Chap 16: Phải chăng là anh
Những giọt máu vô thức kia đã làm bước chân Jungkook khựng lại, đôi tay kia run lên từng hồi ôm lấy thân hình vạm vỡ của Namjoon , cái nấc nhẹ khiến lòng ai xao xuyến.
-Anh...anh... đừng ...đừng bỏ em mà... em xin lỗi... xin lỗi... là do em không tốt... em xin lỗi...mà..
Qúa khứ vẫn là quá khứ, nỗi đau vẫn là nỗi đau, tưởng trừng đã tan biến những thật chất vẫn cuộc tròn và dâng trào. Nước mắt ngày xưa cộng với nước mắt hôm nay đã làm cho Jungkook đau đến nghẹt thở, tại sao đời này quá tàn nhẫn, luôn khiến làm cho nhau phải đau.
-"khụ khụ" Ngốc quá...!!đừng khóc...
Namjoon lau đi nhũng giọt nước mắt trên khuôn mặt Jungkook, khẻ mỉm cười đau đớn, dù có đau như thế nào cũng không bằng cảm giác ở trong tim khi thấy Jungkook phải rơi nước mắt.
Jungkook ôm lấy Namjoon, sợ hãi.
-Anh yêu em._Namjoon cũng ôm chặt lấy Jungkook sợ Jungkook sẽ biến mất.
-Dù em yêu anh chỉ 1% nhỏ nhoi, cũng có thể em không yêu anh cũng nên_Jungkook nói lời cay đắng trước tình cảm của Namjoon trong lời nói có chút gì đó thương xót.
-Dù em yêu anh 1%, anh sẽ yêu em 99% đê chúng ta đủ 100% yêu nhau. Còn nếu em thật không yêu anh anh sẽ thay em tạo cho chúng ta 100% để được yêu nhau.
Jungkook cảm động đến nỗi nước mắt hòa vào nụ cười, biết rằng tình cảm của Namjoon dành cho Jungkook là quá lớn nhưng lòng Jungkook không biết phải làm sao, chỉ biết rằng có một sự rung động không hề nhẹ. ở trong lòng Namjoon Jungkook thấy thoải mái hơn, ấm áp và an toàn lắm nhưng....................
Đêm hôm đó Jungkook không thể nào ngủ được, khẽ lắc lư sợi dây chuyền của ai đó tặng, có cả chiếc nhẫn nữa, Chiếc nhẫn tỏa sang trong màng đêm đen tối, một màu sáng tượng trương cho hạnh phúc, Jungkook cười đau lòng.
-Ông ta gạt em.. không phải ông bán hàng đó đã từng nói hai chiếc nhẫn là một ư? Chúng không thể thiếu nhau, giống như anh và em/.......
Nước mắt kia lăn dài trên gối, Jungkook quẹt đi rồi tự cười bản thân mình.
-Em yêu người khác anh nhé..... người cho em cả một bờ vai để tựa vào, cho em hạnh phúc và sẽ không làm em phải khóc nhưng người đó không phải anh.
Lắc lư một hồi lâu sợ dây chuyên Jungkook ngủ thiếp đi lúc nào không hay, giọt nước mắt dù trong giấc ngủ vẫn có thể rơi, màng đêm kia và cả những tiếng gió hiu hiu từng giây lặng lặng cô đơn một mình trong thế giới yên bình kia, những cơn gió lạnh vu vu lướt nhanh qua gò má còn vươn chút giọt nước của Jungkook. Mọi vật lại Im lặng đón chờ ngày mới.
Ban mai kia đã vươn vai dậy từ bao giờ, kéo thêm cả mùi thơm của những loài hoa bách hợp, hăng hái tỏa sáng cùng trời xanh, Jungkook khẽ nhướng đôi mi cong cong, ngáp một cái thật dài, đầu tóc bù xù bước xuống lầu, hôm nay Jungkook sẽ chủ trương nghỉ đi làm một ngày, đến lúc đi làm lại chắc sẽ bị chửi nhưng không sao lâu lâu vậy cũng vui. Bước chân Jungkook ngừng lại khi nghe tiếng ai đó quen quen.
--Đây là của mẹ,,, còn đây là của ba... ba mẹ thích không?_Taehyung cười tươi tắn sau chuyến đi chơi cùng Yoongi, dù chưa cưới nhau nhưng tình cảm của hai người rất tốt, và Taehyung cũng bắt đầu tập làm dâu từ từ rồi đấy. Hai anh nhà ta không phải không chịu cưới mà là vì Jungkook, Jungkook mới mất đi tình yêu nên không ai muốn để Jungkook nhìn mà tủi thân nhớ đến quá khứ.
-Con mua quà làm chi cho bề bộn_ Bà Jeon.
-Bà này.. con nó có lòng thì bà nhận đi,, không đưa đây tôi nhận_Ông Jeon chọc
-Ông tránh ra chỗ khác chơi,... quà của tôi, ông có rồi còn đòi gì nữa_Bà Jeon giựt gói quà lại.
-Taehyung chọn lâu lắm đấy mẹ, à mà Jungkook đâu mẹ_Yoongi ngó tây ngó đông tìm kiếm đứa em trai đáng yêu của mình, chắc Jungkook lại ngủ nướng nữa đây nè.
-Ờ hen.. quên mua quà cho Jungkook rồi_Taehyung thấy Jungkook đứng trên cầu thang giả bộ nói lớn để ai đó nghe được.
-"Khụ khụ" Gì chứ mày không mua quà cho tao à,tên kia_Jungkook bay nhanh xuống.
-Nhớ em trai quá.._Yoongi định ôm hôn Jungkook,Jungkook nhanh tay hơn né tránh.
-Mắc ói quá rồi cha nội_Jungkook chu mỏ lêu lêu Yoongi.
-Thằng này_Yoongi bặm môi.
-Xí.... Mày chết với tao, tên háo sắc bỏ bạn, còn chả mua quà cho tao_Jungkook mặt hình sự tiếng dần về phía Taehyung như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Anh có mua cho em mà.._Taehyung lại giở trò chị dâu thực thụ rồi này.
-Thằng điên... đưa quà đây_Jungkook trấn lột bằng sạch, lấy quà à không cướp thì đúng hơn.
-Dám láo với anh à? Chết này_Taehyung nhéo mũi Jungkook.
-Ơ... thằng điên này, gan nhỉ?_Jungkook trừng mắt tấn công Taehyung.
Hahhaha còn lại chi là những tiếng cười vui vẻ, làm không khí ở nhà Jungkook trở lên sinh động hơn không còn yên ắng như trước nữa, Jungkook lại trở lại là mình của lúc trước, cười nói vui vẻ mà không cần bận tâm ngày mai sẽ như thế nào mình sẽ sống ra sao, và khoảng thời gian này là lúc trong tâm trí Jungkook không vương vấn chút gì về Jimin. Tụi cậu ăn cơm xong thì phi thẳng lên lầu, trong khi ăn sáng, cả nhà cứ cười òa lên vì Jungkook và Taehyung người nâng kẻ đỡ, cãi nhau chí chóe, cả ông bà Jeon không nhịn được cười
-Mày muốn nhận lời anh Namjoon à_Taehyung nằm dài trên giường nhìn lên trần nhà hỏi Jungkook.
-Chắc có lẽ vậy? Tao nợ anh Namjoon quá nhiều, nợ tình cảm của anh ấy đến nỗi chẳng thể nào trả ết_Jungkook nằm kế Taehyung, Jungkook có vẻ hơi buồn.
-Mày còn yêu Jimin... Yêu và nợ là hai chuyện khác nhau, suy nghĩ cho thật kĩ rồi hãy quyết định_Taehyung nhìn đứa bạn của mình mà đau lòng không kém.
-Tao không phủ nhận mình còn yêu Jimin, cũng không nói tao quên được Jimin nhưng chuyện đó có quan trọng không, khi người cũng đã không còn. Tao biết mình không thể chấp nhận Namjoon nhưng tao làm sao với những gì anh ấy giành cho tao_Jungkook nghẹn ngào rơi lệ.
-Tao luôn ủng hộ mày.. miễn mày vui là được, chuyện quá khứ thì để nó đi đừng níu kéo, tao không muốn thấy mày buồn_Taehyung cũng khóc theo, tình bạn giữa Taehyung và Jungkook đã trở lên thân thiết lên rất nhiều, và không có gì chia cắt được tình bạn của họ.
Jungkook nhìn Taehyung cười một cái để Taehyung không phải lo lắng, Jungkook rất vui khi có được một tình bạn như vậy.
Đã hai ngày Jungkook không đi làm, ở nhà chơi với Taehyung, hết đi mua sắm rồi lại đi quậy phá tưng bừng làm Yoongi lúc nào cũng phải đi dọn chiến trường giùm. Hôm nay Jungkook thật sự phải đi làm, chứ nghỉ hoài bị tống cổ về nhà thì mệt lắm nha.
-CẬU ĐI CHƠI HAY ĐI LÀM? MUỐN LÀM LÀ LÀM MUỐN NGHĨ LÀ NGHỈ Ư? CẬU COI CHỖ NÀY LÀ NƠI NÀO? NẾU KHÔNG MUỐN LÀM THÌ NGHỈ CHO TÔI NHỜ?
Jungkook chưa kịp bước vào phòng làm việc đã bị chửi tơi bời hoa lá, thật sự cái loa phát thanh của anh Quản quá khủng khiếp ai cũng đều nhăn mặt nhìn.
-Em xin lỗi mà? Em bị bệnh chứ bộ? tha cho em đi.... Nhoa nhoa.... Nóng tính nổi mụn đó?_Jungkook nói dối không chớp mắt, ở nhà chơi mà bảo bị bệnh, thật hết biết.
-Tổng giám đốc đã về hôm trước, cậu đem cái này lên, tiện thể gặp mặt chào hỏi cho tôi? Nguyên cái công ty này còn có mình cậu đó?_Anh quản nói nhẹ nhàng, vì sợ nóng nổi mụn sẽ hết đẹp trai.
-Dạ, em biết rồi thưa anh Quản đẹp trai?_Jungkook gật đầu nhận tấm hồ sơ, Jungkook không biết mình đến công ty này là để làm việc hay đi làm người chuyển đồ.
-Thôi đi nhanh cho tôi?- Anh Quản xua tay đuổi Jungkook đi., chứ để Jungkook lảng vảng trước mắt thì có nước tức chết.
Jungkook vừa đi vừa nói xấu ai đó, chân thì dậm dậm kiểu giận dỗi.
Với lại đứng chờ thang máy hết mấy phút liền phát hỏa. chả biết ai ở trong đó mà không chịu ra, làm Jungkook đợi muốn dài cả cổ.Jungkook định đạp một cái cho đỡ tức thì cánh cửa từ từ mở, bên trong chỉ có hai người đúng hai người, ăn mặc lịch sự trang nhã, còn đem kính mát nữa chứ? Làm còn hơn đi ăn trộm.
Jungkook tìm một góc tựa cái đầu mình vào, đang đứng nhìn từng con số nhảy lên nhảy lên, bỗng như có ai đó đang đụng chạm Jungkook thì phải, vừa lúc thang máy mở ra thì cũng là lúc có chuyện thú vị.
-Đồ biến thái, dám sàm sỡ tôi?_Jungkook phanh thẳng tay vào cái mặt của ai đó, một chàng trai đeo kính mát màu đen, tóc quấn quấn, mặc đồ vét trong rất bảnh trai, chỉ cái kính che hết đôi mắt kia cũng đã thấy toát ra vẻ đẹp không lường.
-Cậu.... Làm cái quái gì đấy hả?_Jimine đưa tay xoa xoa cái má in năm dấu tay của Jungkook.
-Cái đồ háo sắc.... anh xàm sỡ tôi còn không dám nhận._Jungkook trừng mắt, đã xàm sơ người ta mà còn không nhận đúng là cái loại đàn ông háo sắc, hôm nay Jungkook không dạy dỗ cái thằng cha này thì Jungkook sẽ.... sẽ... ăn vạ ở đây luôn.
-Cậu tưởng cậu là ai ?_Jimine quát.
-Anh,,,,,,,,,,, tôi chả là ai cả..... đồ trơ trẽn.. không biết vô liêm sỉ_Jungkook tức muốn chết.
- Cậu không cần dùng cánh này để tôi chú ý đến ?Cậu đang làm một việc ngu ngốc đấy, loại con trai tầm thường như cậu, muốn làm người ấm giường cho tôi còn chưa có tư cách huống gì là?..._Jimine tỏa ra sắcc khí nhìn Jungkook.
"Chát" lại một cái tát ngu ngốc dán lên khuôn mặt đẹp trai kia, người đeo mắt kính đi cùng Jimine cũng không nói gì, chỉ há hốc mồm miệng nhìn cảnh tượng hoành tráng đấy. Jimine ôm má đôi tay vội gỡ cái kính mát ra, mặt đằng đằng sát khí tiến đến Jungkook, khuôn mặt rất đẹp ,đẹp đến nỗi không chút lỗ chân lông, không một hạt mụn, rất mịn rất mịn.
Jungkook vừa thấy khuôn mặt của Jimine thì bờ vai kia khẽ run run, vì Jimine đeo kính nên Jungkook không nhìn thấy hết khuôn mặt, nhưng khi thấy rồi, thân người Jungkook khẽ run nên một cái rõ mạnh, hạnh động bắt đầu thiếu kiểm soát.
-Anh...Anh....Jimin anh còn sống sao?_Jungkook chạy đến ôm chầm người đàn ông trước mặt nước mắt nước mũi tèm nhem, người đứng cạnh Jimine được một phen hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác như tượng đá mà nhìn. Cả Jimine cũng đứng bất động, với suy nghĩ" cậu nhóc này thật lạ, dùng cả cái cách nhạt nhẽo này đối với anh, đúng là ngu hết thuốc chữa".
-Nếu cậu muốn tôi có thể miễn cưỡng cùng cậu tình một đêm, không có cần phải dụ dỗ tôi bằng cách này, vô bổ?_Jimine lạnh giọng nói, nhếch môi một cái.
Đôi tay Jungkook bắt đầu buông lỏng người mình ôm ra, mắt kia vẫn đậm đà mùi vị mặn mặn, Jungkook khẽ lắc đầu, " không phải, không phải, đây không phải Jimin,,, không phải anh ấy,anh ấy không đe tiện như hắn, không phải. ...không phải..." đôi chân Jungkook khẽ run run rồi nói:
-Xin lỗi có lẽ tôi nhận nhầm người_Jungkook chạy đi nhưng tại sao cậu lại khóc nữa rùi.
-Làm người đẹp khóc kìa? Mày nhẫn tâm quá?_Hoseok nhìn theo Jungkook.
-Chả liên quan gì tao_Khí thế lạnh lùng của Jimine toát lên, vui vẻ bước về phòng làm việc.
Hoseok ngã lưng, hút một điếu thuốc cùng với ly cà phê nồng nàn , thả hồn mình bay bổng,
-Cậu nhóc đó, hình như có gì đó bất thường,rất lạ lại thú vị, vừa nhìn thấy mày đã kích động thế, mày quen cậu ta hả bạn hiền_Hoseok lải nhải.
-Không_Câu trả lời dứt khoát lại mang đầy vẻ kiêu hãnh. Jimine vẫn làm việc không phiền mà nhấc đầu lên nhìn.
-Không ,mà sao thấy cậu ta nhìn mày chứa chan tình cảm ý? Hay mày làm gì con trai người ta rồi chối trách nhiệm.
-Mày có câm không?_Jimine quăng cuốn sổ vào mặt Hoseok.
-Không? Không nói nữa_Hoseok câm luôn không dám hó hé, không muốn chết sớm.
- Việc đó là do mày làm?_Jimine giờ mới buông việc ra tiến đến ghế salông.
-Tao có làm gì đâu?_Hoseok giả ngu ngơ.
-Còn không? Mày ăn ốc bắt tao đổ vỏ_Jimine
-Oan tao lắm, tao chỉ thấy mông cậu ta dính gì đó, tốt bụng nên gỡ giùm. Ai dè cậu ta phản ứng kích động quá chi_Hoseok.
-Tốt? mày làm tốt lắm_Trong câu nói ấy của Jimine khiến người nghe phải rùng mình, lạnh như đang ở bắc cực.
-HAHAHA.. mà cậu ta làm gì trong công ty mình nhỉ?giỏi thật,, dám tát mày những ba cái, là người đầu tiên dám làm vậy với mày? ahhahaahahha.
-Mày còn trăn trối gì thì nói hết đi_Jimine tựa nhẹ lên ghế, tay đu đưa ly cà phê đang bốc thói nghi ngút. Câu nói có chút nguy hiểm không hề nhẹ
End chap 16.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro