Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 39: Ra đi

Tiếng gõ cửa phòng khiến dòng suy nghĩ mơ hồ tan biến, quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa xanh Jungkook hoài nghi. Ai lại tìm đến cậu, nếu là bác sĩ ,Namjoon hay anh hai cậu thì nhất định sẽ không gõ cửa mà chui vào ngay ,vậy thì ai đang ở ngoài đó.

Do dự một chút , ánh mắt Jungkook bắt đầu dò xét, nhìn không cảm xúc nơi cánh cửa đang bân khuâng khép nép

-Vào đi…

Ngay câu nói , cánh cửa xanh bật mở, một chàng trai mặc áo thun màu hồng phấn , mặt mang một nụ cười xinh xắn bước vào, là Jin? Sao cậu ấy lại đến đây tìm Jungkook không phải vì sự hiểu lầm tối hôm đó chứ? 

.

Jungkook nở nụ cười nhìn người con trai trước mắt, chuyện gì đến cũng sẽ đến, nếu ngay lúc này Jin đánh cậu mắng cậu , thì cậu cũng không trách vì bản thân mình ít kĩ không hiểu rõ chính mình và lỗi cũng do cậu mà thôi.

-Em khỏe chưa?_Jin ái ngại đi đến cạnh Jungkook, cậu gọi Jungkook là em cũng phải thôi vì Jungkook hơn cậu lận 2 tuổi cơ mà.

Hơi bất ngờ Jungkook chỉ cười đáp trả, rồi sao đó mới kéo Jin ngồi xuống giường.

-Em có gì đâu mà không khỏe.. mà sao anh lại ở đây.

-Anh… xin lỗi…. nếu không phải hôm đó vì anh mà Namjoon đuổi theo thì em đã…_Jin hơi cuối mặt, đôi má có chút ửng đỏ cùng với biểu cảm tội lỗi làm Jungkook chạnh lòng.

.

- Đó đâu phải lỗi tại anh…_Jungkook lắc đầu, nắm lấy tay Jin chấn an, nếu phải nói thì đáng lẽ ra Jungkook là người xin lỗi với Jin thì đúng hơn.

-Anh đến đây để từ biệt em... anh phải quay về nước ngoài rồi_Đôi mắt xanh lam của Jin chứa thứ gì đó khó hiểu, một chút không vui thì phải?

-Anh phải đi sao?_Jungkook mở to mắt nhìn Jin luyến tiếc, không phải là do chuyện tối đó mà Jin đòi đi chứ, vậy Jungkook đâu khác gì kẻ phá hoại đâu.

-Ừ.. thôi cũng trễ rồi.. anh phải đi để kịp chuyến bay, em giữ gìn sức khỏe,,, khi nào rảnh anh lại đến thăm em_Nở nụ cười tươi,Jin đứng lên quay bước hướng tới cánh cửa xanh kia, đôi mắt đảo quanh như hy vọng được gặp ai đó.

Như hiểu ra được điều đó, Jungkook nói:

-Anh không đợi Namjoon à? Anh ấy sẽ quay về sớm thôi.

-Không… anh….._Jin nhìn Jungkook trìu mến, hy vọng trong Jin đã tắt từ lâu, không muốn gặp Namjoon thêm một lần nào, cậu sợ không kìm được nước mắt, sợ không thể ra đi.

-Namjoon sẽ bận tâm nếu anh không từ biệt anh ấy….. em nhận thấy hình như anh ấy có tình cảm với anh_Jungkook đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Jin như đang trao cho Jin một thứ tình yêu thiêng liêng nào đó, 

-Anh ấy ........sẽ không yêu anh đâu.. thôi anh đi đây_Jin nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, hình như cậu khóc thì phải trong tiếng nói đó nghẹn nghẹn một thứ khó tả, và rồi những tiếng bước chân lẵng lặng theo xa.

Nhìn cánh cửa đóng lại Jungkook thở dài, tình yêu vốn đã như vậy? Đến bất chợt nhưng khi đã nhận thấy không còn hy vọng thì sẽ đi, kết thúc càng nhanh thì càng không đau. Bởi vậy tìm được nhau khó cỡ nào? Dù có tìm được thì chưa chắc đã níu giữ được.

-------

Như một quy luật nhỏ bé cánh cửa lại một lần được bật mở, người bước vào không ai cả mà là Namjoon trên tay anh còn xách theo một bộc đồ ăn thơm nức mũi.

Jungkook đẩy đẩy Namjoon tiếng nói trầm trầm, khiến Namjoon như một bánh xe ngựa cứ lăn lăn mặc sức ngoái lại nhìn kẻ phía sau.

- Mau.. mau.. đuổi theo Jin.. cậu ấy định quay về nước ngoài_Jungkook mở cửa nhanh chóng gấp gáp kéo tay Namjoon đi ra ngoài.

Chưa hình dung được điều gì nhưng đôi chân Namjoon nhanh chóng chạy đi vì anh có cảm giác như mình đang lạc mất thứ gì đó vô cùng quan trọng, tiếng bước chân vang lên không ngừng ở dãi hành lang, âm thanh khiến ai cũng phải nhìn theo.

Nhìn từ trên lầu ra ngoài đường, một màu vàng um của ánh nắng oi bức, đôi mắt Namjoon to tròn nhìn bóng dáng Jin đứng cạnh một chiếc xe hơi, trông cậu có vẻ lúng túng lưu luyến tìm kiếm gì đó, đôi mắt không ngừng nhìn xung quanh ngay cả khi vali đã được kém lên xe và tiếng gọi của bác tài xế.

-Seokjin..Seokjin….

Namjoon gọi từ trên lầu , đôi chân nhanh chóng chạy dài ngoài hành lang bệnh viện, khi anh xuống đến nơi thì cũng là lúc chiếc xe kia lăn bánh, anh thở mệt mỏi đặt tay lên hai đầu gối, anh lại một lần nữa chậm rồi, có lẽ lần này anh sẽ mãi không còn nhìn thấy bóng dáng đó, không còn nghe thấy tiếng cãi vã nữa, có phải đó là định mệnh.

Đứng nhìn một lúc rồi Namjoon cũng thở dài mà bước đi lưu luyến nhìn về phía chiếc xe đã chạy đi.

Bên trong xe Jin đã rơi lệ, cậu không biết tại sao? Nhưng cậu rất bối rối rất buồn, bật điện thoại lên ngắm nhìn tấm ảnh cậu chụp lén lúc hôn lên má Namjoo  mà không ngừng đau lòng, ước gì cậu có thể trở về những ngày đầu quen biết anh,cậu sẽ cố giữ hình ảnh anh trong thâm tâm mình, sẽ có ngày cậu lại gặp anh.

Ở một căn phòng nhỏ bé nào đó, bóng dáng người đàn ông có chút mệt mỏi đứng cạnh ô cửa sổ cùng với tách caphe đen trên tay, làn khói bay bỗng lan mình vào bầu trời nắng gây gắt.

Tiếng chuông điên thoại vô duyên xen vào tầm mắt của ông Tae San ,thong thả đặt tách caphe xuống bàn, ông luyến tiếc cầm chiếc máy điện thoại.

Đập vào mắt ông là một dãy con số quen thuộc, ngại ngần một chút rồi ông cũng nhấc máy.

-Chào ông Kezin,,, hôm nay rảnh rỗi tìm tôi vậy sao?_Ông Tae San cố gắng thỏa những nụ cười, đôi mắt quái thú thoát ẩn thoát hiện.

Đầu dây bên kia có chút gì đó khựng lại rồi mới bất đầu vào cuộc.

-Hi… là có chuyện nên mới tìm ông đấy chứ, ông bạn già._Ông Kezin tươi cười đáp trả, lời nói như gai sắc nhọn. Trên thương trường là vậy "bạn không chết thì kẻ nằm đó sẽ là ta."

Ông Tae San đi lại gần phía cửa sổ thong thả cầm tách caphe lắc nhẹ.

-Đích thân ngài Kezin tìm đến thì chuyện đó chắc hẳn là rất quan trọng.

-Đúng là rất quan trọng.

Ngừng vài giây ông Kezin nói tiếp, trong câu nói có chút bất mãn.

-Việc làm đại diện dòng sản phẩm hình như người bên ông có vấn đề thì phải ? Theo tôi nhận tin thì cô gái tình tứ bên cạnh con ông bây giờ không phải cái cậu nhóc trong bữa tiệc, con trai ông không phải là đang tìm đại một cậu nhóc để làm mè trong bữa tiệc đấy chứ?

Ông Kezin có chút lớn giọng, nghe qua điện thoại thôi cũng đủ hiểu là sự giận dữ bùng phát đến mức nào? Ông Tae San đã lường trước được vụ việc này từ sớm, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy

Lấy lại bình tĩnh ông Tae San cố gắng giải thích.

-Chắc có sự hiểu lầm gì ở đây chăng? Tụi nó nào dám qua mặt ông, ông yên tâm đi sẽ không có bất cứ chuyện đáng tiếc nào xảy ra đâu? Kế hoạch đại diện vẫn sẽ diễn ra như ý ông.

-Cho đến ngày đó ông nên quản con trai mình thì hơn,tôi không muốn biết hay nghe giải thích gì cả nhưng tôi nhắc nhở ông đừng khiến tôi và ngay cả ông không còn chỗ đứng trên thương trường này.

Đâu dây bên kia thô bạo cúp máy, ông Tae San nghiến răng quăng tách cà phê vào cửa sổ, những giọt nước lòng ròng chảy xuống trên lớp màng kính , ông phải làm sao để giải quyết vấn đề điên rồ này đây. Nếu đối đầu với Yerin thì ông sẽ phải hối hận, còn nếu để cô ta ngang tàng đắc trí thì sẽ phá vỡ tương lai của Jiminie.

Một bầu trời lãng mạng một tình yêu bé nhỏ ngọt ngào,Yerin giờ cô đã trở thành một người hạnh phúc nhất thế giới khi được hoàng tử chăm sóc nuông chiều, cái lí tưởng hạnh phúc mờ ảo mà cô từng mơ ước từng vạch ra, cùng đã từng nuối tiếc buông tay, nếu lúc trước cô không vì tham lam tiền tài danh vọng thì có lẽ cô đã có hạnh phúc này từ lâu, có nhiều hơn bây giờ, một tình yêu không phải chứa nhiều giả tâm như vậy?

Nằm trên đùi Jiminie nhắm nhìn cảnh biển với tia nắng nóng bỏng, cô thấy bản thân mình thật sự trở về cái ngày đó, đơn giản thật thà, còn bây giờ điều cô có sao mà quá mỏng manh có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Luồn tay mình qua những sợi tóc mỏng như hạt cát, Jiminie nhìn Yerin cười rất tươi, anh thấy bây giờ mình rất hạnh phúc có một cảm giác nào đó quen thuộc trong quá khứ.

-Em yêu anh_Yerin chu mỏ nhìn Jiminie như chờ một cái hôn từ anh.

-Nhóc con,em thật là hư_Jiminie cuối xuống hôn một cái, rồi béo má cô (😝😝😝😝😝😏😏😏😏😏)

-Em muốn ở bên cạnh anh như thế này, cùng anh tạo nên một cuộc sống đầy màu hồng cùng với…. với.. con của chúng ta_Yerin hăng hái lấy tay quơ quơ vào khoảng không, vì cô đang rất lo lắng, lo anh sẽ nhớ lại, lúc đó cô sẽ mất tất cả, tiền tài danh vọng và cả tình yêu mà cô đã vun xén bấy lâu. Cô phải khiến anh yêu cô đến phát điên, khiến anh lấy cô một cách tự nguyện, còn về sau thì cô không quan tâm, chỉ cần cô bước vào cánh cửa họ Jung anh thì mọi thứ sẽ được chôn vùi.

Jiminie cũng hiểu là cô đang muốn gì? Nhưng có điều nếu lấy Yerin thì ba anh sẽ phản ứng thế nào, liệu ông có chấp nhận Yerin không? Khi ba anh trước giờ đã không ưa cô, còn về phần ông Kezin nếu tin này lan đến giới truyền thông thì anh sẽ đau đầu, khi mang tiếng qua mặt ông Kezin để nhận lấy hợp đồng, lớn hơn là danh tiếng hoàng tử giải cứu lọ lem trong bữa tiệc sẽ bị bôi nhọ đến nhìn không ra

-Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, không phải chúng ta đang hạnh phúc lắm sao_Jiminie cười cười, anh rất hiểu tâm tư cũng như ý muốn của Yerin.

-Nhưng… mà thôi em sẽ chờ anh_Yerin nặn ra mụ cười trong sáng chất chứa khao khát nhìn Jiminie, còn thâm tâm cô đang tức đến điên cả lên, cô biết thế nào anh cũng vậy, thôi thì để cô giải quyết giùm anh, thay anh quyết định vậy?

Màu hồng nhạt của hạnh phúc ở đâu đó bên kia , màu đen huyền bí che lắm ánh sáng , che lấp con đường nơi thuộc về anh , đến bao giờ anh mới chịu thức tỉnh bởi một màu đen hạnh phúc nằm sâu trong tâm trí anh, hay anh sẽ u mê mãi không thôi. Còn em sẽ mãi là kẽ ngốc ngồi đợi anh nơi cuối đường vắng không người.

End chap 39.

Chị bị nhầm chap sau mới có biến nhé. Vote và cmt đi đủ 35 vote mai up tiếp nha 😉😉.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: