Chap 33: Kế hoạch hoàn hảo
Tiếng nói phát ra khiến Namjoon sững người, quay qua thì thấy Jin đứng mọc cả rễ phía sau mình nheo mắt đùa thì máu nóng của anh bốc hỏa.
-Biến thái sao? Trả tôi điện thoại đây?_Namjoon chìa tay ra , vẻ mặt vẫn tức như vậy.
-Anh trả điện thoại tôi đây… thấy đẹp quá tính lấy làm của riêng luôn à?_Jin ngốc nghếch trừng mắt.
Cái gì chứ? Tên nhóc ăn gan hùm này đang nói cái gì? Anh đây mà thèm cái điện thoại màu mè mất mặt này ư? Hừ.... tuy tức lắm nhưng anh không tài nào lên tiếng được.
Không nói thêm gì Namjoon quăng trả lại một cách thô bạo, nếu Jin không nhanh tay chụp lấy thì không chừng thành hai mảnh rồi cũng nên.
-Chúng ta còn gặp nhau chứ?
Không trả lời câu nói của Jin, Namjoon lấy lại được điện thoại thì làm ngơ như Jin là không khí mới vừa đáp vào vũ trụ, được nguyên cái hờ hợt thì Jin chề môi.
Đang định kéo ghế ra về thì Namjoon đơ toàn thân, Jin ôm lấy cổ anh chu mỏ hôn lên má, một hành động quá đột ngột kèm theo một tiếng” tách” vang lên.
-Cậu làm trò gì vậy?_Namjoon đứng lên nhìn Jin chừng chừng, tên nhóc này ăn mật gấu hay chăng mà dám hôn anh còn chụp hình giữa đông người nữa chứ, bộ tính lăng xê anh thành siêu sao à? Mà anh cũng nổi rồi nên chẳng cần người khác tốn công rước thêm rắc rối.
-Chụp hình chứ chi? Ai kêu anh làm ngơ em, có cái này thì anh đừng hòng thoát_Jin lém lỉnh quơ quơ chiếc điện thoại của mình cười chọc tức.
- Cậu là “đầu heo” sao? Xóa ngay cho tôi ?_Namjoon chạy đến chụp điện thoại từ tay Jin, mọi thứ lộn xộn hết cả lên ai cũng nhìn hai người đang dằng co với nhau.
Trong lúc dành dựt Jin không may trượt chân,Namjoon theo bản năng đỡ lấy eo cậu, nhìn hai người như một đôi đang múa bale với nhau, hai đôi mắt chớp chớp chạm nhau đôi chút, nghe được tiếng vỗ tay inh ỏi của mọi người Namjoon mới lấy lại hồn buông Jin ra, Jin đỏ mặt ngượng hết chỗ nói.
Dành một nụ cười trừ cho mọi người ở đó, Namjoon lạnh lùng bước ra ngoài ,Jin cũng chạy theo với đôi má đỏ đáng yêu.
-Cậu đừng theo tôi có được không?
-Nhưng mà…
Chưa nói hết câu Namjoon đã nhảy vào họng.
-Cái “đầu heo” như cậu tránh xa tôi ra? Cấm cậu đi theo tôi?_Namjoon gằn giọng.
-Cái gì “đầu heo”…_Jin ngớ ngớ hỏi lại.
-Tôi nói Tiếng Hàn chớ không có nói Tiếng Anh You really annoying (cậu thật phiền)_Cau mày hỏi Jin rồi Namjoon lại tiếp tục gieo từng bước trên con đường mang đầy dấu ấn kỉ niệm khi một giây một phút của hai người được in dấu phía sau.
-Này..này..
Vẫn đi theo Namjoon nhưng không được câu nói nào của anh Jin tức giận, chưa bao giờ cậu bị ăn bơ nhiều như thế này.
-Này…. Anh không dừng lại,, được thôi ...tôi sẽ đưa bức ảnh này lên mạng.
Đúng là mềm mỏng không lại ai, chỉ đe dọa người ta mới biết sợ, đứng khoanh tay trước ngực Jin cười gian tà, đắc trí vô cùng.
Ánh mắt vấn đục của Gia Namjoon hiện lên.
- Đầu heo cậu…cậu…
Tức đến không nói được gì, lần đầu tiên trong đời anh bị một tên nhóc đe dọa trắng trợn như thế này, không bao giờ ai dám làm điều này với anh cả chỉ ngoài Jungkook mà thôi.
-Đồ hậu đậu anh biết sợ rồi sao?
-Cái gì mà hậu đậu hả? Cái tên nhóc này? Cậu ăn gan hùm sao dám nói chuyện với tôi thế.
-“Hậu đậu, hậu đậu, hậu đậu"anh làm gì tôi nào?_Jin đi vòng vòng nói mãi không ngừng hai chữ “hậu đậu”
-“Heo” cái tên ‘đầu heo” cậu được lắm, xem như tôi đây không nói lại cái “đầu heo” như cậu?_Namjoon cũng không vừa, đâu dễ chịu thua Jin hai người cứ lời qua tiếng lại, đấu khẩu với nhau giữa đường làm người khác nhầm tưởng hai người mới trong trại ra.
----------------------------------------
Mấy hôm sau khi đã lên kế hoạch đi du lịch thư giãn nhưng chủ yếu là cho Taehyung và Yoongi có cơ hội tình tứ để chọn nơi tổ chức tuần trăng mật sau khi bọn họ cưới nhau.
Khoảng 2 tiếng thì bọn cậu có mặt tại đảo Jeju , ở đây đẹp hết chỗ chê, phong cảnh , đồ ăn và nơi nghĩ ngơi thì rất sang trọng đẹp mắt, tạo cho người khác cảm giác mê mẫm êm dịu.
Nơi nghỉ ngơi được bao quanh bởi một vườn cây xanh đẹp mắt, có cả hồ bơi, nơi tắm nắng, bãi biển, sân bóng, và nhiều khu vui chơi khác, đặt biệt thứ thu hút nhất ở đảo này là một cây xanh ngàn năm tuổi, thân cây sần xùi, tán lá thì râm rạp, có những chai lọ thủy tinh lòng thòng đong đưa trong gió, lâu lâu lại phát ra nhiều tiếng len ken vui tai. nghe nói đây là cây cổ thụ tình yêu, ai đến đây cầu nguyện và viết lên giấy cho vào lọ thủy tinh treo lên sẽ được như ý nguyện.
Bọn cậu vui vẻ cùng nhau đi thăm quan khắp nơi, mọi thứ đều rất bình dị nhưng không kém phần sắc nét, cộng thêm cái cô hướng dẫn viên xinh đẹp giọng nói ngọt ngào càng tạo cho người khác cảm giác tuyệt vời không chỗ chê.
Tụi cậu dừng chân ở bên một cái hồ nhỏ, nơi này có rất nhiều loại cá đa sắc màu, Jungkook và Taehyung hăng hái ngồi trực những con cá dính mồi.
-Lại hụt nữa rồi?_Taehyung bực mình xoắn tay áo, hình như cậu ngồi cả nữa tiếng rồi mà chưa có con cá nào cắn câu hết.
-Ăn mồi nào cá ơi_Jungkook chán nản quơ quơ cần câu, làm như bọn cá này không biết thưởng thức mồi ngon cộng với người xinh trai như cậu thì phải?
-Mặt mày cá nào thèm cắn câu?_Cá không cắn câu nhưng Taehyung thì cắn.
- Haizzzz tao xinh trai vậy mà tụi nó không biết thưởng thức,,, thật đáng tiếc..”chẹp chẹp”_Jungkook đưa tay lên ôm hai bên má làm kiểu đáng yêu vô cùng.
-Jungkook…Jungkook… mày đâu rồi,, xuống ....xuống cho tao nhờ_Taehyung nhìn lên trên lấy tay vẫy vẫy.
-Mày không “cắn” tao mày chết à?
Taehyung cười trừ, vỗ vai Jungkook, ai biểu kiếp trước cậu mắc nợ Taehyung làm chi nên kiếp này mới làm bạn thân với nhau, tối ngày không cắn nhau là chết ngay lập tức.
-Đánh tao đi rồi mày hạnh phúc_Jungkook chu mỏ.
-Tao rất hạnh phúc đấy chứ… hahha…
Hai đứa lời qua tiếng lại là y như rằng không có cách nào làm ngưng cái điệu bà tám lắm chuyện.
Được một lúc lâu Jungkook len lén không ai để ý liền chuồn đi, đi lòng vòng tham quan nơi này, tâm trạng của cậu rất vui không vướng bận chút nào, Jungkook dừng chân lại ở một cây cầu treo, mùi hương thơm của sen trên mặt hồ lan tỏa khắp nơi khiến người ta phải ấp ủ , đẹp hơn nữa là những đàn cá tinh nghịch vãy đuôi ngoi lên mặt nước kiếm ăn, trông chúng thật hạnh phúc không chút bận tâm đến cuộc sống này thì phải vô tư, đến người khác phải thầm ghen tị.
Chìm vào suy tư một lúc Jungkook lại một mình cô độc bước tiếp, xung quanh cậu thứ gì cũng đầy sinh động chỉ có cậu là quá bé nhỏ, không biết đang đi đâu nhưng trước mắt Jungkook là một bờ biển, tiếng sóng vỗ rất mãnh liệt, khoanh tay trước ngực nhìn xa xăm, đôi mắt Jungkook vội vội vàng vàng nheo lại như đang muốn nhìn kĩ thứ gì đó, một bóng hình rất quen thuộc, một âm thanh dạt dào của sóng biển.
Chưa kịp nhìn rõ thì Jungkook bị ai đó kéo quay ngược trở lại, khuôn mặt xinh đẹp của cậu nằm trọn trong lòng ngực của một người con trai, mà mùi hương này sao mà đối với Jungkook quen thuộc đến vậy.
Sóng triền miên vỗ mạnh nơi bờ cát hẻo lánh, một cảm giác ấm lòng đến lạ thường, sóng cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng xoáy không có điểm dừng của cuộc sống.
Jungkook đưa tay đẩy mạnh nhưng hành động dừng ngay hẳn bởi một tiếng nói quá thiết tha, khiến Jungkook không lỡ mà thay vào đó là một sự đồng cảm, một tội lỗi không hề đơn giản.
-Như thế này…….. chỉ một phút thôi_Namjoon ôm chặt lấy Jungkook, một phút của anh cũng chẳng biết là bao lâu, một phút phải chăng là một đời.
Anh là đang lặng lẽ bảo vệ Jungkook, là đang dùng tất cả khả năng có thể của mình để bảo vệ một thiên thần bé nhỏ trong lòng anh, và không để một ai có quyền làm tổn thương Jungkook.
Cái người mà Jungkook cố gắng muốn nhìn thật kĩ đó chính là Jiminie và Yerin, anh chỉ là vô tình nhìn thấy, sợ Jungkook thấy cảnh hai người bọn họ tình tứ thì lại đau lòng, rồi rơi nước mắt vì những người không đáng để Jungkook yêu thương,và anh chỉ đành làm kẻ ngốc yêu Jungkook theo kiểu này thôi.
Lúc lâu thì Jungkook cũng rời khỏi vòng tay của anh, chỉ một giây thôi Namjoon cũng cảm thấy lạc lõng, cô đơn.
Namjoon và Jungkook đi bên nhau nhưng không ai nói với ai câu nào, chưa bao giờ cả hai người thấy có khoảng cách xa đến vậy, xa lạ đến không tả nổi. Có thể là do cuộc sống của cả hai đã thay đổi quá nhiều rồi chăng? Thay đổi từ cái ngày Jungkook gặp được Jimin, một chuỗi ngày dài tựa như mới xảy ra trước mắt.
-Hình như chúng ta đã thay đổi_Namjoon nói vu vơ.
Nghe được câu nói đó khi không Jungkook dừng lại một lúc nhìn anh rồi lại bước đi.
-Đã thay đổi thật ư?_một câu hỏi dường như đang nói với chính bản thân mình.
Biển cả lặng người ôm lấy hai thân hình bé nhỏ, tiếng sóng vỗ như một lời gì đó của đại dương thì đang thì thầm.
----------------------------
-Anh xem nơi này đẹp không?_Yerin tựa đầu lên vai Jiminie hai người cùng nhìn ra biển, nhìn họ như một bức tranh hạnh phúc.
-Chúng ta từng đến đây ư?_Trong đầu Jiminie trống rỗng không một chút cảm giác khi đến đây, cứ như nơi này là lần đầu tiên anh đặt chân lên.
-Không nhớ cũng không sao,em quen rồi?_Yerin giả vờ buồn bã, như thật sự nơi này là của hai người trong quá khứ, Yerin thựt chất cũng không muốn đưa Jiminie đến đây chỉ là do Jiminie có chút khác thường, nghi ngờ cô nên cô đành phải dựng lên một kịch bản hoàn hảo.
-Anh xin lỗi,,
Không nói gì Yerin đứng lên nắm lấy tay Jiminie chạy đi trên bờ cát, biển cả sóng tình vẻ lên một bức tranh lãng mạn vô tận.
-Đi đâu?_Jiminie chạy theo không ngừng thắc mắc.
-Đi rồi anh sẽ biết?_Nụ cười của Yerin trong sáng lan tỏa, nếu như tâm tư và trái tim cô không đen tối nhiều thủ đoạn thì có lẽ cô là một cô gái rất hoàn hảo chỉ tiếc………
Đi một lúc, hai người cùng thở hổn hển nhìn nhau cười,Yerin bước đến một của tiệm đầy thú bông nhìn Jiminie đáng yêu.
Jiminie không hiểu gì, nhìn ngớ ngớ như một đứa trẻ con lạc mất hướng.
-Em muốn con gấu đó._Yerin chỉ tay lên con gấu bông to nhất trong tiệm.
Jiminie cầm lấy mấy quả banh tròn tròn nhìn nhìn cái rỗ phía trên cao.
-Nếu vào cả ba trái thì con gấu đó sẽ là của cậu_Ông chủ tiệm điềm nhiên chỉ tay vào trái banh trên tay Jiminie.
1s
2s
3s
…….
Trong đầu Jimimie như ong ong hết lên, đưa tay lên đầu cố gắng kìm nén, những quả banh nhanh chóng được Jiminie nhẹ nhàng cho qua một cách rất đơn giản, anh là ai chứ? Mấy cái trò con nít thế này thì làm sao làm khó được một thiếu gia thế giới ngầm như anh?Nếu thua thì còn gì là danh tiếng nữa.
-Cậu không khác gì lúc trước.. rất bản lĩnh._ông chủ tiệm nở một nụ cười, rồi đem con gấu đưa cho Jiminie.
-Bác biết cháu à?_Jiminie ngạc nhiên hỏi.
.
-Sao ta quên được... hai cháu chắc hạnh phúc lắm nhỉ?_Ông nhìn Yerin rồi nhìn Jiminie thiết tha như bọn họ từng gặp nhau thật vậy.
-Cũng nhờ chiếc nhẫn của bác nên tụi cháu mới hạnh phúc cho đến bây giờ đó_Yerin nắm lấy tay Jiminie chìa ra, hay chiếc nhẫn lấp lánh phát ra màu sáng loáng.
Tất cả những thứ đang diễn ra chỉ mới khởi đầu thôi, mọi thứ đều do Yerin lên kịch bản vì cô muốn mọi rào cản đều phải tự động mở đường cho cô đi qua. Jiminie sẽ tin tưởng cô và không bao giờ nghi ngờ về thân phận cũng như cái quá khứ đáng trà đạp đó.
End chap 33.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro