Chap 22: Xin nghỉ việc
Sáng sớm tinh mơ, ngay cả ông mặt trời vẫn còn đang tròn giấc ngủ say sưa, vậy mà Jungkook đã nhanh chóng dậy sớm đến công ty chuẩn bị thu xếp đồ đc để xin nghỉ việc, Jungkook mong Jimine đồng ý đơn xin nghỉ việc của Jungkook mà không làm khó dễ gì nhau. Đang vui vẻ ngồi ngâm ngâm ly cà phê đen, cũng là thứ đầu tiên Jungkook uống từ trước đến giờ, Jungkook không bao giờ thích uống cà phê đặc biệt là buổi sáng, thế mà lại thay đổi như sấm, mong chờ thời gian trôi qua nhưng có vẻ cả thời gian cũng chống đối với Jungkook,ngồi nóng cả ghế mà chẳng thấy ma nào.
"Rầm.. Lạch Cạnh, Lạch Cạch" một đống hồ sơ được quăng ngay trước mặt Jungkook, làm mọi thứ trên bàn loạn cả lên, Jungkook đưa mắt nhìn lên thủ phạm vô duyên kia. Không ai khác là cô gái mấy ngày trước hôn hít với Jimine tại căn phòng này.
-Cô làm gì vậy_Jungkook khó hiểu nhìn Yerin, cô ta chỉ là người tình của Jimine chứ có phải ai đâu mà dám làm loạn xạ nơi này, mặt khác còn dám làm hồ sơ rối tung như thế này? Nếu lát nữa Jimine mà đến thấy những thứ này, chắc cơ hội sống cũng đếch có, chứ nói gì là xin nghỉ việc
-Xem lại tất cả cho tôi? cậu làm ăn vậy hả?_Yerin liếc Jungkook, tỏ vẻ khó chịu.
-Cô là gì chứ? Sao tôi phải nghe lời cô.
-Từ bây giờ tôi sẽ là tổng tài của Jimine, tất cả mọi người đều phải nghe lời tôi.
-Tôi chưa từng thấy cô, dựa vào cái gì mà bảo tôi tin những gì cô nói_Jungkook cương quyết không để Yerin sai khiến, dù gì cũng sắp thoát khỏi cái nơi gọi là kĩ viện này rồi, rảnh rỗi xin nông nổi thôi.
-Lẻo mép nhỉ? Được Jimine cưng chiều thì lên mặt hả?Cậu nhìn lại mình đi, chỉ là người làm ấm giường cho anh ấy thôi, cậu chẳng có tư cách gì lên tiếng, ngoài việc nghe lời và làm theo. Nếu thấy không hài lòng thì cút đừng tối ngày bám theo Jimine, ở cái công ty này ai phải nghe lời tôi và biết tôi là người quan trọng thế nào với Jimine, cậu liệu hồn_Yerin nghiến răng, như muốn ăn tươi Jungkook.
Jungkook tức giận vì những lời nói xúc phạm của Yerin, vung tay định tát cô ta một cái cho đỡ ghét nhưng lại không làm chỉ cười đểu .
-Tôi không phải là cô, đừng suy bụng ta ra bụng người, với lại tôi chưa nghe tổng giám đốc nhắc đến cô nên không biết đó là tất nhiên, mà cô cũng yên tâm đi tôi làm xong hôm nay rồi sẽ tự động xin nghỉ việc_Jungkook nhìn Yerin khinh thường, càng kinh tởm Jimine, không ngờ anh ta quan hệ với người khác đến nỗi người ta vác cái bản mặt đến công ty.
-Biết điều thì tốt_Yerin vui vẻ cuối cùng cũng tống khứ được Jungkook ra khỏi căn phòng của Jimine mà không tốn một tí công sức.
"Cạch Cạch" Cánh cửa phòng mở ra, Jimine bước vào quăng cái áo khoác lên bàn, nới lỏng cà vạt, không quan tâm đến có mấy người trong phòng. Mệt mỏi nhắm đôi mắt nằm trên ghế.
-Cà phê_Jimine nói trong mệt mỏi, ra lệnh cho Jungkook như mọi ngày,
Jungkook cũng không màng mà lấy đem đến đưa cho Jimine nhưng lại bị Yerin giựt lấy một cách thô bạo, một chút dính vào đồ của Jungkook, Jungkoom lấy tay chùi chùi, Yerin nhếch mép không nói câu nào.
-Cà phê của anh nè_Yerin ngồi lên đùi Jimine nũng nịu.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Jimine ngẩng người lên nhìn, đôi mắt có vẻ ngạc nhiên, không hiểu sao Yerin lại ở chỗ này, lại đến gây sự nữa rồi.
-Yerin... em lại đến đây làm gì?
-Nhớ anh.. lâu lắm rồi anh không đến tìm em, nên em đi tìm anh_Yerin cầm cà vạt trên cổ Jimine nghịch nghịch.
-Về nhà đi, lát anh đến_Jimine không quan tâm vẫn ngả lưng trên ghế, thấy rất phiền nhiễu.
-Em không về, em sẽ ở lại giúp anh làm việc
-Làm việc? ......không cần.
-Lúc trước bên nước ngoài em giúp anh có làm sao đâu, em không biết em muốn giúp anh_Yerin tựa người trong lòng Jimine giận dỗi.
-Tùy.. muốn làm gì thì làm, giờ anh mệt.
Phòng làm việc của Jungkook cách đó không xa, chỉ cách bởi một lớp kính mỏng trong suốt. Jungkook nhìn thấy mà có chút gì đó kì lạ,tay cầm đơn xin nghỉ việc muốn đi đến đưa nhưng lại sợ hãi, Jungkook thở dài trấn an bản thân" Ổn thôi mà"
Không khí kia càng trở nên đáng sợ, khi Jungkook lê từng bước nặng nhọc đi đến bên con ác ma đang nhắm lìm đôi mắt, không biết sẽ mở mắt ăn Jungkook khi nào.
-Tổng giám đôc.. tôi.. tôi.._Jungkook ấp úng, nuốt nước bọt.
Câu nói của Jungkook dường như có chút hiệu lực, làm đôi mắt mệt mỏi của Jimine khẽ mở ra, Yerin trừng mắt nhìn Jungkook.
-Cậu không thấy Jimine mệt sao? Biến đi chỗ khác_Yerin la lớn.
-Có chuyện gì?_Jimine bực bội ngước nhìn Jungkook, Jungkook thật muốn tiến tới và tát cho con Yerin một cái cho ra trò, nhưng cũng phải cố nặn ra nụ cười, ép cơn tức vào lòng.
-Tôi muốn xin nghỉ việc_Jungkook chìa ra tờ đơn, Jimine nheo mắt.
-Lí do?
-Lí do tôi đã ghi hết ở trong này, anh cứ tự mình mà đọc.
Jimine không đưa tay ra lấy, mà thay vào đó là bàn tay của Yerin, cô vui vẻ thỏa mãn nhận lấy như bản thân mình có quyền quyết định.
-Em thấy cậu ta cũng không có năng lực, anh nên cho cậu ta nghỉ việc_Yerin lay lay tay Jimine khi thấy anh không có phản ứng gì nữa.
Giấy cũng đã đưa, lời cũng đã nói, và cũng có người nhận lấy, vậy còn đứng đó làm gì?.Jungkook quay lưng bước đi, tưởng đã được thoát nạn, an toàn được trở về, nhưng ngay cả ông trời cũng trêu Jungkook, chưa đi được mấy bước tiếng ôn nhu của Jimine đã phát ra.
-Tôi không cho cậu nghỉ việc.
Jungkook đơ người một hồi lâu, khóc lóc than trời trách đất tại sao không cho anh ta căm luôn đi. Câu cần nghe thì không nói, thật không biết Jungkook đã làm cái gì mà Jimine lại trả thù Jungkook như vậy.
-Xin lỗi, nhưng tôi muốn nghỉ việc.
-Jimine,, anh giữ cậu ta làm gì chứ?_Yerin nhăn mặt mày. Không hiểu Jimine là có ý gì, tại sao lại cố gắng đi giữ một thằng nhóc như Jungkook, không lẽ anh yêu Jungkook.
-Nếu cậu cương quyết nghỉ ,tôi không cản.. nhưng ngày mai sẽ có rất nhiều người vì cậu mà phải mất việc_Jimine cười nhếch mép, xé toạc đơn xin nghỉ việc của Jungkook, những mảnh vụn bay tung té , anh không tin Jungkook có thể mặc kệ hơn 800 ngàn người trong công ty vì mình mà mất việc.
-Anh.....tôi không bận tâm, đó là chuyện của anh và họ, chẳng liên quan gì tôi.
-Thật... haizzzz đáng tiếc cho bọn họ, vì cậu mà mất việc_Jimine lắc đầu, Yerin ngồi kế bên tức mà không làm gì được, sự ganh ghét với Jungkook càng lúc càng tăng.
-Thật quá đáng_Jungkook giận đi về chỗ làm, rất muốn không quan tâm người khác ra sao nhưng không thể chỉ vì bản thân mình mà làm liên lụy người khác, Jungkook không nhẫn tâm nhìn người khác phải mất một việc làm tốt như vậy.
- Anh làm vậy để làm gì chứ?_Yerin quát lớn, thấy rất không vui và uất ức
-Chẳng gì_Jimine nhún vai đứng dậy, bỏ đi không thèm để tâm đến cảm nhận của Yerin.
-Jimine,,,,Jimine,,,_Yerin gọi với theo, dậm chận vài cái. Liếc mắt nhìn Jungkook, cười đểu.
-Muốn ở lại không dễ đâu, mày sẽ chẳng được yên_Yerin thì thầm, suy nghĩ kế hoạnh để hãm hại Jungkook.
Trong phòng vắng lặng, chỉ còn có thể nghe được tiếng đồng hồ nhảy nhịp, tiếng rít mạnh của luồng gió sáng sớm.
--Công Ty S&T (Lấy tên của Suga và Taehyung nhé)----
Một công ty lớn nhất Chấu Á nắm giữ cổ phần nhiều nhất, được mệnh danh là sứ sở của thiên đường, bên trong thật lộng lẫy ngay cả bóng đèn treo cũng là hành ngoại lai đắt giá, gia đình của Jungkook giàu có và sở hữu một công ty lớn như vậy mà Jungkook lại không chịu vào làm, cứ thích ra bên ngoài nhìn thế giới.Mặc dù điều hành một công ty lớn như vậy, mà Yoongi anh hai Jungkook cũng còn thời gian để mà nghỉ ngơi, đưa tay ngáp ngắn ngáp dài, Yoongi hạ cánh xuống chiếc ghế mềm mại.
"Rầm" âm thanh thật đáng sợ, Taehyung nhanh như gió bay đến túm cổ Yoongi dậy, hằn học.
-Anh rảnh rỗi quá nhỉ?_Taehyung bặm môi,Yoongi còn thảnh thơi hơn cả cậu, cậu thì tối ngày đầu tóc mặt tối giải quyết bao nhiêu là công việc, nghĩ làm sao mà Yoongi còn có tâm trạng ngủ trưa.
-Cho anh ngủ một tí đi mà vợ_Yoongi ngồi dậy, dụi dụi đầu vào người Taehyung làm nũng.
-Ngủ..Ngủ... ngủ cái đầu nhà anh? Công việc thì ngập cả lên mà còn ngủ_Taehyung vô tư đẩy cái đầu đá Yoongi sang một bên.
-Anh mệt lắm, vợ yêu cho anh ngủ tí,, tí thôi mà?_Yoongi nằm nên đùi Taehyung nhắm đôi mắt lại. Taehyung muốn đẩy ra nhưng nhìn Yoongi mệt mỏi vậy lại thấy thương, đưa tay vuốt vài lọn tóc của Yoongi.
-Anh kêu Jungkook về phụ anh đi
-Nó không chịu đâu, đến lúc thích thì tự khắc nó sẽ về thôi_Yoongi đưa tay sờ gò má Taehyung mắt tròn xoe nhìn cậu.
-Ừ,, quên nữa... Tối mai chúng ta có bữa tiệc thì phải? Anh có đi không?
-Bữa tiệc đó rất quan trọng tất nhiên là phải có mặc, đích thân ông Kezin gửi lời mời thì không thể không đến.
-Bữa tiệc gì vậy anh?_Taehyu g hiếu kì.
-Ông ấy muốn tìm một đôi tình nhân siêu hoàn hảo làm người đại diện cho sản phẩm mới ông ấy, và sẽ đầu tư cổ phần vào công ty người đó vô điều kiện_Yoongi giải thích, vẻ mặt không có chút gì hứng thú.
-Vậy đây là chuyện lớn, sao anh có vẻ không quan tâm mấy vậy_Taehyung nhìn ra được vấn đề mạnh bạo hỏi.
-Anh không có hứng thú với trò vô vị này, và bữa tiệc đó chắc chắn sẽ có công ty Bighit tham gia, họ sẽ không chơ mắt làm ngơ việc này, Tuy nhiên trước giờ ta và công ty đó nước sông không phạm nước giếng. Phong trào này ta chỉ tham gia không tham chiến.
Taehyung nghe mà lùng bùng lỗ tai, ngớ người ra suy nghĩ, Yoongi cười nhẹ nhìn khuôn mặt ngu hơn chữ ngu của Taehyung, với tay túm lấy cổ Taehyung kéo xuống, hôn một cách nồng nghiệt, hít hơn mật ngọt của đôi môi kia.
Một hạnh phúc nhỏ nhoi được ban cho họ, thần tình yêu mỉm cười cho một tình yêu rực cháy. Họ là của nhau, chỉ có nhau họ mới thật sự tìm được hạnh phúc đó là điều không thể phũ nhận.
------------------------------------
Thời gian cũng nhanh chóng đi nhanh không ngừng lấy một hơi thở.Jungkook mới chớp mắt một lát đã là 12h trưa rồi, chẳng biết mình ngủ bao lâu, cũng không biết Jimine có vào phòng không nhưng giờ trong phòng chỉ còn mỗi Jungkook,Jungkook ngột ngạt khó thở vì căn phòng quá thiếu sức sống, nhưng biết phải làm sao đành mặc kệ đi ra ngoài tìm chút thứ gọi là sự sống. Jungkook mua cơm hộp, một chút nước ngọt rồi leo lên sân thượng vừa ăn vừa hưởng thụ luồng gió mát.
-Không ngờ trên này đẹp vậy_Jungkook thích thú hít thật sâu, bóng dáng Jungkook nhỏ bé với mái tóc bồng bềnh hằn trên sàn.
-Nếu người khác không nhìn kĩ thì có lẽ sẽ tưởng cậu vì thất tình mà định nhảy lầu đấy_Hoseok tay đút vào túi quần chậm rải bước đến đứng bên cạnh Jungkook.
Jungkook ngạc nhiên quay sang tìm âm thanh kia, đôi mắt long lanh đẹp mê người vui vẻ nhìn lên bầu trời, thưởng thức vẻ đẹp vô tận của thiên nhiên ban tặng.
-Nếu được chết ở một nơi đẹp thế thì còn gì bằng_Jungkook mỉm cười.
-Thế tôi giúp cậu nhé_Hoseok nói rồi cầm bả vai Jungkook đẩy về phía trước, Jungkook hết hồn tưởng toi mạng ai dè Hoseok chỉ đùa.
-Anh điên à? Xém nữa thì ngã rồi_Jungkook thở đến muốn ra nước mắt, nhìn Hoseok .
- Thích cậu thật rồi đấy nhá_Hoseoj nhìn Jungkook đắm đuối , làm Jungkook đỏ cả mặt.
-Hả..?_Jungkook trợn tròn mắt, há hốc mồm miệng.
-Có cần phải biểu hiện vậy không? Tôi đùa thôi mà.
Gió nghi ngút buông luồng thơm ngọt ngào của đất trời, những tán lá cây thi nhau lướt trong không trung, Jungkook thích thú bước đến tựa người vào thành tường, đôi mắt vô tư nhắm lại để tìm chút cảm giác thoải mái. Hoseok cũng vui vẻ đứng cạnh bên Jungkook, nhìn tường tận, từng nét trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
-Hình như tôi và cậu rất giống nhau, thích sự tự do, thích tìm đến một nơi yên tĩnh như thế này. Rất lâu rồi tôi chưa tìm được một tri kỉ như cậu.
-Có lẽ là vậy?
Uống một ngụm nước ngọt, Jungkook chìa ra đưa cho Hoseok, không chút suy nghĩ lon nước rời tay Jungkook, bặm lấy đôi môi mềm mại của Hoseok.
-Tôi có thể nhờ anh một việc?_Jungkook trần trừ.
-Cứ nói, nếu tôi giúp được,
-Anh có thể nghĩ cách cho tôi nghỉ việc được không? Giúp tôi nha_Jungkook cọ xát hai bàn tay đưa trước mặt Hoseok, trẻ con nài nỉ.
-Cái này.... Tôi cũng bó tay..!! mà sao cậu phải nghỉ làm ở đây? Bị Jimine bức quá hả?_Câu nói có chút đùa cợt.
-Tôi không muốn làm việc với một ông sếp vừa thô lỗ, cộc cằn, đáng ghét, chỉ biết bản thân mình không suy nghĩ cho người khác như hắn ta_Jungkook được phen xả giận, nói hết những gì uất trong lòng.
-Jimine không như cậu nghĩ đâu.
-Thế anh nói xem hắn ta tốt chỗ nào chứ_Jungkook nghiến răng khi nhắc đến cái tên khó ưa đó.
Một chút sự im lặng, một chút suy nghĩ hiện tại, Hoseok cũng không biết có nên cho Jungkook biết nhiều về Jimine không? Lí trí lại đấu tranh với lương tâm, Hoseok thở dài, đặt niềm tin vào Jungkook, có thể Jungkook sẽ là người làm cho anh bạn của anh thay đổi bản tính hiện tại. Hoseoj lại tin Jimine có thiện cảm với Jungkook.
-Thấy bề ngoài đáng sợ vậy thôi , chứ cậu ta yếu đuối lắm. Chỉ muốn bảo vệ bản thân nên tự tạo cho mình một con người lạnh lùng thế đấy. Anh ta mất trí nhớ , không thể nhớ quá khứ của mình, không nhớ bản thân mình là ai, nhưng Jimine đã rất cố gắng để sống tiếp, đánh đuổi cơn đau ở đầu. Nên cậu đừng trách Jimine tại sao lại vậy? Thật ra tôi nhận thấy được Jimine hình như yêu cậu thì phải_Nghẹn ngào khi nhắc đến quá khứ và bí mật không thể tiết lộ của Jimine. Jungkook là người lạ đầu tiên biết chuyện đại trọng này, Hoseok có phải tin lầm người hay không? Khi giao một bí mật mà Jimine không muốn người ngoài biết cho Jungkook.
Một chút gió nhẹ lướt qua hai người trên sân thượng, có chút im lặng, tự mình theo đuổi suy nghĩ của bản thân. Jungkook nghe đến nỗi hồ đồ mất, không hiểu lắm nhưng cái câu cuối cùng làm Jungkook thờ người" Hình như Jimine yêu cậu"Jungkook nuốt nước bọt lắc đầu lia lịa.
-Tôi.. anh nói tôi.. Tôi sao? Kakakka... Anh đùa vui ghê_Jungkook cười lớn
-Haizzzz.. cậu không tin thì đi hỏi thử đi_Hoseok nhún vai.
-Tôi K...H...Ô....N....G có bị Đ...I....Ê....N giống anh.
Nói rồi Jungkook quay lưng bước đi xuống,không muốn tốn thời gian ở trên đây, sợ Anh sếp của mình lại nỗi khùng thì có nước chết.
-Tạm Biệt.. Tôi đi đây, không thì lát nữa chắc bị làm thịt luôn quá.
Hosepk cười tươi, Jungkook rất thú vị, một cậu nhóc mang đầy sự kì lạ lại rất đáng yêu, Hoseok mong niềm tin của mình đặt vào Jungkook là không sai. Niềm tin cho rằng Jungkook có thể thay đổi Jimine, mong con ác ma Jimine sẽ biến mất, anh rất sợ một lúc nào đó sự tàn ác trong người Jimine sẽ nổi dậy. Đáng sợ!! Rất đáng sợ!!!
Hít một hơi thật sâu,Hoseok cũng vui vẻ trở lại là người ít nói và mang đầy vẻ khó gần đi xuống, một lớp mặt nạ không khác gì anh bạn của mình, chỉ những lúc ở cạnh Jungkook thì lớp mặt nạ đó mới dường như được tháo bỏ.
End chap 22.
Nhớ vote nha chap trước bơ tui vậy 😢😢.
Au đang ấp ủ một bộ truyện tên Đợi em yêu anh nhưng không biết nên viết ship VKook hay V và nhân vật nữ nên mọi người cmt để au chọn nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro