Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 37: Nghi ngờ

-Jungkook.

Hơi của gió nồng nàn bất diệt, với nụ cười đùa cợt cuộc sống, một màu đen bóng tối sao lại có chút đậm đà khó tả, tất cả dường như đang trở về điểm đầu của mình, tạo hóa than thở với cái tội lỗi mà mình đã làm ra, có vẻ đó là sai lầm không sao bù đắp được lỗ hỏng đó, kết thúc như vậy nào ai muốn.

Âm thanh vi vút gấp gáp của một ai đó vang lên trong màn đêm tĩnh mịch mang đầy hơi thở khó khăn, nhanh chóng một tia sáng vụt qua chớp nháy, một bóng người to lớn không nghĩ ngợi nhanh chóng nhào xuống biển, nguyện dâng hiến bản thân cho biển cả cô độc.

Đôi chân to lớn của Jiminie không sao nhấc nổi trước cảnh tượng trước mắt, trong ánh mắt anh là những tia màu khó hiểu không kém phần lạnh lùng như đang đứng xem một bộ phim trong rạp

Thân người lượn lờ rắn chắc của Namjoon nổi lên rồi lại chìm xuống, có vẻ tâm trạng của Namjoon đang rất hoang mang, tại sao em lại ngốc như vậy? nếu như không phải Namjoon quay lại thì.. thì... ai sẽ cứu Jungkook ,Jiminie có tư cách ấy ư? Hay hắn sẽ bỏ mặt em như bốn năm qua?

Chẳng có chút động tĩnh gì, cả người Namjoon như run lên bần bật, anh lạc hướng mất rồi, ai đó giúp anh với, giúp anh tìm thấy tia sáng kia. Ở bất kì nơi đâu Namjoon cũng sẽ tìm thấy Jungkook ngay cả trong bóng tối không lối nhưng ngay bây giờ anh không thể thấy Jungkook được, phải làm sao? Làm sao?

Namjoon chìm sâu vào lòng đại dương mãi mòn tìm kiếm trong vô vọng, làm sao đây khi con cá nhỏ ấy không chịu ngoi lên mặt nước, anh lại thấy hối hận vì đã bỏ mặt Jungkook ở lại một mình, tất cả là lỗi của anh, anh thật đáng chết mà?

Ánh mắt Jiminie vô hồn nhìn xa xăm, lạnh lùng đến đáng sợ nhìn cảnh tượng đẹp trước mắt.

Không bao lâu Namjoon ngoi lên với đôi mắt đỏ ngầu vì nước biển, nước lăn tăng chảy dài từ mái tóc đến chân, trên tay còn là một cậu nhóc nhỏ nhắn nhắm lìm đôi mắt, thân người mềm mủn vô thức tựa vào lòng Namjoon. Cuối cùng Namjoon cũng đã nhìn thấy Jungkook, Namjoon ở ngay đây và sẽ không để Jungkook biến mất, anh sợ lắm rồi.

Đưa Jungkook lên đến bờ, Namjoon như điên cuồng sơ cứu cho Jungkook, Jungkook không thể chết như thế được? Anh không cho phép kẻ làm anh đau đớn lại bỏ anh ở lại mà sống cuộc sống hạnh phúc, điều đó quá bất công cho anh.

Nước lăn dài đùa nghịch từ khóe mắt đến gò má xanh xao trắng bệch của Jungkook. Namjoon cứ thế mà hô hấp, cảm giác run tận đáy lòng khiến mọi cử chỉ của anh đều loạn xạ.

Yoongi và Taehyung hoảng hốt chạy lại chỗ Jungkook, đôi mắt dần đỏ lên của Taehyung hối hả ngồi bệch xuống gần Jungkook, tiếng nói gấp gáp lại run run.

-Jungkook... cậu.. cậu... cậu ấy... làm sao vậy....?

Không ai trả lời câu nói đó cả càng khiến cho Taehyung sợ hãi, nước mắt cũng không biết đã rơi từ bao giờ.

Yoongi nắm chặt tay đứng nhìn xót xa khi đứa em trai của mình nhắm lìm đôi mắt giống như cái ngày đó trong quá khứ, mà bất giác tức giận, ánh mắt chuyển rời dán lên người của Jiminie đứng cách đó không xa, không cần hỏi cũng đủ biết là chuyện gì?

"Bốp"

Một âm thanh tan nát phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, Jiminie ngã xuống cát như một phản xạ tự nhiên, khóe miệng nhanh chóng lóe lên vài tia máu.

-Thằng khốn,,,, mày đã làm gì em trai tao.

Lại những cái đấm mãnh liệt va vào mặt Jiminie không chút thương tiếc, Yoongi như đang lấy mạng của Jiminie những cái đấm đều mạnh mẽ và cứng cõi.

-Bỏ ra.. bỏ ra.. Yoongi_Taehyung khóc nức nở ôm lấy Yoongi nếu mà cứ để thế thì sẽ giết chết người mất, Taehyung không muốn khi Jungkook tỉnh lại bất gặp cảnh tượng này sẽ khiến Jungkook đau lòng mà chết mất.

Yerin cũng đứng đó không xa nhìn bọn họ đấu đá mà nhếch môi cười, một bộ phim rất thú vị, không khỏi vui trong lòng, rồi nhanh chóng chạy lại đỡ Jiminie, ánh mắt thoáng chút tia cười nhìn Jungkook nằm bất tỉnh trên bờ cát.

"Cậu lên chết sớm mới đúng"

Địa ngục cũng do ta tạo nên mà thiên đường cũng là do chính ta. Một người con gái xinh đẹp kiều mĩ như Yerin nếu có một tâm hồn cao đẹp, không chua chát, đen tối luôn ganh ghét thì cô sẽ có được nhiều hạnh phúc hơn. Khi sinh ra nào ai có thể chọn được tính cách cũng như giới tính của chính mình, chỉ là tạo hóa quá bất công tạo ra kẻ tốt, tạo ra hạnh phúc cớ sao lại còn xen vào đó là những đau khổ cùng cực cùng với trái tim đen tối đẫm màu khát huyền ảo.

Lau đi vệt máu trên khóe miệng, Jiminie nhếch môi vẻ bất cần, bản chất lạnh lùng như tảng băng bắc cực phủ đầy bờ cát, khuôn mặt không xem ai ra gì cùng hành động ngông cuồng đó càng khiến Yoongi tức giận ngàn lần.

Muốn nhào đến cho thêm vài cái vào khuôn mặt sớm đã hằng lên tia tím ngắt thì đã bị Taehyung ôm chặt lấy, Yoongi cứ như một con sói khát máu dẫy giụa muốn nhào đến vồ lấy con mồi mà cắn mà xé.

Bất chợt những tiếng ho không ngừng vang lên phá tan bầu không khí mùi máu và khát vọng chiếm hữu của đại dương, khiến mọi ánh mắt đều dồn đến người phát ra thứ âm thanh.

Sóng biển khi không lại vô thức vỗ mạnh vào bờ, những âm thanh nghe mà đáng sợ, như đang dự đoán đến một chuỗi biến cố sẽ nhanh chóng ập đến đối với những con người đáng thương trên đất liền. Họ sẽ về đâu và có đủ sức mạnh để vượt qua sóng gió mà cuộc đời này tạo ra hay họ sẽ mãi triền miên trong cơn mê nhất thời của hạnh phúc mà không có ngày tỉnh giấc

Jungkook mệt mỏi tựa cả người phụ thuộc vào lòng của Namjoom, đôi mắt còn không thể mở nổi, tại sao? Bắt Jungkook sống mà lại đem đến đau khổ cho Jungkook, thật sự Jungkook đã đắtđc tội gì với ngài diêm vương, sao lại không đưa Jungkook đi. Cậu hận rằng không thể xé tan cái gọi là không khí này, mãi mãi Jungkook phải sống phụ thuộc vào không khí ư? Định mệnh? Định mệnh là gì? Sao quá trớ trêu

-Tao đã nhìn lầm mày, Nếu biết trước có ngày hôm nay thì thật sự ngay từ đầu tao đã không nên chấp nhận để Jungkook yêu một tên khốn như mày.

Yoongi gật gật đầu, cười nửa miệng tức giận bỏ đi, đúng là anh quá ngu nên đã tin lầm người, giao em trai mình cho một hạng người như Jiminie, dù biết Jiminie không phải là cố ý chỉ là không thể nhớ ra nhưng so có thể đổ thừa hoàng cảnh được, nếu Jiminie yêu em trai anh thì đã nhớ ra từ lầu và sẽ không khiến Jungkook đau khổ đến mức này.

Taehyung nhìn Jiminie với con mắt căm phẫn không thua kém gì Yoongi , tiếng nói nặng nề trời váng.

-Anh nhất định sẽ hối hận, cô diễn rất tốt..tôi khinh....

Đáp lại câu nói đó là nụ cười trêu chọc của Yerin, diễn là nghề của cô mà?

Còn Jiminie anh chưa bao giờ lại chịu đứng yên để người ta liên hồi xỉ vả vào mặt mình một cách tự nhiên như vậy? Đây không phải tác phong của anh, nhưng hôm nay sao anh không tài nào nói được một câu, như một kẻ khờ ngoài chợ ló ngó khắp nơi.

Yerin đỡ lấy cánh tay Jiminie, đôi mắt trừng to quan sát biểu hiện trên khuôn mặt dần nhăn lại của anh trong bóng tối, Yerin cắn môi, bất thấy được hành động như đang muốn tiến về phía Jungkook của anh, khiến cô hoảng loạn ôm chặt cánh tay hơn, không thể để trong lúc này Jiminie nhớ ra tất cả, cô sẽ giúp Jiminie mãi chôn vùi kí ức vào sâu trong lòng đại dương không bao giờ cho chúng có cơ hội thoát ra.

-Mình về thôi, mặt anh đang chảy máu đó., bọn họ thật ăn gan hùm mà?

Có vẻ sự quan tâm của Yerin khiến Jiminie bừng tỉnh, vô tình nhìn qua Jungkook lại nhìn cô một cách kì lạ, anh đã mất đi phương hướng của chính mình, lặng yên cho Yerin kéo đi ra khỏi bờ cát, xem như là đang dần bước ra khỏi cái thế giới của chính Jungkook, không thể nào quay trở lại được nữa, anh đã đi quá xa, xa Jungkook lắm rồi.

Một ánh mắt trong vắt giữa màn đêm yếu ớt nhìn bóng lưng của Jiminie rời đi, rồi lại một lần nữa ngất đi trong tiềm thức, Jungkook chỉ còn có thể nghe ong ong bên tay tiếng gọi của ai đó, tiếng sóng vỗ và cả tiếng thở dài não nề của biển. Anh và cậu một khoảng cách xa đến nổi chẳng thể chạm nhau.

-----

Đưa Jiminie về Yerin trong lòng rất bất an, cứ để Jungkook lúc nào cũng có cơ hội tiếp cận anh thì sẽ có ngày mọi chuyện đều vỡ lở, lúc đó cô sẽ mất tất cả mất đi công sức mà cô phải làm trong mấy năm qua, đã ngã một lần thì không thể có lần thứ hai, ngay cả con ngốc cũng biết để mà tránh.

Đem hộp y tế đến cạnh Jiminie, Yerin nhẹ ngàng dán lên những vết thương đã đọng máu từ bao giờ, trong đôi mắt thiết tha vô vàng, hình ảnh này rất giống lúc kí ức mà mấy năm trước hai người còn yêu nhau, lãng mạng và hạnh phúc, nhưng tất cả đều đã biến mất trong nháy mắt, anh đã thay đổi và cô trở thành một con người mang đầy giã tâm. Và cô sẽ không để bản thân sống trong thất bại cô phải được hạnh phúc. tự cười cho mình cô lại suy nghĩ vu vơ, nếu ngày nào đó Jiminie và Jungkook biết được cô là ai thì họ sẽ rất ngạc nhiên, bất ngờ đến há hốc mồm miệng là đằng khác

-Tôi là ai?Park Jimin là ai?

Nắm ngay bàn tay của Yerin đang dịu dàng trên khuôn mặt anh, một ánh mắt sâu thẩm mà đáng sợ, tay Yerin lạnh toát. hồn cũng vì thế mà trở về với xác, thân thể cô run lên không ngừng. Ánh mắt lúng túng nhìn Jiminie

-Anh........ anh......... Park Jimin là Park Jimin... Anh là anh... là Jung Jiminie người yêu em nhất_Yerin chậm rãi nói, khẳng định một điều đơn giản quyền sở hữu của cô.

-Có thật không?_Ánh mắt hoài nghi dán trên người Yerin không ngừng lao động.

Có lẽ việc hôm nay có chút ấn tượng khó phai trong đầu Jiminie, làm anh càng có vẻ không yên tâm đối với Yerin.

Làn gió nhẹ như lông vũ phớt phơ trong khoảng không, đem đến bao nhiêu mùi nguy hiểm đáng sợ.

Yerin bất đầu nhập vai diễn, nhanh chóng đứng lên phản ứng lại với ánh mắt hoài nghi kia, trong câu nói chứa đầy sự bất mãn, cô như khóc òa lên, nặng ra một chút nước mắt xoáy sâu vào lòng Jiminie

-Anh không tin em... hay anh không còn yêu em nữa, anh yêu cậu nhóc đó rồi phải không? Anh cứ nói đi, em sẽ không bám lấy anh ....., xem như là em ngốc nên không thể để anh nhớ ra em, em vô dụng không có bản lĩnh giữ lấy anh.

End chap 37

Hừ ta thích ngược lắm nên sẽ ngược dài dài chỉ tức tên Jimini không nhớ ra Jungkook thôi 😭. Ta cũng viết xong chap 38 rồi 😂 nên nếu đủ 35 vote thì up tiếp nha, nhớ cả cmt đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: