhạc, nằm gục trên bàn , nhắm mắt lại.
Ricky dựa vào người tôi, lẩm bẩm vẻ đáng thương :
- ChanHee ahhh, cậu đừng như thế này nữa được không. Tớ biết cậu đang rất buồn, tớ cũng vậy. Tớ không biết an ủi cậu thế nào. Nếu là tớ, tớ cũng phát điên mất. Nhưng mà cậu cũng có thể tâm sự với tớ chút gì đó mà ChanHee !
Người này...không biết là không nên lôi những điều mà người ta đang cố giấu ra để nói à ...
- Hôm qua tớ với anh ấy đi chơi. À, ở quảng trường ấy ! Sau đó anh ấy bảo với tớ là sẽ cho tớ một bất ngờ, cuối cùng điều là gì thì cậu tự hiểu. Cậu nói xem, có phải là rất bất ngờ không ?
Tôi nói thật bình thường, giống như là đang thuật lại một câu chuyện của người khác vậy !
Nhưng mà...Ricky đột nhiên khóc ầm lên.
Tôi cũng vùi đầu sâu vào mặt bàn, chỉnh âm lượng máy MP3 lên mức cao nhất.
Bây giờ thì tôi biết chính xác ai là người cười trong lúc tôi cầu nguyện rồi.
Đúng là lời nguyền mà...
Nhạc bên tai vang lên dữ dội nhưng tôi lại không hề nghe thấy gì.
Cho đến lúc thầy hóa bước vào lớp, Ricky mới chịu ngưng khóc.
Thật chẳng hiểu nổi !
Cậu bạn này, không an ủi được người khác thì thôi, lại còn ầm ỹ như thế !
Đến giữa tiết, Ricky mượn vở tôi để chép lại bởi vì từ nãy giờ, do tâm trang bị ảnh hưởng nên Ricky không ghi kịp những gì thầy giảng.
Cứ thế này thì Ricky mới là người có chuyện mất thôi !
Ricky cầm lấy quyển vở, chép chép được vào chữ rồi bỗng nhiên đẩy sang cho tôi.
Tôi vừa nhìn thấy thì máu muốn dồn lên não, phải kiềm chế lắm mới không xô người kia ra khỏi bàn.
Nằm chình ình ngay giữa nội dung bài học được tôi ghi chép ngay ngắn , cẩn thận là một dòng chữ xiêu vẹo .
„" ChanHee của tớ, cố lên ! „" phía cuối lại làm một mặt cười nhí nhố .
Tôi nhìn Ricky , nghiến răng :
- Cậu không thể chọn nơi khác mà ghi à ? - Tôi tức giận lật đến trang cuối cùng, chỉ chỉ - chẳng hạn như là ở đây.
Ricky không nhìn tôi mà mắt dán thật chặt vào quyển vở với vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt giống như là phát hiện ra sao hỏa.
Ngốc nghếch !
Có gì đâu mà phải phản ứng như thế. Ghi ở cuối vở thì sẽ ít bị chú ý hơn chứ sao !
Thầy cũng hay kiểm tra bài vở mà !
Tôi xùy một tiếng xem thưởng rồi gập vở lại.
Nhưng vẫn với vẻ mặt đó, Ricky giở vở ra ...
- Cậu...
Những lời tiếp theo ngay lập tức liền bị chặn lại, tắc nghẹn nơi cổ họng.
Tôi mím chặt môi, cảm nhận trái tim đang run lên từng đợt.
Trang giấy trắng sạch sẽ ở cuối vở...
Nét chữ rắn rỏi...lạnh lùng và có phần cao ngạo...mang đậm tính cách của người viết...
Tôi ngây dại nhìn dòng chữ ấy, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
Những ảo ảnh lại hiện về khiến ngực tôi thắt chặt lại, vết thương chưa lành lại rỉ máu.
Là lúc anh ấy giúp tôi giải bài hóa rồi viết lên à...
Nhưng mà ...có thay đổi được gì không ?
Thà tôi không nhìn thấy thì hơn !
Tôi cắn chặt môi, xé mạnh tớ giấy ấy ra.
Cơn đau lại dữ dội hơn, giống như là đang tự ta xé nát chính vết thương của mình ra vậy !
Ricky kêu lên một tiếng, bịt miệng nhìn tôi đang vò nát tờ giấy đó rồi vứt vào sọt rác.
" Yêu em.
Lee Joe "
Tại sao anh ấy đã không còn gì với tôi nữa mà lại có thể dày vò tôi tới mức này !
Cứ thế này thì tôi còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây !
Tôi hít thở sâu, giữ tầm mắt không rời khỏi sách giáo khoa.
Nhưng thật ra là tôi đã không còn nhìn thấy rõ gì nữa rồi.
Trên bục, thầy vẫn say sưa giảng bài mặc cho cả lớp, đứa thì ngủ, đứa thì cúi đầu chơi PSP, đứa thì nhắn tin...
Cũng có những đứa như tôi, ngồi nghiêm túc với vẻ chăm chú cao độ nhưng thật ra là hoàn toàn không nghe thấy gì.
Máy điện thoại để trong túi của tôi đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn mới. Tôi nhìn tên người gửi.
Oh...
Phía trên kia, tiếng thầy giáo vẫn không ngừng phát ra :
- Em nào có thể trả lời được câu hỏi này ?
Tôi đứng phắt dậy, nhìn thầy :
- Em !
Thật giật mình, một lúc sau mới nhìn tôi gật đầu , nhưng vẻ mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc , chất giọng không còn được như bình thường :
- Được. Em nói đi.
Thầy phản ứng thế này cũng phải thôi. Vào mỗi tiết hóa, tôi đều cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức có thể nhất.
Chỉ lúc nào thầy chỉ định trực tiếp tôi mới miễn cưỡng phát biểu.
Nhưng bây giờ lại tự giác như thế này...chắc chắn là vừa dọa thầy rồi.
Tôi có hơi áy náy :
- Em muốn ra ngoài.
Vừa dứt lời, cả lớp đang chờ đợi lắng nghe thì suýt té nhào, nhìn sắc mặt khó coi của thầy mà bụm miệng cười trộm.
Thầy như bị thôi miên, gật đầu :
- Em đi đi.
***
Dưới tán cây bàng lá xanh thẫm...
Một dáng người cao lớn đang đứng đấy, vẻ suy tư trầm ngâm.
Tôi nín thở, lặng lẽ bước tới bên cạnh, cố mỉm cười :
- Hyung tìm em à ? Có chuyện gì thế ?
Người đó thở dài, ánh mắt đầy tâm trạng :
- Em thế nào ? Có ổn không ?
Tôi cũng thở dài :
- Có gì mà không ổn chứ ? Tìm em chỉ để hỏi như vậy thôi à ?
Tôi chợt nhận ra trong giọng nói của mình có chút thất vọng và hụt hẫng.
Thư kí Ken đẩy cặp kính, nhìn tôi một lúc rồi chầm chậm lắc đầu.
Có vẻ như là chỉ hỏi cho có còn thật ra biết rõ là tôi đang như thế nào.
Tôi không quen lắm với bộ dạng này của thư kí Ken.
Không ngờ người này cũng có thể có lúc trầm lặng như vậy.
- Ljoe là có lí do của cậu ấy. ChanHee đừng nghĩ là cậu ấy không yêu em !
Thì sao ? Cho dù là anh ấy từng yêu tôi đi, rồi thì sao ...
Có khác gì không...
- Bây giờ tôi không thể nói được gì , nhưng mà hi vọng là em biết là vì em mà cậu ấy phải chịu đựng rất nhiều.
Tôi cười :
- Thế à ? Hyung nói với em những điều này để làm gì ?
Thư kí Ken khoanh tay nhìn tôi :
- Đừng ghét cậu ấy và cũng đừng hiểu sai bất kì điều gì !
Vẻ nghiêm nghị này hoàn toàn khác với một thư kí Ken trước kia...
Tôi nhìn đi nơi khác, lảng tránh ánh mắt truy bức của thư kí Ken :
- Em có quyền gì mà ghét anh ấy ? Mà có thì cũng không quan trọng. Anh ấy không để tâm đến những thứ ấy đâu.
Giọng thư kí Ken trở nên tức giận :
- Em nói là cậu ấy không để tâm à ? Em có biết là hôm qua ,cậu ấy...- Nói đến đó, thư kí Ken mím môi lại, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp.
Gió lạnh làm thổi bay những chiếc lá dưới chân.
Cây bàng lay động...
Tôi cười như không :
- Hôm qua à ? Mọi chuyện kết thúc từ đó rồi. Nếu hyung tìm em để nói những chuyện này thì đừng. Anh ấy không quan tâm, em cũng không. Vậy thì hyung cũng đâu cần phải làm thế này ! Còn nếu là hyung muốn xem em thế nào thì huyng thấy rồi đấy, em vẫn ổn ! Hyung có thể đi được rồi.
Thư kí Ken đá mạnh vào cây bàng bên cạnh...
- Em lên lớp đây. - tôi nói nhanh rồi bước về phía trước.
Phía sau, thư kí Ken hét lên :
- ChanHee ! Em nhất định phải biết một điều ! Cậu ấy yêu em, từ trước là thế, bây giờ cũng thế và sau này mãi mãi cũng là thế !
Bước chân tôi khựng lại rồi run rẩy tiếp những bước sau...
***
Gian phòng khách ấm áp...
Tôi chậm chạp ăn bữa tối.
Không khí trong nhà cũng trở nên thật yên lặng, chỉ còn tiếng tivi phát ra.
Là do ai mà ra thế hả ChanHee ?
Tôi gắp sang bát bố một chiếc đùi gà rán :
- Bố con mình phải chăm chỉ ăn đi thôi ! Không thì đồ mẹ nấu sẽ ế mất.
Bố cười một tiếng :
- Ừ. Có muốn thi xem ai ăn nhiều hơn không ?
Tôi gật mạnh đầu rồi lao vào cuộc chiến.
Phía đối diện, bà LeeS lặng lẽ nhìn hai bố con, nụ cười yếu ớt phảng phấn sự đau đớn.
ChanHee càng tỏ ra bình thường bao nhiêu thì lại càng không ổn bấy nhiêu !
Tay bà siết chặt đôi đũa, một hình ảnh trong quá khứ hiện về...
Trong cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, tiếng cậu nhóc phát ra rất vui vẻ :
- A, umma đến rồi.
Đứa con trai duy nhất của bà lại ngang nhiên bị bọn chúng bắt nhốt lại đây.
Nhưng mà có thể làm gì ngoài chịu đựng khi mà nhóc con đang nằm trong tay bọn chúng ?
Bà cười :
- Ừ, con hôm nay thế nào ? Có ai tới không ?
Cậu bé nghĩ ngợi một chút rồi nói :
- Mẹ, có noona tới chơi với con.
Bà LeeS hoảng hốt :
- Không làm gì con chứ !
Cậu nhóc nhỏ giọng :
- Không. Chị ấy nói chuyện với con.
Bà như trút được gánh nặng.
Có lẽ do bà lo lắng thái qua rồi, dù sao NaNa cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn ChanHee một tuổi thôi mà...
- Umma, khi nào thì con mới được về với umma. - giọng cậu nhóc có chút tủi thân - con đã rất ngoan rồi mà.
Bà LeeS lặng người...
Bà nên như thế nào đây ? Quyền quyết định không phải là ở bà...
Chỉ do sai lầm của bà mà dẫn đến chuyện như thế này ư ?
Là bà ngu ngốc, mù quáng!
Một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như bà thì khao khát được yêu thương là rất lớn.
Có một người đàn ông luôn quan tâm, chăm sóc bà thật cẩn thận.
Bà làm việc tại bệnh viện,người ấy mỗi ngày đều đặn sang thăm bà, hết mực lo cho bà.
Bà đã tin tưởng mà giao yêu thương cho người ấy, người mà tưởng như là có thể sẵn sàng chết vì bà.
Người ấy là một công nhân mới vào nghề, tham gia xây dựng công trình gần cô nhi viện.
Công trình ấy kéo dài hai năm, trong hai năm ấy, hai người cứ thế với nhau sống một cuộc sống đơn giản.
Trong thời gian đó, có khi ông trở về thành phố thăm nhà một vài lần rồi lại về với bà.
Ông ấy bảo chỉ cần ở với bà thì nơi đâu cũng là nhà.
Trước lúc công trình kết thúc khoảng ba tháng, bà có thai...
Ông ấy hứa sẽ luôn ở bên hai mẹ con bà.
Ngày ông ấy kết thúc công trình và quay về thành phố.
Bà vẫn tưởng ông ấy sẽ quay lại...chờ ông ấy đặt tên cho con như những gì từng nói...
Nhưng hai năm rồi, vẫn chỉ mình bà với con trai.
Bà quyết định chuyển lên thành phố, tìm ông.
Con trai bà nhất định phải có bố !
Lúc ấy, bà vẫn còn tin là chỉ do ông ấy bận hoặc có thể là đã xảy ra điều gì đó.
Mang theo ChanHee còn nhỏ đến sống tại một căn trọ gần bệnh viện để tiện cho sinh hoạt.
Bà chứng kiến ChanHee lớn lên, và chờ đợi một ngày sẽ tìm thấy ông.
ChanHee từ bé đã rất ngoan và đáng yêu, có lúc cùng bà tới bệnh viện, ngồi chăm chú xem bà làm việc, có lúc lại chạy lăng xăng chơi với những người bệnh nhân.
Có lúc thì ở lại canh nhà,vui vẻ nghịch gấu bông chờ bà về.
Mẹ con bà thật hạnh phúc bên nhau !
Ròng rã bốn năm trời tại thành phố, cho đến lúc ChanHee sáu tuổi, bà quyết định quên ông ...
Bà cho ChanHee mang họ của mình, đăng kí cho ChanHee học mẫu giáo.
Hôm đó, khi đưa ChanHee tới trường...bà gặp ông.
Nhưng ...ông lại mang theo một đứa trẻ.
Đứa trẻ ấy có đôi mắt một mí, dù là trẻ con nhưng lại có ánh nhìn khinh thường người khác, kiêu căng.
Đứa trẻ ấy gọi ông ta là bố.
Cả người bà như chết lặng.
Người đàn ông đó thấy bà thì cũng ngỡ ngàng không kém.
Bà bình tĩnh dắt ChanHee đi lướt qua ông...xem như bố ChanHee đã chết !
ChanHee lúc đó cũng không biết gì, vẫn còn mải mê nhìn ngắm linh tinh.
Mọi chuyện tưởng như đã kết thúc...nhưng không...
Tối hôm đó, ông ta tới tìm bà, giải thích nhiều điều.
Nào là tại gia đình đã sắp xếp sẵn, ông ta không thể làm trái được.
Nào là vẫn còn yêu bà, nào là muốn mẹ con bà chấp nhận ông.
Có thể bà mù quáng nhưng không ngốc tới nỗi tin lời ông ta lần nữa !
Đứa bé mà gọi ông là bố lúc sáng, học trên ChanHee một lớp thì làm sao mà có thể là ông ta quen bà trước được chứ !
Mặc dù trong sâu thẳm, bà vẫn còn tình cảm với ông ta, vẫn rung động khi nghe những lời ông ta nói nhưng mà bà không thể làm mấy điều đáng kinh tởm đó được.
Chen vào phá hoại gia đình người ta à ?
Không bao giờ !
Ông ta thấy không lay chuyện được thì bắt đầu chuyển sang ChanHee .
ChanHee rất dễ tính, dưới con mắt của nhóc, chỉ cần ai mà hay cười với nhóc là sẽ trở thành vĩ đại ngay.
Nhưng ChanHee cũng rất e ngại ông ta, thấy bà xa lánh ông ta thì cũng không dám chơi nhiều.
Ông ta cho ChanHee gấu bông, kẹo bánh và đủ thứ.
Những lúc ấy, ChanHee sẽ hỏi bà :
- Umma, con nhận có được không ?
Nếu bà nói không thì nhóc sẽ lắc đầu thật mạnh từ chối, còn có lỡ nhận trong lúc bà không có ở đó thì sẽ tự giác vứt ngay.
Nếu bà nói có thì bé sẽ nhận lấy rồi xếp quanh nhà.
Dần dần, ông ta xuất hiện trước bà nhiều hơn.
Đưa đón ChanHee đi học , ghé bệnh viện tìm bà.
Và dần dần, ChanHee chơi với ông ta nhiều hơn, đã bắt đầu gọi ông ta là bố.
Rồi bà cũng muốn ChanHee có một mái nhà...lần này, chính xác là bà chỉ vì ChanHee !
Bà quyết định nói với ông ta là muốn gặp vợ ông ta, xem người phụ nữ đó có chấp nhận hai mẹ con bà không !
Sẽ rất khó để mọi chuyện trở nên dễ dàng nhưng sao cũng được, mọi giá bà sẽ trả, chỉ cần ChanHee được đường hoàng làm con ông ta !
Không phải lén lút thế này nữa !
Nhưng ông ta lại không chịu nói, cứ bảo là để ông ta tính, ông ta sẽ bỏ vợ để theo bà.
Bà không cần !
Bà không muốn mình trở thành người đáng kinh tởm như thế !
Buổi tối, dạy ChanHee viết chữ, bà hỏi :
- ChanHee . Con có yêu bố không ?
ChanHee cắn cắn đầu bút chì , trả lời rõ ràng :
- Vì bố yêu mẹ nên HeeHee sẽ yêu bố.
Bà mỉm cười, xoa đầu ChanHee :
- Ừ. Mẹ không tốt. Có thể, mẹ là kẻ thứ ba xen vào chuyện người khác. HeeHee có ghét mẹ không ?
ChanHee nhăn mũi :
- Kẻ thứ ba á mẹ . Là thế nào ? Ai vậy mẹ ?
Bà lấy giấy ra, vẽ vẽ, chơi với con.
- Thế này - bà vẽ lên giấy hai hình nhân ngộ nghĩnh đứng sát cạnh nhau - hai bạn này chơi với nhau rất thân, như con và gà bông ấy .
ChanHee cười nhìn nhìn con gà bông trước mặt rồi vò mạnh , sau đó gật đầu.
Bà vẽ ở giữa hai hình nhân kia là một người khác, bà còn vẽ thêm hai chiếc sừng bên trên :
- Đây, chính là kẻ thứ ba ! Kẻ này xen vào hai người bạn kia, làm hai người bạn kia giận nhau. Giống như là có một con sói xen vào , không cho con và gấu heo chơi với nhau ấy.
ChanHee lại nhìn gà bông , xoa xoa đầu gà bông , sau đó lại gật đầu :
- HeeHee hiểu rồi !
Rồi hai mẹ con lại cùng chơi đùa...
Bà không biết rằng đó chính là buổi tối cuối cùng hai mẹ con được ở bên nhau.
***
Vừa bước xuống chuyến xe bus đầu tiên , tôi lặng lẽ đứng dựa vào một gốc cây gần đó .
Cả người mềm nhũn, đưa mắt nhìn về phía bên kia đường.
Hôm nay là một ngày đầy mây mù và có hơi lành lạnh.
Sương sớm vẫn con phủ, che mờ đi tầm mắt.
Phía đấy , từng có một người đứng chờ tôi...
Người ấy thích những gam màu tối lạnh, đôi mắt luôn mang theo thứ ánh sáng lạnh lẽo và khuôn mặt chẳng bao giờ để lộ bất kì cảm xúc nào.
Nếu tôi chạy về phía ấy, anh sẽ dang tay ra...
Dòng người vẫn qua lại và tôi vẫn không dời mắt khỏi nơi ấy...
Rồi có một người ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài :
- Cậu đến sớm thế này làm gì ?
Có phải tôi muốn thế đâu, là do chuyến bus đầu tiên trong ngày sớm như thế mà...
- Cậu không đi được xe bus thì đừng có đi nữa !
Tôi chầm chậm lắc đầu :
- Ani. Tớ đi được.
Đứng cách đây không xa, ChangJo và MinKyu cũng đứng nhìn tôi , không biết phải làm thế nào .
Ngay cả chính tôi cũng không biết nên làm gì với bản thân mình nữa đây !
Cứ mải mê đuổi bắt chuỗi ký ức kia để rồi muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng không được.
Tim thì lại càng thắt chặt, nỗi đau thì lại càng lớn.
Phải làm thế nào ?
Khi mà tôi không thể dứt được ra khỏi những ảo ảnh xinh đẹp đó !
Ricky vẫn lặng lẽ ngồi cạnh tôi ...
Màn mây mù cũng dần tan đo, từng tốp học sinh đi qua chúng tôi ngày một nhiều hơn, cười nói râm ran.
Tôi hít thật sâu một ngụm không khí lạnh ngắt.
Dù thế nào, cũng phải tiếp tục thôi.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy thì đã suýt nữa ngã do đôi chân đã bị tê cứng , cũng may mà dựa kịp vào người Ricky.
Tôi nở một nụ cười yếu ớt :
- Vào lớp nhé .
Vừa lúc định nhấc chân bước đi bỗng từ phía xa có một thân hình lao tới ngay trước mặt tôi, kèm theo đó là tiếng hét giận dữ vang lên một góc trời :
- Em chết với chị !!!
Hình như là người này không biết là con người có khả năng điều chỉnh âm lượng giọng nói thì phải ! Không thì tại sao cứ phải hét lên như thế chứ.
Chị ICE hằm hằm nhìn tôi, vẻ mặt tức giận tới cực điểm, lớn tiếng :
- Em dám lừa chị à ? Chị coi em là em trai mà lại dám lừa gạt chị ! Hôm nay phải làm cho rõ ràng không thì đừng có mà trách chị tàn nhẫn !
Tôi sửng sớt, ngơ ngác không hiểu chị ấy đang nói gì.
Tôi nhìn chị ấy , rụt rè mở miệng :
- Noona, em ...là ChanHee .
Chị ấy nhảy vào tôi la lớn :
- Ai mà không biết em là ChanHee ! - chị ấy xắn tay áo lên - em mau giải thích cho chị . Đừng để chị phải mất đi vẻ cái vẻ hiền thục vốn có của mình.
Tôi lùi vài bước...
Vẻ hiền thục của chị ấy là như thế này đây !
Ricky nhìn chị ấy không chớp mắt :
- Noona...chị định đánh ChanHee là không được đâu !
MinKyu và ChangJo cũng tới gần :
- Có chuyện gì thế ?
Chị ICE không thèm để ý tới chị ấy, kéo tôi ra :
- Em giỏi lắm. Dám đùa giỡn với cả chị . Để xem chị trừng phạt em thế nào !
Tôi cố rút tay ra khỏi chị ấy :
- Em làm gì chị chứ ? Noona ...
Không để tôi nói hết câu, MinKyu đã vứt tôi ra phía sau, tức giận nhìn chị ấy :
- Lạnh quá nên đầu cô bị đông đá à ? Sao cứ dồ lên như bị dại thế ! Thật muốn điên ! Dại thì vào viện thú y đi ! À mà phải rồi, tôi khuyên cô đừng vào viện thú y, như thế thì cũng bị đuổi ra thôi.
- ...
Không khí xung quanh lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Tôi không dám hít thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên MinKyu nói một câu dài như vậy nhưng mà...quá thâm độc !
Chị ICE bị mắng cho choáng váng, nhìn không chớp mắt.
Ricky bấm tay tôi, cười lên cười xuống.
ChangJo cảm thấy không ổn nên lên tiếng :
- Chuyện gì thì nói rõ ràng. Ầm ỹ không hay đâu !
Chị ICE nhìn mỗi MinKyu, cơn choáng váng vừa qua đi, chị ấy lại bắt đầu hét lên :
- Anh mới là người nên vào viện thú ý ấy ! Cái đồ chết bầm. Hừ, đầu óc thì bầm dập lại cố tỏ ra là bình thường. hứ. Đã tâm thần rồi lại còn tỏ ra thần kinh . À mà phải rồi, anh làm gì có dây thần kinh kia chứ. Gọi là gì nhỉ, à, tâm thần phân liệt. Anh...
Không đủ kiên nhẫn để nghe những lời tiếp theo, MinKyu tối mặt, giọng điệu đe dọa vang lên :
- Có muốn chết không ?
Chị ấy nhìn MinKyu với vẻ mặt nhơn nhơn :
- Có muốn sống không ?
- Muốn chết rồi phải không ?
- Đồ khùng ! Anh cứ hỏi người ta là muốn chết để làm gì ? Nhà anh bán quan tài à ?
- ...
Trời ơi ! Đầu tôi như sắp nổ tung rồi đấy nhé !
Hai người này cứ gặp nhau là phải thế này à ?
Thật không yêu hòa bình gì cả !
Mà chị ấy đang đến tìm tôi sao tự nhiên lại thanh ra là màn tranh đấu của chị ấy và MinKyu thế này.
Tôi thở dài :
- Hai người đừng có đòi sống chết vì nhau nữa ! Em...
- Sống chết vì nhau cái con khỉ !!! - đồng thanh tập 1
-...
A ! Tôi giật mình nhìn MinKyu với chị ICE hướng tôi mà đồng thanh hét lên phẫn nộ.
Giống như là cơn tức giận lẫn nhau của họ trút hết lên đầu tôi vậy !
Tôi nói sai gì à ? Sống chết vì nhau hay sống chết với nhau cũng thế cả thôi...
Tôi biết thân biết phận, xua tay :
- Em không nói gì cả ! Không hề nói gì cả ! - phải chuyển chủ đề thôi - À, chị có việc tìm em ?
Vừa nhắc tới chuyện đó, chị ấy lại xửng cồ lên :
- ChanHee ! Chị phải ...
Những lời tiếp theo tôi không còn nghe thấy gì nữa bởi vì tai đã bị ai đó bịt chặt, chỉ thấy trước mắt, chị ấy không ngừng múa may, vẻ mặt thì giận dữ.
MinKyu vừa lấy hai tay bịt chặt tai tôi lại, vừa nhìn chị ấy khiêu khích.
Chị ICE nói đã rồi mới nhận ra là mình độc thoại thì liền đờ người...
ChangRic đứng bên cười lớn còn tôi , không nhịn được mà cũng phì cười.
Chị ICE tức tối xông đến, giằng tôi ra :
- Em đừng có mà tiếp xúc với đồ chết bầm ấy. Chả tốt đẹp gì đâu. Tóc thì vàng chóe ! Phát gớm !
MinKyu có chút đắc chí nhưng vừa nghe chị ấy bảo về mái tóc của mình thì tối mặt :
- Muốn chết !
- Chết với sống kệ tôi. Sinh mạng của tôi không cần anh lo.
- Chết gấp đi. Ai mà thèm lo cho cô.
- Đồ chết bầm ! Anh đúng là không biết chiều phái yếu.
- ...
ChangJo đứng bên cau mày :
- Đủ rồi đấy ! Hai người đừng trẻ con thế nữa !
- Cậu/Anh im đi cho tôi !!! - đồng thanh tập 2
-...
Rồi...ChangJo lại rơi vào thảm cảnh của tôi lúc nãy rồi.
Ricky nhìn hai người kia trách móc :
- ChangJo nhà em làm gì mà hai người la anh ấy chứ !
ChangJo không như tôi, vẫn cau mày :
- Thời gian vào lớp cũng không còn nhiều nữa đâu ! Có gì thì làm rõ ràng đi. Cấm ầm ỹ !
Chị ICE với vẻ mặt hằm hằm vứt cho tôi một thứ :
- Em lại còn bảo là không quen Ljoe oppa à !
Ljoe...
Cái tên ám ảnh lấy tôi.
Cái tên mà vẫn luôn bám chặt lấy trong tiềm thức của tôi chưa bao giờ rời khỏi dù chỉ lấy một tích tắc.
Tôi đứng sững người...
Chiếc máy ghi âm rơi xuống đất...
- Thế mà em nói là fan anh ấy thôi à ?
Nhìn sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt của tôi, ba người kia giận dữ nạt nộ :
- Thôi đi !
Chị ICE đớ người nhìn tôi.
Lần đầu tiên, giọng nói chị ấy được như người bình thường :
- Em thử nghe xem.
Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhặt chiếc máy kia lên .
Trong này là giọng nói của anh ấy à...
Chẳng phải là chỉ nói một câu đơn giản thôi mà sao thấy tim mình run rẩy thế này...
Tôi nắm chặt chiếc máy trong tay.
Chị ICE đột nhiên xông tới...ôm chầm lấy tôi : *oa au được ôm HeeHee này :v atsm *
- Mặc dù là chị rất tức giận và nổi điên khi biết quan hệ giữa em và anh Ljoe của chị nhưng mà dù sao em cũng là em trai chị. Thì sau này anh Ljoe sẽ là em rể của chị. Cho nên chị sẽ tha thứ.
- ...
Tôi còn chưa kịp xúc động thì đã bị những lời sau của chị ấy đánh bật ra...
Rất ngạc nhiên là khi chị ấy nói những lời đó mà vẻ mặt lại ra chiều an ủi, thông cảm.
Sau đó chị ấy nhìn MinKyu trợn mắt :
- Đồ chết bầm, phải trả tiền mát ghi âm cho tôi !
Trưa mùa đông hanh khô.
Bầu không khí ngột ngạt làm tôi thêm khó thở .
Khoang xe bus vắng vẻ.
Tôi ngồi ngay dưới chiếc ghế cuối cùng, cúi đầu thật thấp, cắn ghì môi dưới, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Tay vô thức ấn lặp đi lặp lại đoạn băng ghi âm.
" Xin chào, tôi là Ljoe.
Là người theo đuổi HeeHee.
Bây giờ, đang nhìn HeeHee ngủ.
Có thể HeeHee không biết là khi em ngủ rất xấu , cực kì xấu !
HeeHee, nếu không gặp em cái lần ở sân bóng thì bây giờ anh đang ở New York rồi .
Anh không nghĩ mình sẽ ở lại đây thế này. Vì thật ra là anh định cư ở Mĩ. Hơn nữa, tiếng Hàn của anh ...không được tốt cho lắm.
Từ khi nhận tin nhắn của em thì anh mới bắt đầu học thêm vốn từ .
Cho nên, HeeHee, nhiều lúc em nói anh không hiểu lắm đâu.
Chỉ là nhìn mắt em mà đoán thôi.
Thật sự em không nhìn thấy gì ở đôi mắt của anh à ?
HeeHee, trong ấy, em là tất cả !
Hi vọng khi em nghe những lời này thì anh đang cạnh bên .
Vẻ mặt của HeeHee bây giờ chắc chắn là rất xấu nhỉ ."
Xe bus chưa kịp dừng lại hẳn, tôi đã vội vàng lao ra.
Ngay bây giờ, tôi muốn gặp người ấy...
***
- Xin lỗi, tổng giám đốc chúng tôi hiện nay chỉ cho phép duy nhất một người được bước vào gặp anh ấy. - Một cô lễ tân nói bằng chất giọng gay gắt.
Cô gái tóc xoăn phía đối diện tỏ vẻ bực mình :
- Các cô vẫn như thế ? Không nhận ra tôi à ? Tôi là bạn gái anh ấy. Lũ ngu ngốc.
Cô lễ tân tức giận :
- Hi vọng cô biết cách cư xử một chút !
- Người nói câu này phải là tôi ! Nhân viên các người lại dám vô lễ như thế ? - Cô gái tóc xoăn càng nói càng lớn tiếng .
Một giọng nói trầm lạnh vang lên, cắt ngang những lời tiếp theo của cô ta :
- Nơi đây là để các người làm loạn ?
Cô gái tóc xoăn nhìn người vừa nói câu ấy, vẻ mặt hung dữ lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười nhã nhặn, chìa tay ra :
- Thư kí Ken . Anh đến đúng lúc lắm.
Thư kí Ken khoanh tay nhìn hai cô lễ tân :
- Tôi chưa nói cho các cô biết là người mà không có phận sự ở đây thì gọi bảo vệ đuổi ra à ?
Bàn tay của NaNa khựng lại trong không trung, nhìn thư kí Ken ngạc nhiên .
Thư kí Ken lia đôi mắt sắc bén về phía cô ta :
- Sao ? Làm thế nào mà loại người như cô lại không biết điều như thế ? Muốn gặp Ljoe ? Cứ cho là tôi để cô gặp, rồi sao ?
NaNa có chút lung túng trước thái độ của thư kí Ken :
- Tôi muốn hỏi anh ấy một chuyện .
- Oh, ra là vậy ! Chuyện gì thế ? Tôi có thể giải đáp cho cô. - Thư kí Ken đẩy cặp kính - là chuyện tập đoàn BC rút vốn đầu tư khỏi công ty rách nát của gia đình cô à ?
Nhìn vẻ mặt dần trở nên trắng bệch của cô ta,với chất giọng khinh thường, thư kí Ken lại tiếp :
- Là tôi làm !
- Anh ...
- Thế nào ? Cô nghĩ là Ljoe làm chứ gì ? Không phải, cậu ấy sẽ không làm thế !
NaNa tức giận :
- Đương nhiên rồi. Tôi cần gặp anh ấy để nói rõ ràng. Rồi anh sẽ phải trả giá !
Thư kí Ken nhếch miệng cười :
- Nói cho cô biết . Nếu là Ljoe, thì hậu quả cho việc cô lấy tên tuổi cậu ấy ra mà làm trò chỉ là nhẹ nhàng thế này thôi à ? NaNa, cô giỏi lắm ! Buổi phỏng vấn hôm đó, cô làm thế nào mà có gan lấy cậu ấy ra mà nói ? - Thư kí Ken tiến sát lại gần cô ta , ánh mắt như muốn xé nát cô ta ra - Nếu cậu ấy biết, cô tưởng rút vốn đầu tư là xong ? Không ! Cậu ấy sẽ cho làm cho cô sống dở chết dở. Cô có gan đi đùa giỡn với cậu ấy thì cứ thế mà chịu đi !
Anh chỉ là thay Ljoe tạm thời trừng trị cô ta thôi. Còn lại để khi Ljoe quay về, tự cậu ấy giải quyết.
Sắc mặt NaNa trở nên hoảng hốt tột độ :
- Anh đừng có hù dọa tôi. Anh ấy không làm vậy đâu !
- Oh. Được. Nếu cô muốn thì hãy cứ làm đi . Nhưng tôi thành thật khuyên cô, tốt nhất là im lặng đi , đừng để khi cậu ấy quay lại mà cô vẫn như thế này thì tôi sẽ rất đau lòng mà chứng kiển cảnh cô sống không bằng chết đây !
Thư kí Ken hừ một tiếng rồi quay đi.
Lúc sắp bước vào tầng thang máy, anh buông một câu cảnh cáo :
- Không được phép động tới ChanHee ! Nếu làm như thế, ngay cả tôi cũng không lường trước được những gì cậu ấy sẽ làm đâu !
NaNa bủn rủn, tiếng cao gót không còn nện vang như mọi khi mà va vào nhau hỗn loạn.
***
Nhìn cô gái có mái tóc xoăn đang từng bước đi ra từ tòa cao ốc của BC.
Tôi đánh rơi nhịp thở...
Rồi cứ như vậy lặng lẽ đứng ngước lên tầng 10...
Gam màu xám lạnh, yên tĩnh đến nghẹt thở...
Căn phòng kính thoáng đãng...
Trên chiếc ghê màu đen đầy uy quyền, một người mang theo vẻ mặt điềm tĩnh, vừa xoay bút vừa kí vào những bản hợp đồng.
Tôi thất thần.
Mọi hình ảnh đều thật rõ ràng...rõ ràng tới nỗi giống như là mình đang được tận mắt chứng kiến.
Mỗi một động tác nhỏ của anh, tôi đều nắm rất rõ.
Mà càng như vậy thì cơn đau lại càng thêm một tê dại.
Nếu bây giờ, tôi bước vào trong kia thì có phải là sẽ gặp được anh không ?
Nhưng...đối mặt thế nào đây ?
Mọi chuyện đã kết thúc rồi mà...
Một cơn gió lạnh táp vào mặt tôi, hoang khô đi đôi mắt.
Mưa rồi sẽ tạnh. Cầu vồng rồi sẽ tan. Hoa rồi sẽ tàn.
Nỗi đau rồi cũng sẽ có lúc không còn ngự trị nữa...
Người ấy rồi cũng sẽ có lúc không còn ám ảnh tôi nữa...
Cái tên ấy rồi cũng sẽ có lúc vuột ra khỏi tiềm thức của tôi...
Chỉ là...cho thời gian thêm chút thời gian nữa...
Cứ thế nhé...
end chap~
mọi người thấy thế nào ạ??
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro