Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41: Tức giận


Nỗi đau đớn dằng xé một con người mỏng manh dễ tan vỡ, chẳng ai hiểu thấu được điều đó, một kẻ bế tắc một kẻ thì hạnh phúc ấm áp.

-Chào anh bạn đáng mến_Jiminie cầm chiếc điện thoại nói đùa cợt với ai đó, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ nơi những đóa hoa hồng nhung tỏa ngát hương thơm.

-Mày còn nhớ đến tao sao? Đi chơi với gái thì sướng rồi, mọi chuyện ở đây đều đổ lên đầu tao_Hoseok trách hờn, từ khi Jiminie đi thì anh có ngày nào được yên ổn, không chuyện của công ty cũng chuyện của thế giới ngầm, công việc chất đống đống không có thời gian rảnh khiến mấy cô chân dài của anh giận anh luôn, không thèm bắt máy của anh nữa.

Vậy mà Jiminie còn có tâm hồn thảnh thơi để nồng nàn bên người đẹp,quá bất công cho anh mà, còn mang đến cả tá rắc rối cho anh, lần này mà Jiminie về anh sẽ phải trả thù, nghỉ phép nguyên một tháng cho Jiminie nếm thử mùi vị bị cấm cửa.

-Yên tâm đi cưng, anh sẽ về sớm với cưng mà?_Jiminie nói mà nổi cả da gà da vịt, sự vô tư đó như muối sát vào tim Hoseok

-Mày ,,. mày…. Mau về cho tao, liệu hồn tao sẽ cắt… cắt…. hahahaha_Hoseok dở hơi lúc khóc thút thít khi thì cười đến man rợ.

Jiminie cũng cười lớn vui vẻ. Hạnh phúc của anh đơn giản đến người ta thèm khát, tại sao con người anh lại lạnh lùng tàn nhẫn đến mức đó? Sự vô tâm của anh là một chuỗi đau đớn gieo cho người khác??

Khi có một người đang vì anh mà rơi nước mắt, vì anh mà 1 mình chịu đựng sóng gió giữa đại dương lạnh giá, còn anh thì ung dung trong cơn men tình.

Ở một căn phòng tràn ngập sát khí nào đó, bóng dáng thờ ơ, quặn quẹo của người con gái với đôi mắt đen lái đầy nham hiểm,nụ cười tráo trở đến rùng mình. Cuộc chiến cũng nhanh chóng bắt đầu cho nỗi đau mà họ phải gánh lấy, một sai lầm khi cái "tôi" đi quá giới hạn.

- Các người cứ như kế hoạch mà làm, tôi đảm bảo các người có thể trả được thù, tôi chỉ là thương tình khi nhìn thấy nỗi đau mất mát mà các người phải gánh chịu, rủ lòng thương giúp đỡ thôi_Yerin gian tà nói với ai đó qua điện thoại, chỉ cần kế hoạch này của cô thành công , một bước cô có thể lên đến tận mây xanh mà không cần phải gờm rà.

Sự im lặng của người bên kia, khiến không khí trở nên hãi hùng, mọi thứ trong phòng Yerin đều bị màu đen bao chùm lấy, ban ngày mà căn phòng ảm đạm đáng sợ như ở minh ti khiến người khác không khỏi tái xanh.

- Cô thật sự giúp chúng tôi, nhưng cô là ai? Tại sao lại dám cả gan đối đầu với Jiminie, cô không sợ chết sao, hắn ta rất ác độc, không có tính người…. cả nhà tôi đều bị hắn giết hại thì một con bé như cô lại dám xem thường mạng sống của mình vậy sao?_Tên đó nói nhỏ bé như đang sợ ai đó nghe thấy, trong âm thanh có chút chua chát lẫn hận thù mãnh liệt.

Yerin cười điên rồ khiến người bên đầu dây kia ái ngại.

-Không cần ông quan tâm đến mạng sống của tôi, nếu muốn trả thù cho gia đình các người thì hãy câm miệng mà nghe theo tôi, ông sẽ được như ý nguyện, thế nào?

Khoảng không gian im ắng đưa ác ma đến với cội nguồn của sự hận thù xen lẫn cám dỗ vô định hình.

Câu đồng ý của kẻ ngốc nghếch kia khiến Yerin mẫn cảm mà phát điên, cầm chiếc điện thoại với khuôn mặt ác quỷ,cô đây đâu phải con ngốc mà dám đối đầu với Jiminie, các người rồi cũng sẽ đi theo gia đình của các người, không sớm thì muộn thôi, chỉ là cô đây bác ái, thương tình mà gạch sổ sớm để họ bớt đi phần nào đau đớn.

Kế hoạch này của cô nhất định sẽ phải thành công, cô sẽ khiến Jungkook phải mở to con mắt ra mà xem Jiminie về bên cô, anh sẽ lấy cô làm vợ còn Jungkook chỉ có thể đau đớn đứng nhìn niềm vui của cô.

Màu nắng tinh túy chiếu sâu qua ô cửa sổ bệnh viện, soi sáng hai thân hình bé nhỏ kia, soi một chút tía nắng để sưởi ấm lòng người.

Một tiếng phá cửa không hề nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa như muốn rơi ra khỏi vị trí mà rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, âm thanh bá đạo khiến cả hai người trong phòng giật thoáng mình, Yoongi ánh mắt sắc bén cùng Taehyung bước vào. Bàn tay Jungkook bắt đầu lạnh dần, cả người run không ngừng Namjoon cũng cảm nhận được điều đó từ Jungkook

Namjoon vỗ vỗ vào tay Jungkook chấn an.

-AI CÓ THAI?_Yoongi hỏi khiến Jungkook thở không nổi, cuối cùng sự việc đã đi quá tầm với.

-Mày có thai ư?_Taehyung cũng ngỡ ngàng mà hỏi, như để chứng thật là nãy giờ Taehyung và Yoongi nghe thấy là điều không thể.

Yoongi bước đến một bước, Jungkook lại lùi một bước cho đến khi chạm đến thành giường thì ngừng lại, nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Yoongi Jungkook không khỏi lạnh sống lưng.

-EM CÓ THAI?_Câu nói có một uy lực hết sức lớn, khiến Jungkook chỉ khẻ gật đầu mà không dám nhìn Yoongi.

“Chát”

Một hình ảnh khiến Taehyung há hóc mồm , chưa bao giờ Yoongi lại đánh Jungkook cả ngay khi Jungkook bướng bỉnh không chịu nghe lời nhưng lần này thì hay rồi, Yoongi thật sự đã nổi giận, trước giờ người anh thương cũng chính là Jungkook một đứa em trai bé nhỏ mãi không thể lớn nổi trong lòng anh

-Yoongi…_Taehyung và Namjoon cùng đồng thanh nói, kèm theo biết bao là sự lo lắng, chua chát.

- Không phải chuyện của hai người?

Bầu không khí trở nên căng thẳng Jungkook ôm lấy bên má mà nước mắt không ngừng rơi lên rơi xuống, dù đau bên ngoài cỡ nào thì vẫn không so bằng trong lòng, từ khi gặp Jimin thì cuộc đời này của Jungkook đã không còn thuộc về Jungkook nữa, Jungkook không thể kiểm soát, không còn làm chủ được.

-Là của Jiminie

Lại một cái gật đầu khiến đôi mắt kia nheo lại hết cỡ, sự phận nộ như phun trào mãnh liệt của một con sói khao khát thịt người

“Chát”

Thứ âm thanh khiến mọi thứ giật bắn mình, Jungkook ôm lấy bên má đau rát còn lại, Yoongi đánh cậu là rất đáng , Jungkook thật không còn mặt mũi nào để mà đứng trước mặt anh hai cậu nữa.

Biết bản thân mình đã gây ra một lỗi lầm không cứu giải được nữa, Jungkook thút thít ướt đẫm nước mắt nắm lấy cánh tay Yoongi như đang cố nói điều gì đó. Chỗ dựa vững chắc đã lung lay, ai cũng bỏ mặc cậu cả, không còn ai quan tâm đến, nếu đã vậy, tại sao còn để cậu sống trên thế gian trơ trọi một mình chứ, để cậu phải chịu vòng xoáy của cuộc đời, chịu ngàn nhát dao khứa vào người.

Tàn nhẫn đến đáng thương, Yoongi kéo tay Jungkook ra thì Jungkook càng nắm chặt hơn, dằng co đến nỗi lực đẩy của Yoongi trở lên mạnh hơn và Jungkook ngã nhào xuống đất, hai bàn tay đau rát chạm nền nhà lạnh băng, không một tiếng thở cũng không ai để ý đến căn phòng trắng tinh yên tĩnh đó giờ đã trở nên khá lộn xộn, ầm ĩ.

Taehyung chạy đến ôm lấy Jungkook, Jungkook khóc không ngừng tựa vào Taehyung, tiếng khóc như một chuỗi âm thanh oán trách, khiến Taehyung cũng ướt ướt theo.

Namjoon đau lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, tại sao mọi chuyện lại có thể đi đến thế này, không còn đường lui nữa rồi, bàn tay Namjoon bấu lấy nhau tức giận, anh thật muốn dùng đôi tay này đập vào mặt Jiminie để hắn ta tỉnh lại, nếu có thể anh sẽ giết chết hắn ngay lập tức.

-Tao không có đứa em hư đốn như mày từ này đừng bao giờ gọi tao là anh hai. Mày có thể làm ra chuyện đó thì hậu quả mày phải gánh lấy,,, còn Jiminie tao sẽ không tha cho hắn_Yoongi nghiến răng lạnh lùng đập tay vào tường, một tràn máu tươi phun trào ướt đẫm bức tường trắng tinh, anh không thể kiềm chế được nữa cơn thịnh lộ trên người, nhanh chóng muốn thẳng tay đánh vào tên bạn thối tha của mình, đúng là người mất trí không có tội, nhưng nếu hắn yêu em trai anh thì đã không làm Jungkook đau như thế này, đã không quên đi Jungkook, sai lầm lớn nhất mà anh gây ra đó là đã ủng hộ Jungkook yêu hắn.

Dùng lực cuối cùng Jungkook chạy nhanh lại ôm lấy Yoongi không cho anh đi tìm Jiminie, Jungkook đã đau như vậy rồi càng không muốn liên quan đến hắn ta, tên đáng ghét nhẫn tâm quên đi Jungkook, coi như Jungkook xui xẻo đi. Đứa con này có lẽ là sai lầm không đáng có nhưng đứa bé không có tội và chỉ thuộc về Jungkook là của Jungkook không của ai cả.

-Bỏ ra.. để tao đi cho hắn một trận…. bỏ ra.._Yoongi vùng vằng mãnh liệt nhưng Jungkook cả gan không buông ôm lấy dù va chạm không hề nhẹ.

- Anh… anh.. anh… bỏ rơi ..em sao?… Là lỗi của em tất cả là do em… em xin anh…xin anh đừng đi, em không muốn con em có người cha như hắn, xem như em cầu xin anh đi anh hai_ Giọt nước nhẹ lăn trên tấm lưng thấm sâu vào chiếc áo của Yoongi , nghe được những lời xé lòng của Jungkook khiến Yoongi không kiềm được nước mắt, anh hiểu nỗi đau của Jungkook phải gánh, anh hiểu tất cả nhưng làm sao lại có thể vô tư nhìn đứa em trai mình đau khổ để rồi sinh đứa bé ra, còn hắn ta lại hạnh phúc bên cạnh người khác.

-Không… không thể để hắn hạnh phúc như vậy? Hắn phải biết đến sự tồn tại của đứa bé… BUÔNG RA.. BUÔNG RA…

Sức lực yếu ớt của Jungkook dù có giữ cách mấy cũng không sao làm lại được một người to con như vậy? Jungkook lại ngã xuống đất một cách hiển nhiên, giờ đây Jungkook mới thấy đau đau cồn cào trong bụng, một màng trời có chút mờ nhạt.

Namjoon không đành lòng nhìn thấy Jungkook như vậy, vội chạy đến đỡ lấy Jungkook nhưng Jungkook không chịu đứng lên mà tựa vào anh , đôi môi tái nhợt đến không còn giọt máu.

-Yoongi có cần phải thế không?_Namjoon nhìn Yoongi một cách hơi nóng, tất cả sai lầm sao lại đổ hết lên đầu Jungkook, Jiminie còn xứng để biết được sự tồn tại của đứa bé ư?

-Yoongi hay là thôi đi, em nghĩ hắn ta sẽ không nhận đứa bé này đâu, Jubgkook đã khổ quá rồi, quên đi làm lại từ đầu sẽ tốt hơn không còn quan hệ gì với hắn ta nữa_Taehyung cũng lên tiếng nói giúp Jungkook, chớ nhìn Jungkook thế này thì ngay cả kẻ ngốc cũng không sao kiềm được lòng, Taehyung thật muốn xé nát trái tim Jiminie ra để mà xem trong đó chứa cái gì? Sao lại tàn nhẫn như vậy.

-Câm hết đi_Yoongi nhìn mọi người với ánh mắt hằng hộc,anh im lặng nhìn Jungkook phải gánh cái bụng kiểu này ư? Im lặng để hắn ta hạnh phúc bên tình mới mà nhẫn tâm trà đạp lên em trai anh ư? Thật là anh không làm được.

-Anh hai…. Đừng.._Jungkook lắc đầu không ngừng cố thuyết phục Yoongi, xem ra không thể làm lay chuyển lòng của anh, anh bước từng bước Jungkook nhìn theo mà xé tâm gan, nỗi đau sao cứ mãi ăn mòn lấy trái tim lẫn tâm hồn của cậu, có lẽ cậu và Jiminie đã cạn tình cạn nghĩa rồi, đường ai ấy đi sẽ tốt hơn.

-

Bỗng trước mặt Jungkook lại tối sầm lại, Jungkook chóng mặt đến ngất xỉu vào lòng Namjoon, trên khóe mắt còn lưu đọng vài giọt nước cùng đôi môi trắng bệch, ngay cả khi không còn giá trị nào trong cuộc sống cứ mặt sức nằm im đó mà Jungkook cũng khiến người khác xót xa, u mê theo.

Jungkook lại chìm vào thế giới của cậu, nơi ước muốn ngắm mặt trời mọc, ước muốn có ngày bình yêu như thế này, không còn cảm nhận thấy tiếng động, hơi thở hay trái tim đang vỡ vụn

Jungkook như thế lại làm tan chảy ý định của Yoongi anh run lên không ngừng ôm lấy Jungkook chạy quanh bệnh viện tìm bác sĩ, những tiếng bước chân tưởng trừng ăn sâu vào lòng đất, anh đáng lẽ ra không nên trách Jungkook, không nên mắng Jungkook càng nghe lời Jungkook để Jungkook được một cuộc sống bình yên, anh lại sai nữa rồi. Jungkook phải tỉnh lại và đừng xảy ra chuyện gì nếu không người làm anh như anh làm sao sống nổi, anh sẽ nghe Jungkook không nói gì cả, không để Jungkook liên quan đến Jiminie dù một chút cũng không?

End chap 41.

Vote đi mấy đừa ơi đủ 35 vote tiếp nha. À mà thông báo luôn fic Đợi em yêu anh bị bơ quá nên drop nhé 👌👌. Khi nào hết fic này thì sẽ suy nghĩ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: