Chap 23: Không tin tưởng
1 tiếng
2 tiếng
3 tiếng
,....Trôi qua một cách êm đềm, Jungkook chán nản quay ghế, ngả lưng sau mấy tiếng vất vả để làm xong đống hồ sơ, định sẽ ra ngoài uống một tí cà phê cho đỡ buồn ngủ thì Yerin đẩy cửa vào, hung bạo đập tấm hồ sơ lên bàn Jungkook, lại cái kiểu đáng ghét đó.
-Cậu không có mắt à? Con số như thế mà cũng nhập sai, cậu muốn công ty này phá sản vì cái tính lẳng lơ của cậu ư?_Yerin ra vẻ sếp trưởng mắng Jungkook.
-Rõ ràng là tôi không hề nhập mấy số này_Jungkook bối rối, những con số chi chít dày dặt này cậu không hề nhập vào bao giờ nhưng sao lại thành ra như vậy? Chỉ mới đây cậu nhập thôi mà. Làm sao có thể quên được chứ? Không lẽ có người chơi cậu sao?
-Ý cậu là không liên quan gì cậu sao? Làm sai mà còn trơ trẽn mặt dày không biết nhận lỗi à, còn đổ cho người khác? Hèn gì bám chặt không buông_Yerin liếc xéo Jungkook, ý nói Jungkook không biết xấu hổ vẫn bám lại ở đây.
-Cô đừng có mà lấy chuyện tư vào chuyện công, tôi không có làm thì nói không làm, còn người nào có giả tâm sắp đặt thì sẽ tự mình cảm thấy bất an. Tôi không làm sai_Jungkook gân cổ lên cãi lấy cãi để.
Bàn tay Yerin ráng cái nặng nề vào mặt Jungkook, hằng nguyên năm dấu tay lên mặt, Jungkook không thể nhịn được vơ tay đánh trả. Tay Jungkook dừng ngay trên mặt Yerin nhưng chưa đụng lấy da thịt của cô, nói gì là cọng lông mặt, đã bị bàn tay khác nắm chặt lấy, bàn tay Jungkook đau đớn vì lực xiết khá mạnh của Jimine cùng với ánh mắt đáng sợ.
-Cậu đừng có làm loạn ở đây, đừng tưởng tôi giữ cậu ở lại thì lên mặt, hãy nhớ cho thật kĩ cậu là ai?_Rằn từng chữ qua kẽ miệng Jimine xiết mạnh tay Jungkook, rồi hất ra.
-Tôi không quên mình là ai? Tôi chỉ bảo vệ bản thân mình chẳng lẽ là sai, là do cô ta cứ kiếm chuyện ra tay trước_Jungkook nói như muốn khóc nhìn Jimine, anh chẳng hề tin cậu, chỉ nhìn bề ngoài rồi đánh giá.
-Em không có, em chỉ muốn giúp cậu ta, nhưng cậu ta bảo em lẳng lơ đến dành anh với cậu ta nên cậu ta đánh em trước, em chưa hề đụng đến cậu ta_Yerin nặn ra một chút nước mắt, đáng thương cứ như mình là người bị hại.
Jimine không nói gì, chỉ nhìn Jungkook. Đôi mắt sát khí, có chút vô vị.
-Anh không tin tôi.?Cũng phải thôi!!..
- Cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi tin cậu, khi mọi chuyện tôi đều tận mắt thấy_Jimine hỏi ngược lại Jungkook, hai hàng lông mi chụm lại, vẻ rất khó chịu. Khi anh bước vào thì ngay lập tức đã nhìn thấy cảnh Jungkook hung hăng nhào đến tát Yerin thử hỏi đó là nhìn nhầm sao.
-Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu.. anh nghe tôi nói đã... tôi..._Jungkook chưa kịp nói hết nỗi oan ức của bản thân thì Jimine đã hất tay cố ý bảo cậu im lặng đừng cố giải thích hay biện minh.
Thấy thất vọng , lại nực cười cho bản thân mình Jungkook bước ra ngoài, tự nhận thấy mình quá khùng quá rảnh rang khi đã mong rằng con người ác độc kia đúng theo lời Hoseok nói, còn chút tính người, còn chút gọi là lắng nghe.
"Sao mình lại buồn chứ, hắn ta không tin mình là chuyện dĩ nhiên thôi, sao lại thấy không vui?" Jungkook thờ ơ trong suy nghĩ.---------
-----------------------
Bóng Jungkook khuất dần sau cánh cửa, Yerin nở nụ cười chiến thắng, bao năm rồi Jungkook vẫn không thay đôi, vẫn ngu xuẩn như xưa . Hạnh phúc với vinh quang của mình Yerin quên mất Jimine vẫn còn đứng bên cạnh, lấy lại vẻ mặt đáng thương quay sang tìm kiếm bờ vai để làm nũng. Đập vào mắt cô là một hình tượng Jimine hoàn toàn khác, đôi bàn tay Jimine khẽ rung ôm lấy đầu, tiếng thảm thương rít qua khe hở của hàm răng, sự đau đớn hằng lên khuôn mặt, chỉ cần nhìn cũng biết là rất đau.
-Anh...sao..sao vậy? Cơn đau tái phát ư? Thuốc Đâu Thuốc đâu?
Yerin rối tung lên, nắm lấy tay Jimine chấn an, rồi nhanh chóng chạy đến hộc tủ lục tung đồ lên để kiếm lọ thuốc, đôi tay Yerin vơ lấy vật gì đó nhỏ nhắn đang phát sáng, một chiếc nhẫn thủy tinh đẹp mắt hiện vào mắt cô,tâm trí có chút lơ đễnh, cô suy nghĩ một chút, say sưa quan sát quên khuấy đi mất việc quan trọng, cho đến khi một âm thanh lạ lẫm vang lên. Jimine tay máu me nắm chặt lấy, trên sàn nhà nhỏ vài giọt máu tươi.Yerin nhanh chóng lấy lọ thuốc, đưa cho Jimine, cô lại bận tâm lướt nhìn về phía hộc tủ lúc nãy nơi có chiếc nhẫn kia.
-Anh.. ổn chứ?_Yerin nghi vấn hỏi. Lo sợ điều gì đó.
-Không sao_Jimine tựa người ra sau, cứ như mới từ cõi âm trở về.
-Anh có nhớ được gì không? Tại sao cơn đau đầu của anh khi không lại tái phát vậy?_Yerin lướt nhìn, có chút hiếu kì, mong Jimine không thể nhớ gì. " chắc cô phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình mới được, không thể để anh ấy nhớ ra mọi chuyện, nhất định không được" Yerin lo lắng nói với chính mình.
-Em không nên biết nhiều, việc này chẳng liên quan gì em.
-Nhưng em muốn biết, anh đã nhìn thấy gì, đã nhớ ra những gì rồi hả?
Jimine bật dậy nắm chặt tay Yerin rằn từng chữ nghi ngờ.
-Em muốn biết để làm gì? Kiểu em nói cứ như đang hy vọng anh đừng nhớ gì, thật ra em đang lo lắng điều gì hả Yerin?_Jimine hung tàn,táo bạo khiến Yerin sợ hãi lùi về sau, hình tượng trước mắt là Jimine ngồi trên Yerin nằm dưới.
-Em..Em.. không có ý đó?
-Vậy thì ý gì?
-Em ..chỉ.là..là..._Bối rối đến nỗi chẳng thốt lên được chữ, Yerin bất đầu dùng mĩ nhân kế, khóe mắt rưng rưng nặng ra từng giọt nước nóng hổi, thút thít oan ức.
-Em chỉ quan tâm anh thôi, em không có ý đó, em thật là không có ý đó mà.
Khóc một hồi lâu, Jimine thu lại vẻ mặt hung hăng, chống tay đứng lên chỉnh lại trang phục dính đầy máu me, bàn tay vẫn không ngừng chảy máu, Jimine mặc kệ chẳng màng quan tâm đến.Yerin ngừng khóc lóc, đứng dậy đưa tay Jimine lên xem, Jimine rút về không muốn bất cứ ai chạm vào.
-Để em băng bó.
Yerin tường tận thổi vào vết thương, nhẹ nhàng rửa rồi dán băng cá nhân cho Jimine, làm một cách cứ sợ Jimine sẽ đau. Đôi mắt Jimine không cử động nhìn chằm chằm, mặc kệ Yerin băng bó cho mình. Lí trí anh mách bảo thôi thúc,Yerin rất giống rất giống người mà anh nhìn thấy mỗi lần kí ức trở về nhưng lại không thể hình dung ra được. Có thật người con gái trước mắt anh là người bấy lâu nay anh không thể quên người quan trọng mà anh không thể nhớ.
Trong sân bay Incheon ngẹt cả người, thở cũng không được mà hít cũng chẳng xong, xa xa có một người đàn ông khoảng 46 tuổi nhưng trông rất trẻ không quá già, ông Jung Taesan mặc bộ véc đen óng ánh với cặp mắt kính đen nái bước ra, dáng rất oai nghiêm, hàng mạnh. Ông đi đến đâu nơi ấy đều im phăng phắc không một tiếng động.
-Bacon nhớ ba quá_Jimine chạy lại ôm lấy ông Jung Taesan, đối với anh trên thế giới này người anh sủng bái nhất là ba (Ông Jung Taesan) của mình.
-Lẻo mép quá đi ông tướng_Ông Taesan cũng trân thành ôm lấy con trai của mình, nỗi nhớ da diết khi xa Jimine. Vẫn biết đó không phải con ruột nhưng trong lòng ông Jimine còn quý hơn cả con ruột.
-Mình về nhà đi ba_Jimine mở cửa xe cho ông Taesan.
Lập tức chiếc xe kia chạy nhanh như cắt, mọi người xung quanh chỉ kịp nhìn thấy một làn khói mập mờ trong khoảng không.
----------Biệt thự Jung-------
Dường như mọi ngốc ngách trong căn nhà Jimine đều đã được dọn sạch sẽ trước khi họ về, Ông Taesan rất hài lòng khi thấy sự chu đáo của Jimine. Ông Taesan ngã người tựa vào ghế sô pha cho một ngày mệt nhoài vì bận rộn công việc.
-Tối mai chúng ta có một buổi tiệc, con sẽ đến_Ông Taesan dò hỏi ý kiến của con trai, biết tính Jimine từ trước giờ rất ghét những bữa tiệc đông đúc như vậy, nên phải hỏi trước cho chắc.
-Con không quan tâm_Jimine không chút do dự từ chối.
-Ba nghĩ con nên đi, vì bữa tiệc này hết sức quan trọng, là đích thân ông Kezin mời để chọn người hợp tác với ông ấy,Ba muốn con bằng mọi giá phải dành cho được.
-Con không hứng thú.
-Coi như là ba cầu xin con đi, cái hợp đồng này rất quan trọng với ba, nếu không dành được cũng không sao nhưng không thể để công ty S&T lấy đi mất_Ông Taesan nhìn con trai cầu khẩn, thật sự hết cách để nài nỉ Jimine nên đành phải hạ thấp mình để nghĩ đến tương lai cho Bighit cũng như tương lai tươi sáng của Jimine .
-Thôi được rồi, con sẽ đi_Nhìn ông Taesan như vậy Jimine không thể từ chối được nữa, đành nhận lời rồi tính sau
-Cảm ơn con_Ông Taesan mừng rỡ ra mặt.
-Ba ngủ ngon_Jimine không bận tâm, bước lên lầu rồi đống cửa lại, Ông Taesan đưa mắt nhìn theo, ông lại nhớ đến hình bóng của ai đó, rồi lại thở dài não nề.
-Anh cũng đã làm tròn lời hứa của mình với em, anh rất nhớ em, anh sẽ xem Jimine như là con của chúng ta, đứa con em để lại cho anh_ông Taesan lẩm bẩm điều gì đó, khóe mắt ươn ướt, nhìn vào khoảng tối ngoài bầu trời đêm, tiếng sấm rầm rầm phát ra, lại một cơn mưa tầm tả rơi xuống, một cơn mưa mang nhiều kí ức năm đó.
----- Mấy năm trước---.
Một buổi tối mang đầy giọt nước của trận mưa lớn, mưa dai dẳng rào thét không chịu dứt hạt, cứ thế mà đổ xuống mặt đường trơn lắng mang theo dư âm của mùi thuốc nồng nơi bệnh viện, phía cuối dãy lầu bệnh viện là một người đàn bà mang vẻ mặt trắng bệch dường như không còn chịu đựng được bao lâu, tiếng nói nhỏ dần nhỏ dần phát ra.
-Anh Taesan em có thể nhờ anh một chuyện trước khi chết được không_Người đàn bà kia trút từng hơi thở còn lại, ánh mắt cầu mong sự giúp đỡ.
-Em sẽ qua thôi mà, tin anh đi_ông Taesan mặc chiếc áo bác sĩ ngồi kế giường bệnh cố gắng tin vào kì tích.
-Anh đừng gieo hi vọng nữa, em hiểu bệnh của em hơn ai hết, anh đồng ý giúp em có được không anh Taesan, coi như là lời cầu xin cuối cùng của em_Tiếng nói cứ thế nhỏ đi một chút, sắc mặt cũng theo đó mà xuống dốc.
-Em nói đi, anh sẽ giúp em.
-Xin anh giúp đỡ Jimine, ngay lúc nhỏ em đã không làm tròn bổn phận của người mẹ, trước khi chết em muốn làm một chút gì cho nó. Xin anh đừng để nó biết được thân phận của mình, cũng đừng cho nó nhớ lại quá khứ, hãy cho nó sống một cuộc sống mới hạnh phúc và vui vẻ hơn_ Sao câu nói là một dãy giọt nước mắt rơi xuống, người đàn bà đó nhìn ông Taesan cầu xin tha thiết
-Anh sẽ giúp em, thay em bảo vệ người em yêu thương
Người đàn bà nằm trên chiếc giường trắng tinh, một nụ cười cuối cùng được hiện diện trên khuôn mặt bà, đôi mắt kia nhắm lại và mãi mãi sẽ không mở ra nữa. Bà ấy chết trong hạnh phúc, ông Taesan ôm lấy thân xác bà mà rơi lệ, thân mang cương vị là một bác sĩ mà ngay cả người mình yêu thương cũng không cứu được, ông Taesan đau đớn theo sự giải thoát của người đàn bà kia. Những giọt nước mưa cũng rào thét theo, rơi xuống mãi chẳng ngừng, đem một thứ quý giá đi mất.
"Tí tách,, tí tách" hiện tại vẫn là hiện tại, cơn mưa kia không phải rơi mãi mà không ngừng,chỉ là tạm thời nó muốn xóa đi một kí ức đau thương kia. Đôi mắt ông Taesan nhìn mãi những giọt mưa rồi tự mình mỉm cười hạnh phúc, hạnh phúc vì bản thân mình đã làm được điều mình hứa.
Trên lầu có vẻ có một chút kì lạ, Jimine chở mình mãi mà không sao ngủ được, có chút nhơ nhớ về Jungkook, lại rất giận vì những hành động của Jungkook hồi sáng. Khẻ mỉm cười một chút Jimine suy nghĩ đến chuyện bữa tiệc phải làm sao giải quyết. Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, hết mấy tiếng cuối cùng cũng như nước đổ đầu vịt, đành đi ngủ cho khỏe thân. Không ai biết hay để ý đến tâm sự và nỗi đau của ông Taesan mọi thứ được vùi lấp vào hư vô.
Nhớ vote và cmt nha mấy đứa.
End chap 23.
Nhớ vote và cmt nha mấy đứa đừng có bơ Fic đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro