Chap 32: Cấm đoán
HAI CÔ CẬU LÀM TRÒ GÌ ĐÂY?_Ông Tae San tức giận quát lớn.
Cả hai người bọn họ đều quay qua nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông Tae San khi bị bắt quả tang ngoại tình sau buổi tiệc của ông Kezin, Yerin biết ông Tae San không có thiện cảm với cô nhưng cô sẽ không để thứ rào cản lem luốc ấy chi phối bản thân mình, cô là ai chứ? Một người duy nhất giữ chiếc chìa khóa của kí ức, nếu muốn đối đầu cô thì đó là chuyện quá đỗi sai lầm.
-Em về trước đi.
Vì không muốn có sự cãi nhau ở đây nên Jiminie cố ý kêu Yerin về ,tránh chạm mặt với ba anh.
----
Bầu không khí có mùi của tử thần, không khí trở nên vướng bận khó thở.
Sau khi đưa Yerin về nhà thì Jiminie và ông Tae San im lặng nhìn nhau, một khoảng thời gian như ngừng chạy, tình cha con thay vào đó là hai người đàn ông tính tình ngang ngược nóng nảy.
-Con đang làm gì con biết không?
-Biết._Một câu trả lời như không có.
-Biết.. biết… biết sao còn làm.. nếu để người ta nhìn thấy con với con nhỏ đó ôm ấp nhau như vậy thì biết phải làm sao? Để Ông Kezin biết thì con có lường trước hậu quả thế nào không hả?_Ông Tae San tức giận đến cả gân cũng nổi hết lên.
-Ba cứ yên tâm, mọi chuyện con có thể giải quyết được.
-Yên tâm… ba không cần biết, ba muốn con chấm dứt cái thể loại này ngay lập tức.
-Xin lỗi.. con yêu cô ấy và sẽ không có cái gì gọi là chấm dứt ở đây cả.
Một người nói một người cản, cả hai như nước với lửa không thể nào hòa lẫn được, sự lo lắng của ông Tae San, sự sợ hãi và nỗi niềm của ông đều bị Jiminie bác bỏ như tạt một ly nước lạnh vào mặt.
-Con yêu con nhỏ đó vậy còn người cậu bé hôm bữa tiệc? Con tính làm trò hề gì đây Jiminie, con muốn chọc tức chết ta à?_Ông Tae San cố kìm nén hơi thở dốc, sức khỏe của ông ngày một yếu dần chắc cũng phải đến lúc người già cả như ông về với cây nhà lá vườn rồi, đem hết những gì giao phó cho Jiminie, nhưng sao có thể yên tâm được khi bên Jiminie là một cô gái thủ đoạn đa mưu, bên trong là cả một bí mật khủng khiếp.
- Mọi chuyện con biết cách giải quyết… ba không cần bận tâm… thôi khuya rồi ba ngủ sớm đi, thức khuya không tốt đâu_Jiminie nhỏ nhẹ đứng lên đi một mạch lên lầu, có vẻ như anh đang che dấu gì đó? Phải chăng đó là một dấu chấm hỏi ngay cả anh cũng không thể giải tỏ được, anh cũng không biết mình cần gì và muốn gì?
- Cô ta không hề đơn giản như con nghĩ đâu? Con sẽ phải hối hận.
Jiminie ngừng bước hơi ngoái lại nhìn nhưng vẫn không bận tâm mà đi về phòng, ông Tae San tựa người vào ghế khuôn mặt ông hằn rõ những lo âu, những vết nhăn của năm tháng, một linh tính dường như sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra ông Tae San buồn bã thì thầm điều chi.
-Anh rất muốn được bên cạnh em.. nhưng anh đã hứa thì anh sẽ làm tròn lời hứa của mình, hãy đợi anh thêm một thời gian , em sẽ không còn cô đơn nữa.
Mưa lâm dâm tí tách trước vườn hoa hồng trắng, hạt mưa nặng nề vươn dài trên những tán lá bé nhỏ một giấc mơ hạnh phúc chìm sâu vào hư vô.
Mưa dai dẳng khiến lòng người cũng lắng động theo, bóng tối cùng mưa xa bao chùm lấy bóng người gầy gò đang lẳng lặng đứng nhìn những hạt mưa rơi. Một trái tim lại một lần nữa thổn thức ấp ủ bao nhiêu kí ức mà không thể nào hiện hữu.
Jiminie thở dài tiến về phía chiếc giường, anh nhìn chằm chằm lưu luyến không nguôi, lần đầu tiên anh và người con trai đó dây dưa trên chiếc giường trắng xóa này, anh nhớ nhớ từng nét từng nụ cười của Jungkook, một cảm giác rất thoải mái rất hạnh phúc.
Âm thanh của mưa khiến Jiminie bừng tỉnh sau cái âm hư của kí ức, một ánh mắt đen láy trao lại, anh tự hỏi bản thân mình là đang làm gì? Không phải người anh tìm kiếm bấy lâu đã tìm được rồi sao? Vậy sao anh còn nghĩ đến mấy cái này? Anh không thể để cái hình ảnh của Jungkook làm càn trong não anh được? Chỉ là một đêm tình ái thì có gì phải níu kéo.
Bờ môi cong cong tạo đường nét quyến rũ,Jiminie cười trong hơi thở, và bắt đầu đưa mình đến một thế giới khác, thế giới của giấc ngủ yên bình.
-Biệt thự Jeon gia-------
Mọi người trong nhà đều biết chuyện Jiminie là Jimin dù không tin cho lắm nhưng cũng không nói lấy một câu phản bác vì sợ Jungkook buồn, ai cũng muốn làm cho sáng tỏ mọi chuyện, định hỏi Jackson cớ sự ra làm sao nhưng Bambam và Jackson đã quay về bên Mĩ mất rồi, muốn điện thoại lại mất công làm Jackson lo lắng lại sợ cái tính hấp tấp của Jackson, thôi thì đành phải đợi thời gian sáng tỏ mọi chuyện.
-Mình đi đâu đó chơi đi_Taehyung hớn hở mắt long lanh, cái tính ham chơi ,hối ăn của Taehyung vẫn không bỏ.
-Em rảnh quá chăng_Yoongi cú lên đầu Taehyung
-Anh có biết đau không vậy,_Taehyung nhăn nhó
-Tội nghiệp vợ anh quá_Yoongi đáng yêu xoa đầu Taehyung cưng chiều kèm theo cái cười gian tà.
Tâm trạng của Jungkook cũng khá tốt, chỉ là ít cười ít nói khiến ai cũng lo lắng. Ngồi ôm chọn lấy hai bàn chân Jungkook lớ ngớ xem phim hài mà không hiểu sao chẳng có chút gì mắc cười cả, nhàm chán vô cùng.
-Đi đảo Jeju chơi đê._Jungkook quay sang hỏi Taehyung, làm cậu vui quấn lên nháo nhào đến ôm Jungkook. Vì không muốn người khác lo lắng cho mình nên Jungkook cố tỏ vẻ phấn khởi vui vẻ rất muốn đi đâu đó chơi.
-Chỉ có em chồng là đáng yêu nhất_Taehyung nựng má Jungkook.
-Thế chồng không đáng yêu à?_Yoongi ra vẻ bất mãn giận dỗi.
-Cái mặt như khỉ mà đòi đáng yêu..hahah_Jungkook ôm bụng chọc quê.
-Mặt anh giống khỉ thật_Taehyung gật đầu lia lịa.
-Hai anh em các người….. im lặng …… không được cười….._Yoongi bị hai đứa nó trêu đến đỏ cả mặt, tức giận tủi hờn dậm chân bỏ đi làm Jungkook và Taehyung cười đau cả bụng.
Jyngkook và Taehyung vỗ tay nhìn nhau cười, lâu lắm rồi hai đứa nó mới tương phùng cùng nhau chơi xấu người ta như vậy, cũng chỉ vì công việc và nhiều chuyện xảy ra quá bất ngờ nên hai đứa nó chưa có giây phút cười tươi thế này.
Những tiếng xoạc xoạc mạnh mẽ của tán lá cây và mùi hoa phong lan thơm ngất khiến khung cảnh càng trở nên êm đềm mĩ miều. Thở dài vài tiếng Jungkoom tựa người vào ghế nhìn lên trần nhà quanh năm suốt tháng lạnh lẽo cô đơn.
-Tao ngốc lắm đúng không?_Jungkook hỏi vu vơ.
-Ngốc gì chứ?_Taehyung cũng nhìn theo Jungkook về một nỗi thương tâm khó tả, cả hai im ắng cùng nhìn về một nơi xa xâm cảm nhận niềm vui nỗi buồn của nhau.
-Ngốc vì tự làm mình đau… tao đã có một người tốt như Namjoon yêu thương vậy mà vẫn không thỏa mãn , cố gắng đi tìm thứ không thuộc về mình, để rồi làm đau trái tim của mình và người khác_Tiếng gió êm êm lướt nhẹ qua bờ môi nhỏ bé, Jungkook nhìn Jiminie cười đau đớn.
-Mày nghĩ quá nhiều thì phải? Ai rồi cũng có lúc trở lại với niềm hạnh phúc, đừng ôm hết tội lỗi vào mình thế? Mày chỉ là đang thành thật với chính bản thân mình thôi? Cố gắng lên rồi thì sự chân thành của mày sẽ làm Jiminie thức tỉnh.
-Được không, khi bên anh ấy đã có một người tốt hơn tao… anh ấy có vui không khi tao là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của anh ấy._Những câu nói ấp ủ bấy lâu nay được Jungkook khơi nguồn, thật sự rồi Jiminie sẽ nhớ ra có tốt không khi đến cuối cùng anh phải chọn một trong hai người, tình yêu của quá khứ hay hiện tại, Jungkook hay Yerin.
-Hãy làm những gì mày muốn, thành thật với con tim mình sẽ tốt hơn cho mày… ngày mai chúng ta sẽ đi du lịch, là lúc cho mày suy nghĩ và quên đi nỗi buồn của mấy ngày qua, đừng làm đau bất cứ ai, cậu bạn thỏ cơ bắp của tôi à?_Taehyung vỗ vai Jungkook trấn an.
Cũng tốt thôi, đang lúc Jungkook muốn hít thở một chút cái gọi là không khí thật sự.
----------------------------------------------------
-NÀY TÊN NHÓC KIA??? CẬU CÓ TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO TÔI KHÔNG THÌ BẢO?_Namjoon la hét trong điện thoại ở một nhà hàng, anh thật muốn bóp chết cái tên nhóc vô ý vô tứ lấy điện thoại của mình mà không thèm mang trả mà còn quăng cho anh cái điện thoại màu mè hoa lá này, đồ của những đứa con trai không đàng hoàng thật chả ra cái gì, quá ư là giống đồ của con gái.
Namjoon che mặt làm ngơ ánh mắt kì lạ và cái chỉ tay của mấy người khách, đúng là tên nhóc đó làm mất mặt anh mà, chắc có lẽ họ chưa từng nhìn thấy một mĩ nam sài điện thoại kiểu của con gái ấy mà?
Khoảng một tiếng sau đó thì một cậu nhóc trông rất xinh trai với chiếc áo thun màu hồng phấn bước vào trong, ai cũng trố mắt ra nhìn cậu nhóc từ trên trời vừa mới xuống.
-Anh ơi?_Jin nhỏ nhẹ, giọng nói trong trẻo ngọt lịm gọi anh phục vụ, ánh mắt cậu đảo quanh khắp nơi kiếm tìm bóng ai đó.
-Em cần gì?_Anh phục vụ muốn té xỉu vì độ đẹp trai của cậu, mỉm cười lấy cảm tình.
-À không có gì? em tìm được bạn mình rồi? Cảm ơn anh nha_Jin cũng đáp trả bằng nụ cười dịu dàng làm cho người nhìn cái ngây ngất.
Jin đi một mạch vào bên trong cái bàn có một thiên thần đang tức giận cầm báo xem xem lâu lâu lại coi đồng hồ liên tục.
Rút điện thoại ra cậu bấm bấm gì đó liền ngay lập tức đầu bên kia hằn học la lối
.
-CẬU CHẾT ĐÂU RỒI?_Namjoon bất mãn bực bội hét khiến Jin phải đem điện thoại ra xa mấy chục mét, nếu cậu mà thu âm đưa lên mạng thì chắc là có rất nhiều like cho anh đẹp trai mà thô lỗ này quá?
-Anh ồn ào quá? À mà tôi không đến được đâu_Jin che miệng nói lí nhí, kèm theo cái cười nhỏ.
-CẬU NÓI CÁI GÌ HẢ?_Lại một lần nữa cái loa phát thanh lên cơn, Namjoon hầm hầm, ngồi đợi cậu mất gần một tiếng đồng hồ thế mà giờ này nhận lại một câu nói hết sức dễ thương.
-CẬU ĐÙA TÔI À?_Namjoon nghiến răng ken két, cơn điên của anh như được gặp phải ngọn lửa lớn cứ thế mà bùng cháy rực rỡ.
Đầu dây bên kia “Tút..tút’’’ không người nghe khiến anh càng điên hơn, muốn ném ngay cái điện thoại đi nhưng vì phải lấy lại cái điện thoại của mình nên anh đã cố gắng kìm nén để mình không làm bậy.
Jin đứng phía sau lưng Namjoon cười tinh nghịch không ngờ trông Namjoon giận dỗi lại đáng yêu thế cơ.
-Trông anh giận.. đáng yêu quá đi mất.
End chap 32.
Mấy đứa à nhớ vote và cmt cho chị nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro