Chap 40: Có thai
Ánh sáng len lỏi chen mình qua khe hở của ô cửa kính trong vắt, nhanh chóng chiếm lấy thân người đang ngủ ngon li bì cuộn tròn trong chăn.
Bên cạnh đó là một cái bóng với ánh mắt nảy lửa cùng cái chống hông đáng yêu.
-Jeon Yoongi, anh có thức dậy không thì bảo_Taehyung mất hình tượng mặt hầm hầm la hét.
Người trong chăn vẫn bình thản ôm ấp trong giấc mọng vàng, lâu lâu lại trở người qua lại với những tiếng “ưm ưm” ngái ngủ
-Mau thức… thức dậy.. cái con heo này?_Taehyung không chịu được nhào đến lật chăn dùng gối đánh tới tấp.
-Em ồn ào quá,, để cho người ta ngủ chứ?_Yoongi ôm gối bịt chặt tai, lải nhải nói khiến Taehyung điên lên càng nặng.
-Anh bảo ai ồn ào hả? Anh ăn mật gấu à Jeon Yoongi….. này thì ngủ.
Táo bạo đến phát sợ Taehyung nghiến răng bay lên chiếc giường ấm nồng mùi mĩ nam, nhanh chóng đạp rồi vứt hết gối chăn xuống đất, nhéo tai Yoongi không thương tiếc xách dậy y như Taehyung đang chơi trò gì đó rất thú vị.
Bị hành hung cách một cách dã man Yoongi từ sâu ngủ trở nên tỉnh táo, la oai oái vì bị xách như tai heo.
-Em,,, bỏ..bỏ.. ra… anh.. anh.. tỉnh… rồi.. tỉnh rồi_ Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, cái mặt mâm cộng thêm cái đầu bù xù khiến người ta phải té ghế, cậu chưa là vợ anh mà đã dã man cỡ đó, nếu mà lấy vế chắc anh chết sớm quá.
-Tưởng chết luôn rồi_Taehyung hằn học.
-Anh chết rồi em ở với ai_Yoongi ôm lấy eo Taehyung, cọ cầm vào đầu nũng nịu.
-Ở với thằng khác_Taehyung cười cười đùa với Yoongi
-Em ở với thằng nào, tính cắm sừng anh à?_Yoongi cắn vào vành tai Taehyung rõ đau.
-Em tát cái chết à? Nhanh… đi thay đồ… Jungkook tỉnh rồi.
Nhắc đến Jungkook, Yoongi như nhớ ra điều gì đó nhanh chóng phóng cái vèo ra khỏi chiếc giường ấm áp, Quần áo lộn xộn phi nhanh vào nhà tắm không quên để lại câu trách hờn.
-Sao em không nói sớm, cái tên nhóc kia.
Taehyung chỉ cười bĩu môi với hành động thái quá của Yoongi, cậu thật hạnh phúc khi có cuộc sống đầy màu hồng này, mỗi ngày cãi vã, nói những lời chỉ trỏ nhau đó là những giây phúc ngọt ngào nhất với Yoongi, đối với Taehyung dù thế giới này đều sụp đỗ, đều bỏ rơi Taehyung,Taehyung sẽ không khóc không sợ hãi vì chỉ cần có Yoongi ở bên cạnh thì ngày tận thế cũng là ngày đẹp nhất.
Nhìn vào phòng tắm mà Taehyung cười đáng yêu, chưa đầy 2 phút Yoongi đã nhanh như tên lửa lao ra, với cái khăn tắm lướt thướt trên người, anh là quỷ hay sao mà nhanh vậy?
Mặt Taehyung đỏ lên như quả cà chua chín mọng, không hiểu sao biểu hiện này lại kì cục đến vậy?
Yoongi tinh ý bắt gặp được ánh mắt và cái bối rối đó, anh liền cười mỉm.
-Thay đồ cho anh đi Hyungie.. còn ngồi đó làm gì?
-Hả?_Taehyung khó hiểu ngớ mặt ra, trước giờ thân mật với Yoongi nhưng chưa từng làm mấy cái chuyện đáng xấu hổ này.
Yoongi cố nén cười nhìn chằm chằm vào mặt Taehyung.
-Nhanh lên đi… chúng ta còn phải đến bệnh viện đó_Yoongi thản nhiên.
-Tại sao? Không làm_Taehyung xấu hổ quay mặt đi.
-Em không làm… vậy thôi, giờ tự nhiên anh muốn có con.
Cười gian tà Yoongi tiến lại gần chiếc giường trắng xóa đầy yêu kiều, ánh mắt đùa cợt đến cháy bỏng.
Taehyung khó thở lùi lại phía sau, bất giác giơ tay đầu hàng.
-Khoan… anh nên thay đồ_Taehyung nhanh như cắt chạy mất hồn tiến đến cái tủ quần áo, loay hoay lấy đại một bộ vét đen, quay qua thì thấy ngay cảnh Yoongi tuột chiếc khăn tắm ra khỏi người, mắt Taehyung to hơn cái gỗ đứng trố ra.
Thân người rắn chắc đầy đặn với nhịp thở lên xuống khiến Taehyung bối rối, cũng may là Yoongi có mặc quần đùi nếu không thì ? Ặcc…
Taehyung biết mình không thể từ chối, liền nhanh tay khoác lên cho Yoongi, hai người gần đến mức hơi thở nóng bỏng phả vào nhau, cả hai có những cái e ngại ngọt ngào, một không gian ấm lòng.
----------
Nơi bệnh viện thật quá ngạt thở, khó chịu toàn là mùi của thuốc, nếu không thì những hình ảnh chạy qua chạy lại của các bác sĩ khi phải tiếp nhận một sinh mạng đầy máu me.
Chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ Jungkook không khỏi buồn bã, cuộc sống này quá vô vị thì phải?
Cánh cửa lại một lần bật mở và người bước vào không ai hết là Namjoon, nhìn cái mặt hãm tài của anh Jungkook cũng đoán ra một vài phần lí do.
-Jin đâu… anh không giữ cậu ấy lại à_Jungkook lớ ngớ nhìn ra cánh cửa rất mong sẽ thấy bóng hình của chàng trai kia.
Namjoon im lặng một chút rồi đi đến ngồi cạnh Jungkook.
-Không gặp được? Mà thôi kệ, mặc cậu ta đi.. dù gì cậu ta đến hay đi thì chẳng ảnh hướng gì đến cuộc sống của mình._Dù nói là vậy nhưng Jungkook nhận thấy hình như có gì đó không đúng.
-Nhưng Jim yêu anh, anh không nhận thấy điều đó sao?Mà em cũng thấy hình như anh có tình cảm với cậu ấy?
-Em nói gì anh không hiểu, cậu ta làm gì yêu anh, anh với côâuta mới gặp cóhơn 1 tháng làm sao lại yêu nhau được em suy nghĩ quá nhiều thì phải_Namjoon bác bỏ ý kiến một cách phũ phàng.
-Nhưng..
-Không nhưng nhị gì cả, em uống sữa đi , lát thằng Yoongi và Taehyung đến thấy em như vậy, lại nghĩ anh bạc đãi em thì chết_Namjoon khéo léo lảng qua chuyện khác, Jungkook cũng hiểu nên không nói đến vấn đề đó nữa.
-Đồ ngốc anh mà bạc đãi em à? Em toàn thấy anh bị em bạc đãi thôi_Jungkook cầm ly sữa trên tay mỉm cười nhìn Namjoon.
-Vậy mới nói, anh toàn bị ăn oan không?_Namjoon thút thít như đang khóc.
Jungkook định lấy tay trêu đùa mái tóc vàng kim của anh nhưng hành động lại ngừng lại khi cánh cửa bắt đầu chuyển rời, theo sau đó là một bác sĩ nữ trông bà với bộ áo màu trắng tinh thật oai hùng, rất đẹp nhưng đáng tiếc Jungkook lại sợ khi nhìn thấy họ.
Bà ta đi đến bên cạnh Jungkook khẽ mỉm cười rồi bắt đầu công việc của mình, khám xong xuôi hết thì Jungkook nuốt nước bọt ừng ực, không lẽ bị tiêm thật ư?
Nhưng thật may mắn là điều đó không xảy ra.
-Bác sĩ, sức khỏe của em ấy thế nào rồi? Khi nào mới có thể xuất viện_Namjoon hỏi khi thấy bà bác sĩ đã ngừng việc khám,Namjoon nhắc đến “Xuất viện” làm con mắt của Jungkook bỗng sáng như mặt trời giữa trưa, liên tục gật gật đầu.
Chậm rãi mộtchút bà bác sĩ mỉm cười đôi mày không hiểu sao lại căng ra.
-Cậu ấy vẫn tốt, cũng may là đã qua cơn sốt, cần ăn uống điều đặn một chút là có thể sớm rời khỏi đây.
- Em nghe thấy không?Từ hôm nay ba bữa điều đặn cho anh.._Namjoon ra lệnh.
-Anh tưởng em là heo chắc_Jungkook chề môi.
Bà bác sĩ chỉ cười cười lắc đầu rồi ho vài cái, ám chỉ ở đây không phải chỉ có hai người họ, có tình tứ ngọt ngào cũng phải đợi lát nữa.
Jubgkook thấy hơi xấu hổ nhìn Namjoon, chắc lại bị hiểu lầm nữa rồi đây.
-À….. chúc mừng hai người…_ Cái cười đầy hạnh phúc kia khiến không khí trở nên khó thở, cả căn phòng tràn đầy sự nguy hiểm.
Thấy Jungkook và Namjoon ngớ ra không hiểu gì, bà ta lập tức giải thích.
-Cậu đã có thai gần hai tháng rồi , cũng may thai nhi vẫn khỏe mạnh, nếu đưa cậu vào trễ một chút thì e rằng đã không giữ được, vì thế cậu nên giữ gìn sức khỏe để đứa bé được mập mạp.
-Cái gì? Có thai?_Jungkook và Namjoon đồng thanh, khiến bà bác sĩ sém té xỉu vì giật mình.
☆☆☆☆☆
Nơi lạnh lẽo nhất chẳng phải là lúc em đứng giữa tảng băng bắc cực, mà là em đang đứng trước mặt anh, nhưng anh vẫn thờ ơ lướt qua em như hai người xa lạ.
☆☆☆☆☆
Cái gật đầu quả quyết khiến cả một khoảng không đứng đờ, sóng gió cứ như được mời gọi đổ dồn lên trái tim bé nhỏ dễ tan vỡ.
-Không thể nào? Tôi làm sao có thể? Nếu tôi có thai chắc chắn rằng tôi đã cảm nhận được sự hiện diện của đứa bé, đằng này….
Jungkook vừa ôm bụng vừa lắc đầu không ngừng, làm sao Jungkook có thể tin được vào việc hoang đường này chứ? Ông trời đang trêu đùa cậu ư? Tại sao ngay khi Jungkook đã quyết tâm buông tay nhưng mọi thứ lại không để Jungkook yên, Jungkook đã rất đau để nghĩ đến chuyện sẽ đi nước ngoài rời khỏi cái nơi không vui này, bắt đầu lại về với thế giới vốn thuộc về nó, nơi không có dấu chân của Jiminie. Vậy mà giờ đây trong cơ thể cậu lại mang một sinh linh bé nhỏ của Jiminie không thể nào? Chuyện này không thể là sự thật được?
-Chuyện này cũng bình thường thôi ,nhiều người cũng giống cậu đều không nhận thấy được sự trưởng thành của đứa bé...., không có hiện tượng buồn nôn hay thèm ăn,…cho đến khi bụng đã to ra.
Bà bác sĩ nhìn Jungkook giải thích rồi lại nhìn Namjoon hoài nghi, khi thấy anh không lên tiếng cũng không phản ứng lấy một câu, không phải họ là vợ chồng sao? Nếu nghe được chuyện vợ mình có thai thì người chồng sẽ vui đến phát điên còn đằng này…………
Lại có biểu hiện khác thường như vậy? Thật là giới trẻ hiện nay không thể hiểu nỗi.
Jungkook bỗng cười cách ngây ngốc, cười cho mình cười cho cuộc đời này, Jungkook sẽ nói cho Jiminie biết ư? Anh sẽ tin cậu hay sẽ dùng những lời khó nghe để lăng nhục cậu, anh sẽ chịu nhớ ra và yêu cậu, chia tay với Yerin ư? Điều đó chắc chắn là không thể?
- Ba ngày sau có thể đưa vợ của cậu về rồi đấy?_Bà bác sĩ vỗ vỗ vai Namjoon, câu nói đó dường như không đủ trọng lượng để Jungkook và Namjoon quan tâm đến, vì thứ đang tồn tại chiếm lấy hết không khí nơi này chính là đứa bé vô hình kia.
Gió thăm thẳm lướt qua trái tim đang rĩ từng giọt máu, nếm thử mùi ngọt ngào dịu êm của dòng chảy đỏ ngầuntrong con người.
Một khoảng không trắng tinh tươm, Jungkook vô thức ngồi tự vào tường ôm lấy hai đầu gối, từng giọt từng giọt nhẹ rơi trên đôi má sớm đã xanh tím kia. Jungkook chịu đựng không nổi nữa rồi, thật sự đã không còn sức để chơi đùa với tạo hóa.
Một cảnh cô đơn đến nỗi xé nát lòng người, Namjoom vẫn im lặng nhìn Jungkook không rời mắt, đến khi chịu đựng quá giới hạn anh mới thốt ra từng lời, câu nói có phần tức giận lẫn lạnh lùng tàn bạo.
-Là của...Jiminie
Nghe được lời nói Jungkook tưởng trừng như dài cả ngàn thế kỉ, đưa đôi mắt thiếu sức sống lên nhìn Namjoon, chỉ khẽ gật đầu cũng khiến anh nhắm lìm đôi mắt lại, khuôn mặt anh dần dần trở lên khó coi.
Anh làm biết bao nhiêu là chuyện, đợi Jungkook biết bao nhiêu năm chỉ muốn được bên cạnh Jungkook, được Jungkook tin tưởng mà ở bên anh yêu anh, dù là sự thương hại anh cũng chấp nhận, nhưng cuối cùng trong lòng Jungkook anh cũng chỉ là kẻ hờ hợt, ngốc nghếch không bao giờ có thể thay thế được hình bóng của Jimin trong Jungkook. Ngay cả một kẻ mất hết kí ức anh cũng không bằng.
Tình yêu anh giành cho Jungkook là tất cả, anh thật sự rất muốn bỏ rơi Jungkook ngay trong lúc này , mặc kệ Jungkook nhưng anh làm không được? Anh thật quá vô dụng.
-Anh sẽ tìm hắn, để xem hắn còn gì để mà nói?_Nghiến răng tức giận, nếu không thể xóa đi hình ảnh của hắn trong lòng Jungkook thì anh đành phải buông xuôi chấp nhận sự thật phũ phàng này, dù trả Jungkook về bên hắn anh cũng phải dạy dỗ, trút hết cơn điên trong lòng anh.
Đi được vài bước thì cánh tay anh đã bị Jungkook ôm lại, nhìn sâu vào đôi mắt gợn sóng của Jungkook khiến anh càng thêm muốn đập nát cái tên Jiminie đó.
-Anh ….đừng đi…. đừng đi… đừng nói với anh ta_Jungkook nghẹn trong cả tiếng khóc, lắc đầu không ngừng, vài giọt nước rơi nhẹ lên bàn tay Namjoon, ấm nóng nhưng đau rát.
- Tại sao chứ?Em muốn đứa bé sinh ra mà không có ba ư? Em không muốn nói cho hắn ta biết về sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ này sao? Hay em….. định…định… bỏ nó đi_Namjoon lắc mạnh bờ vai Jungkook như muốn cho Jungkook thức tỉnh lại.
Những gì Namjoon nói đều rất đúng, Jungkook là đang suy nghĩ đến vấn đề đó, sẽ sinh đứa trẻ ra và dấu mãi sự tồn tại của đứa bé này, cũng có thể sẽ không có đứa bé nào cả? Nhưng Jungkook làm sao có thể nhẫn tâm đến mức cướp đoạt đi một sinh mạng không có tội này, làm sao mà nỡ lòng ra tay, khi chính Jungkook là người đã mang đến hơi thở sự sống cho một linh hồn.
-Em không muốn có bất kì liên quan gì đến hắn nữa? Em muốn sống một cuộc sống đơn giản không bận tâm đến điều gì? Đứa bé là con của em và chỉ của mình em mà thôi? Em xin anh..... xin anh .....đừng nói với Jiminie.....coi như.. coi... như.... đây là lần đầu tiên em cầu xin anh_Jungkook khóc không ngừng ngước lên nhìn Namjoon bằng đôi mắt khẩn cầu, Jungkook đã quá mệt mỏi để sống trong thế giới này rồi vậy mà Jungkook nào có được giải thoát, chi bằng tự mình tìm lấy lối thoát cho chính mình.
Namjoon ôm lấy Jungkook vào lòng,một cái ôm thiết tha cũng thay lời đồng ý của anh, Jungkook cứ thế mà nấc trong vòm ngực mà suốt đời của cậu không thể trả hết.
--------===========------------------
End chap 40.
Tiếp tục vote để được 35 vote nha m.n
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro