Chap 27: Gặp mặt
Jungkook mỉm cười vì Jiminie không đuổi theo, nhưng nào vui được bao lâu, Jungkook há to mồm miệng, khi bị hứng nguyên chậu nước vào người, do đứng ngay một căn nhà cao tầng. Ngước mặt lên nhìn, rồi nhìn bộ dạng ướt tèm nhem của mình cậu bặm môi, không biết hôm nay là cái ngày gì mà sao nó đen không tả nỗi, ngay cả đi đường cũng bị xui xẻo.
Một chiếc xe chạy đến đậu ngay cạnh Jungkook, Jiminie bước đến nhìn Jungkook cười chúm chím.
-Sao? Cảm giác mát lạnh chứ?_Câu nói mang đầy sự trêu đùa.
-Mát con khỉ,…Mà sao anh cứ như âm hồn bất tán bám theo tôi vậy? làm ơn!! tha cho tôi đi_Jungkook vừa lạnh lại vừa bực nên lời nói rất thô lỗ cọt cằn.
Một người đàn bà từ trong căn nhà cao tầng đó phóng nhanh như bay đến bên Jungkook, lấy tay phủi phủi, sắc mặt mang vẻ tội lỗi.
-Xin lỗi đã vô ý làm ướt ngưới yêu của cậu._Cô chủ nhà hơi cúi đầu nhìn Jiminie.
-Cô hiểu lầm rồi? Tôi không phải người yêu anh ta, tôi nào có phước phần đó_Jungkook liếc Jiminie, do người ướt lại đứng ngoài trời nên cậu lạnh đến rung cằm cập.
-Bảo bối à? Anh xin lỗi rồi mà? Đừng nói vậy anh buồn lắm đó vợ_Jiminie cởi áo khoác mặc cho Jungkook, giọng nói ngọt ngào làm người ta sởn óc gáy.
-Thì ra hai người là vợ chồng? Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình, nhìn hai người thật là làm người khác ngưỡng mộ…. à hay em vào trong nhà thay đồ ra đi kẻo lạnh_Cô gái ấy vui tính , nhìn Jungkook lạnh sắp chết cứng mở miệng kêu vào trong nhưng Jungkook lắc đầu.
-Không phải như chị nghĩ đâu ….em và hắn ta_Jungkook chưa nói dứt lời Jiminie đã nhảy vào họng cắt ngang.
-Vợ em là thế đấy chị, giận nhau cái là dai như đỉa ý nói năng lung tung không à.! Mà thôi cũng khuya rồi tụi em không muốn làm phiền gia đình chị, em đưa cậu ấy về thay đồ cũng được.
Jiminie ngọt ngào kéo dài chữ "vợ" làm ai kia vừa nheo mày vừa chề môi, Jungkook cũng không ngờ là Jiminie lại có tài đóng kịch đến thế, đáng lẽ ra Jiminie nên đi làm diễn viên thì đúng hơn.
Jiminie một mạch kéo Jungkook đi, chị chủ nhà lắc đầu , không ngờ trên đời này còn có một đôi hôn nhân trẻ con như vậy? Khiến người khác phải ganh tị
Jungkook bị nhét vào xe một cách táo bạo, dù không muốn vẫn phải hậm hực yên vị nghe theo cái tên khốn bạo hành trắng trợn đó.
-Anh không thể bỏ cái kiểu ép người đó ư?_Jungkook tức giận nhón người về phía Jiminie, ánh mắt Jiminie đen láy nhìn cậu, vì dính mước quần áo dính hết vào người nên những đường cong quyến rũ và cơ thể nhấp nhô sau tấm vải kia phơi bày trước mắt, nếu không phải là đang lái xe Jiminie nhất định sẽ bay vào mà ngấu nghiến Jungkook ngay lập tức.
-Bẩm sinh đã vậy.
Câu nói vơ tư làm Jungkook rất điên, biết làm không lại nói càng không lại cái tên khốn Jiminie nên đành nuốt cục tức vào.Cũng chẳng biết Jiminie đang đưa mình đi đâu, Jungkook quay mặt về phía cửa sổ nhìn dòng người lướt qua,một nỗi nhớ, nỗi buồn chiếm lấy đôi mắt vu vơ hờ hợt nhìn qua kính xe.
“Két…két..” Chiếc xe dừng ngay ở một căn biệt thư to lớn, đôi mắt Jungkook hiếu kì, mới nhìn bên ngoài thôi cũng biết ngôi nhà này chuyên dành cho người giàu có. Kĩ xảo khá đơn giản nhưng lại toát ra vẻ hào phóng, sành điệu.
-Đưa tôi đến đây làm gì?
-Bộ cậu tính mặc thế này mà về sao?_Jiminie mở cửa xe chỉ vào bộ dạng ướt như chuột lột của cậu, Jumgkook giờ mới để ý lại mình, trời ạ? Cậu như đang trình diễn một màng áo tắm giữa đường. Mở to mắt nhìn Jiminie hai tay Jungkook che phần trên . Nhìn biểu hiện của Jungkook Jiminie che miệng cười.
-Nhanh lên, cậu mà còn lôi thôi, tôi quẳng cậu ra ngoài đường cho người ta ngó cậu bây giờ.
Nó chề môi lẽo đẽo theo sau Jiminie vào trong, căn nhà rất rộng, mấy chục người ở cũng chẳng thấm thía gì? Nhưng lạ một cái là căn nhà trống trơn, lạnh lẽo vô cùng, như đang ở trốn địa ngục, ngay cổng tử quan.
-Anh ở một mình à? Sao chẳng có ma nào hết vậy?
-Tôi không thích có người lạ trong nhà, người giúp việc thì làm việc theo giờ rồi họ về trước khi tôi đặt chân vào_tháo lỏng cavat Jiminie ngồi vào ghế salong, nhìn Jiminie nhắm lìm đôi mắt vì mệt mỏi, Jumgkook mới thấy anh đáng yêu và đẹp đến nhường nào, cứ y như con ác quỷ ngủ đông,ấm áp không chút lạnh lùng.
-Nhìn đã chưa?_Jiminie nói làm Jungkook khó xử, giả bộ ngó lung tung lảng qua chuyện khác.
-Nhà anh đẹp quá nhỉ?_Cười thành tiếng Jungkook đi lòng vòng , mò mẫn lung tung đồ đạc.
-Cậu làm ơn đi thay đồ cho tôi nhờ, nhìn bộ dạng của cậu tôi sẽ không kiềm được mà ăn cậu mất.
Má Jungkook dần đỏ lên, lúng túng nhìn xuống thân mình lại nhìn con ác ma Jiminie, Jiminie quăng cho Jungkook bộ đồ, là một chiếc áo sơ mi trắng hình như là của anh ta và cái quần ngắn tích.
-mặc cái này?_Jungkook dơ lên
-Chứ mặc gì? hay khỏi mặc cho mát.—Nhìn vào mắt Jiminie Jungkook rùng mình, đành bay lên lầu tìm đại cái phòng mà chui vào thay cho rồi, chứ ở đây đá khẩu với Jiminie có nước nó bị ăn khi nào không hay.
Màu sương đêm âm thầm lạnh lẽo lướt qua tán lá cây bé nhỏ, nhẹ nhàng rũ rượi để lại một giọt nước nóng đong đầy,.tiếng rít nhẹ của tiếng gió ban đêm khiến người ta phải kiếp sợ, phía xa trong một quán bar nhộn nhịp, biết bao con người thả hồn vào cuộc vui chơi thâu đêm suốt sáng, phun trào nguồn cảm hứng cơ thể, những tiếng hò hét, trải người vào bản nhạc để quên đi sự mệt mỏi, đau buồn trong cuộc sống, họ như những con rắn độc quấn lấy nhau, điên gồ như vũ bão
Góc nhỏ là bóng của thiên sứ Namjoon đẹp đến mê mẫn, làm bao cô gái phải thèm thuồng ngó đến nhưng chẳng ai dám lảng vảng đến vì sợ vẻ mặt sát khí u tối của Namjoon. Namjoon một mình hết uống rồi lại uống, không biết anh đã uống hết bao nhiêu rượu loại mạnh nhất nơi này, càng uống cơn men rượu càng lấn chiếm lí trí anh, Namjoon lảo đảo bước đi siêu vẹo cùng chai rượu đi ra từ quán bar, khiến bao ánh mắt lưu luyến nhìn theo
Anh cười khó khăn trên con đường đầy màu đen tối, người ta bảo uống rượu thì mọi buồn phiền sẽ tan hết, nhưng sau anh càng uống càng cảm thấy đáng ghét cuộc sống này, cố quên Jungkook nhưng sau vẫn nhớ, dẫu biết anh không có cơ hội nào để làm Jungkook yêu anh, 1% cơ hội cũng không có, Namjoon băng băng thông thả trên con đường dài, anh chẳng biết nơi nào mới thuộc về anh, đi rồi lại đi không có điểm dừng.
-Anh cho em làm quen với_Một cậu con trai xinh xắn chặn ngang mặt của Namjoon mái tóc cậu bồng bềnh làm toát lên vẻ đệp kiều diễm, dịu dàng, trông cậu ấy như một con búp bê lạc mất đường, ngớ ngớ khó tả.
Trừng to mắt nhìn người con trai lạ lẫm phát ra câu hỏi hết sức táo bạo, mắt Namjoon hơi mập mờ, một nửa vì rượu thấm sâu, một nữa vì chẳng tin vào mắt mình.Namjoon tỏ ra không quan tâm lướt qua người con trai đó,vì anh nghĩ rằng nếu làm vậy cậu ta quê quá thì tức khắc sẽ biến đi nhưng không ngờ cậu ta dai hơn anh tưởng.
-Anh tên gì thế, em tên Seok Jin_Seok Jin cười tươi đáng yêu, nếu mà là một người khác thì đã không nhẫn tâm để một người đẹp đến mê hồn này ngoài đường như vậy đâu?
Namjoon dừng hẳn bước chân đứng đơ nhìn Seok Jin một lúc , anh bắt đầu lạnh lùng khủng khiếp.
-Tôi không có hứng thú, biến đi trước khi tôi nổi giận.
Anh nói rồi liếc Seok Jin một cái cho sự lẳng lơ của cậu, anh rất ghét thứ con trai như Seok Jin tối ngày chỉ biết bám lấy đàn ông đòi hỏi. Lời nói của Namjoon đúng là có đủ uy lực làm người khác chỉ biết nghe theo mà không dám cãi lại, anh đưa chai rượu lên và bắt đầu hưng phấn tu hết ,cho mọi thứ xóa sạch trong tâm trí anh, rồi mọi việc sẽ lại quay về ngay chính cái nơi bắt đầu
Gió quá đủ lạnh để làm một trái tim đau đớn phải đóng băng, Namjoon hận, hận mình quá yêu Jungkook, hận bản thân nhu nhược. không đủ bản lĩnh khiến Jungkook yêu anh. Lại một tiếng nói làm Namjoon phải lên cơn điên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
-Mình làm quen_Seok Jin tay cầm ly caphe nóng còn bốc khói trên tay quơ trước mặt Namjoon, thêm mấy cái bịch bim bim ngon lành.
Cậu ta tưởng anh là ai chứ? Em bé 3 tuổi chắc, lại làm cái trò trẻ con như thế này?
-Cậu không thấy xấu hổ ư? Hay mặt cậu dầy quá nên không có cảm giác?_Namjoon nặng lời chỉ trích, anh đã quá điên quá khùng thế mà lại có người không biết điều đâm đầu vào ham hùm làm phiền đến anh, nếu đã thích thì cũng đừng trách anh sao nặng lời.
-Xấu hổ? tại sao lại xấu hổ? mà xấu hổ là cái gì?_Seok Jin tỏ vẻ khó hiểu đưa tay lên gãi đầu, Seok Jin không biết là Seok Jin giả vờ hay đang cố ý tạo ra vẻ mặt ngú ngớ đó, anh thật có cảm giác chán ghét thứ cin trai này trên thế giới .
-Đừng giả ngốc với tôi nữa? Nếu muốn tìm đàn ông để thỏa mãn nhu cầu của cậu thì biến ra chỗ khác mà tìm? Đừng uốn éo trước mặt tôi? RÕ KHÔNG?
Những lời nói mang đậm đà sự mỉa mai, khinh bỉ được phun trào ra từ miệng của Namjoon, khiến Seok Jin đổi sắc mặt ngay lập tức đôi mắt có chút đỏ lên.
-Anh….. hic..hic… anh làm gì hung dữ vậy? tôi chỉ là muốn làm quen thôi mà, có cần nói tôi vậy không? Anh Đúng Qúa Đáng mà? HU.. HU…
Giữa đường giữa xá Seok Jin khóc inh ỏi, cậu ăn vạ ra luôn cả đất, khóc mà như đang gào thét muốn khiến cho người khác nghe thấy, tiếng khóc của Seok Jin vang lên khắp mọi nơi, những ánh đèn trong những ngôi nhà gần đó đang có hiện tượng sáng rực rỡ, tiếng chó sủa mèo kêu gầm trời, Namjoon đã nhức đầu giờ lại đau đầu hơn, anh nghiến răng ken két cố nhịn lại cơn thịnh nộ kéo Seok Jin chạy như bay, vì anh không muốn bị người ta nhìn thấy rồi lại bị hiểu lầm là anh ăn hiếp một đứa con trai ( sự thật là vậy mà? Còn sợ hiểu lầm cơ đấy….!! )
Tiếng khóc lóc ngừng hẳn chỉ còn lại những tiếng bước chân gấp gáp, tiếng tim đập rộn ràng mà chẳng biết của ai? Namjoon cúi người thở muốn đứt hơi, từ thằng xỉn rượu mà giờ Namjoon trở thành thằng tỉnh hơn chữ tỉnh ,Seok Jin ngó ngơ nhìn bàn tay Namjoon đang nắm lấy mình, mỉm cười đáng yêu cậu nhìn Namjoon đỏ mặt.
Namjoon nhận ra hiện trạng vô lí bây giờ liền bỏ tay ra, quay về nơi con sông đang chảy ngược dòng, bây giờ họ đang ở trên một cây cầu đẹp nhất nơi này. Nhìn dòng nước trôi theo màng đêm tĩnh mịt lòng Namjoon dấy lên nỗi nhớ nhung về Jungkook, anh đã từng và rất muốn nắm lấy tay Jungkook đến nơi đây cùng nhắm sao đêm, ngắm cảnh vật lãng mạn này, có thể điều đó sẽ không xảy ra đâu.
-Cho anh này?_Seok Jin đứng tựa người vào thành cầu cùng Namjoon nhìn ngắm ngôi sao trên trời, cậu chìa ra một bịch bim bim cho anh, đáng lẽ ra là còn caphe nhưng hồi nãy vì lo khóc nên cũng không biết cậu quăng nó đi đầu rồi.
-Ăn cái này?_Namjoon nhận bịch bánh nhìn Seok Jin bằng cặp mắt hết sức ngạc nhiên, không ngờ cậu ta lớn thế mà còn ăn mấy thứ của con nít thế này.
-Anh ăn thử đi… ngon lắm đó.
Namjoon hình như có chút thiện cảm hơn với Seok Jin, anh nhìn cậu rồi tiện tay xé bánh nếm thử.
-Ngon không?_Seok Jin cũng ăn , nhìn cậu không khác gì đứa trẻ lên 3 ham ăn ham uống.
-Ừ... ăn được.
Hai người bọn họ cùng nhau ngắm sao tán gẫu hết chuyện này đến chuyện khác, buồn cười là Seok Jin quá ngốc Namjoon nói gì cậu cũng tin, nhiều khi vì cái ngốc của Seok Jin mà chọc Namjoon quê hết chỗ nói, những tiếng cười bắt đầu nhộn nhịp, đêm càng lúc càng mờ ảo, càng đậm trăng cũng đã khuất bóng sau ngọn cây, có vẻ đã quá khuya.
-Khuya rồi, tôi đưa cậu về_Namjoon nhìn đồng hồ rồi nói với Seok Jin, anh thấy hôm nay rất vui khi có người tâm sự khiến anh quên đi những chuyện buồn.
-Anh cho tôi số điện thoại đi?_Không ai giống Seok Jin cả, tuy ngốc nhưng lá gan của cậu không nhỏ, cũng không biết xấu hổ, thật làm Namjoon phát cáu, những điểm anh ghét ở con gái và con trai bấy nhiêu thì hầu như Seok Jin đều có tất tần tật.
-Cậu có phải con trai không vậy? Con trai gì mà…._Namjoon nhìn Seok Jin dò xét.
-Mệt quá… đưa điện thoại đây.
-Này.. này… cậu làm gì vậy? điên à?
Seok Jin móc điện thoại từ trong túi quần của Namjoon khiến anh thục lại, nắm giữ không cho cậu lấy, nhưng chẳng biết sau dù thế nào mà Seok Jin vẫn lấy được, Namjoon ngớ người.
-Trả đây, cái tên nhóc này?—
-Không trả_Seok Jin tinh nghịch đưa điện thoại quơ qua quơ lại chọc tức Namjoon.
-Cậu…_Namjoon chống eo nheo mày nhìn Seok Jin,cậu chỉ cười sau đó bước lại gần.
-Này_Nói rồi Seok Jin đặt lên tay Namjoon cái điện thoại và chạy đi, cậu còn ngó lại nhìn Namjoon.
- Tôi sẽ điện cho anh_Seok Jin ra hiệu vẫy tay rồi đi mất hút, để lại Namjoon đầu xịt khói nghi ngút cầm cái điện thoại của Seok Jin.
-Cậu ta chơi trò quái quỷ gì đây? Đổi điện thoại à?... Gặp phải ma rồi.
Namjoon lắc đầu , đành cầm điện thoại của Seok Jin mà đi về , dù rất tức nhưng người cũng đã đi, của cũng đã mất biết làm sao bây giờ.
“Chẳng biết sao mình uống lắm rượu vậy mà lại tỉnh trơ trơ như không có gì, tủ lượng của mình mạnh quá hay chăng?” Namjoon thầm nghĩ.
End chap 27.
Đấy vì mọi người bảo tội Mon mà tớ cho Jin đến rước Mon vồ rinh đó 😂😂. Nhớ vote và cmt nha chap sau H đấy 😂😂.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro