Chap 15: Ra đi mãi mãi
Bài hát này cực kì hợp với tâm trạng Kook lúc này mọi người vừa đọc vừa nghe nhạc nha
Một tuần trôi qua thật nhanh Jungkook suốt ngày đều ở bên cạnh Jimin không rời lấy một bước, cơm cũng chẳng ăn, lúc nào cũng tự độc thoại với Jimin, dù nhận lại chỉ là những tiếng”tít” phũ phàng. Jungkook giờ gầy hơn trước, không còn thấy được nụ cười trên gương mặt Jungkook nữa, suốt ngày giết thời gian bằng cách nắm lấy bàn tay Jimin để được cảm nhận Jimin còn ở nơi đây.
-Anh mà còn nằm đó nữa, em sẽ không thèm đếm xỉa đến anh?_Jungkook nước mắt giàn giụa lay lay bờ vai kia.
-Anh tỉnh dậy đi mà…. Tỉnh dậy nhìn em đi….? Em nhớ anh lắm, em rất nhớ anh? Em cầu xin anh đó, một lần, một lần thôi?
Mọi người đứng bên ngoài đều không kìm nén được nước mắt khi thấy Jungkook như vậy, Họ bất lực không còn cách nào ngoài im lặng chờ kì tích xuất hiện, cũng không biết phải làm gì để an ủi Jungkook ngay lúc này.
-Em đùng khóc, cậu ta sẽ tỉnh lại thôi?_Namjoon ôm lấy Jungkook mà an ủi.
-Anh ấy tệ lắm… lúc nào cũng làm em phải khóc.. em… em hận anh ấy lắm_Jungkook thút thít.
-Em ngoan nào? Đừng khóc nữa xấu lắm,cậu ta tỉnh dậy thấy em như vậy sẽ đau lòng lắm đó_Namjoon dỗ dành, anh rất đau, đau vì phải nhìn thấy Jungkoon khóc mãi, ngày nào cũng tồn tại cùng nước mắt .
-Em sẽ không khóc nữa… em…em…. Em… sẽ không…không… khóc..không …khóc.._Jungkook gạt đi giọt nước mắt lì lợm kia, nhìn Jimin trìu mến nhưng không sao tỏ vẻ mạnh mẽ được, nước mắt kia vẫn cứ rơi.
-Anh thật đáng ghét, sau em cứ mãi khóc vì anh chứ? Đồ khốn… hu huhhuhuhuu
Namjoon không còn cách nào khác ngoài việc im lặng đưa Jungkook ra ngoài, chứ cứ để Jungkoon nhìn Jimin mà khóc thế này thì cạn sạch nước mắt.
****
Hạnh phúc ngọt ngào.....Rồi cũng có lúc trào dâng đau đớn...
*****
Mưa tiếng mưa kia khẽ có chút vương vấn không đành điều gì đó, Jungkook nhìn những giọt mưa bên thềm kia đang rơi trong lòng chút bất an, và chính khoảng khắc này đã bắt đầu trở thành dấu ấn mãi không thể xóa nhòa trong Jungkook.
Jungkook mệt mỏi, mặt buồn hiu cùng Namjoon bước từng bước nặng nề, Jungkook vô hồn đẩy cửa bước vào , một màu trắng tinh khiết đập vào mắt Jungkook, không còn thấy Jimin ở trên chiếc giường lạnh lẽo kia nữa, sợ hãi, bồn chồn đau nhói trong Jungkook hiện lên.
-Bác sĩ… bệnh nhân…
-Xin lỗi chúng tôi thành thật xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sứt nhưng cậu ấy đã đi rồi_Vị bác sĩ điềm nhiên nói mà không cần nghe hết câu hỏi của Jungkook.
Đôi chân của Jungkook run, ngồi phịch xuống đất, nước mắt kia rơi, Jungkook chưa từng thấy đau đớn như bây giờ, đau lắm làm sao Jimin có thể hiểu được nỗi đau này , sao Jimin lại tàn nhẫn đến mức để Jungkook ở lại một mình, sao Jimin lại trừng phạt Jungkook như vậy. Jimin ác, ác lắm.
-Không thể như thế được mọi người nói dối . Jimin à anh đang ở đâu đã nói là sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà_Jungkook khóc không thành tiếng.
-Jimin đã không còn nữa rồi, anh xin lỗi Jungkook à_Yoongi ôm em trai vào lòng mà cũng không kiềm chế được nước mắt.
-Jungkook à_Bambam và Taehyung ôm nhau khóc trước cảnh tưởng đó.
-Jimin…. anh ấy vẫn còn sống phải không anh hai.. anh nói gì đi chứ?
-Anh…..
-Tại sao….sao…. anh ấy bỏ em..em… mà đi chứ?,,,,,,………. Tại em tất cả là tại em vì cứu em mà Jimin mới ra dfi như thế….. em sẽ không bao giờ,,,,hichic
-Jungkook,,,,,,?
Jungkook kích động ngất đi, chuyện ngày hôm đó đã trở thành một vết thương lòng của Jungkook, mãi vẫn không thể nào xóa đi được, và Jimin ra đi trong sự thanh bình hạnh phúc để lại cho Jungkook cả một vết sẹo và nước mắt mãi vẫn đong đầy. Và từ ngày hôm đó Jungkook trở thành người vô hồn không cười cũng không nói chuyện với ai, chỉ im lặng nhìn nơi xa kia, và khẽ nâng sợi dây chuyền còn sót lại.
$$$$$$$$$$$
Giới thiệu một số nhân vật mới.
Jung Jimine: một con người lạnh lùng, đẹp trai và giàu có, là giám đốc của một công ty lưng lẫy nhất châu Á -Bighit. Anh cũng chính là một người đứng đầu trong thế giới huyền bí Mafia. Đối với anh phụ nữ hay đàn ông chỉ là thú vui làm ấm giường,không có giá trị dàng buộc.
Jung Hoseok: một cánh tay đắc lực của Jimin trong thế giới tà ác ,và trong công ty, rất mảnh mai, đẹp trai không kém.
Song Yerin: một cô gái xinh đẹp, rất đáng yêu, cũng là một phần trong thế giới mafia yêu Jimine và luôn thể hiện vẻ dịu dàng, yếu đuối trước mặt Jimine, nhưng thật chất phía sau khuôn mặt đậm đà đó là một bí mật rùng mình và Cô có thể bất chấp tất cả để vùi lấp cái bí mật đó.
4 NĂM SAU
Mỗi ngày mỗi giây vẫn trôi qua, mọi thứ đều đã thay đổi, ánh nắng kia đã dịu dàng hơn xưa, gió kia vẫn mạnh mẽ phiêu du khắp nơi. Những loài hoa hồng dại vẫn tỏ ngát mùi thơm tận trân trời, ở một khu vườn đầy hoa kia có những tiếng nói cười khúc khích của ai đó, tiếng cười phá tan bầu trời nắng vàng kia, một màu hạnh phúc căng tròn.
- Jimin này?
-Sao hả Kookie?
-Em đói bụng quá hà?
-kệ em chứ
-đáng ghét? anh nấu mì cho em ăn đi?
-Thơm anh cái đi?
- Xí… đếch thèm,,em sẽ đi nhờ anh khác?
-Kookie em láo này..”chụt chụt”
-AAAA Park Jimin, ai cho hôn em? Đứng lại đó.
-Kookie em đuổi theo anh đi?
-Anh đừng để em bắt được nha? Nếu không em bằm anh ra làm mắm ăn.
Trong bầu trời kia có hai con người đang đùa giỡn hạnh phúc với nhau, mọi thứ cứ quay cuồng, rồi lại trở về quá khứ đau thương kia, cuộc đời này chỉ là một vòng tròn vô tận nhưng rồi cũng sẽ có điểm dừng, trở về nơi bắt đầu. Đó là quy luật bề bộn của đời người.
-Jimin….Jimin à anh đâu rồi… Jimin?
-….
Người con trai kia nước mắt giàn giụa ôm mặt khóc.
-Jimin à….. đừng bỏ em mà..
Nước mắt vẫn chỉ là nước mắt, nỗi đau vẫn là nỗi đau, dù thế giới có sụp đổ, dù vạn vật có thay đổi nhưng ngày ấy, và nỗi nhớ về anh vẫn mãi như vậy, mãi căng tròn, vàng tươi trong lòng em.
-Jimin….Jimin_Jungkook mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bật dậy, Jungkook thở dốc, 4 năm một thời gian không quá dài cũng chẳng phải ngắn, ngày nào Jungkook cũng như vậy chẳng được một giấc ngủ ngon, dường như mất đi Jimin chính là cực hình lớn đối với Jungkook.
-Con lại mơ thấy ác mộng sao_Mẹ Jungkook bước vào, dơ đôi tay mềm mại quét đi những giọt nước mắt, những mồ hôi trên khuôn mặt Jungkook, Jungkook nhìn mẹ mình cười nhẹ.
-Con không sao đâu, chỉ là giấc mơ không được vui thôi mà?
-Nhìn con gầy gò, xanh xao quá. Mẹ nấu bữa sáng rồi đó, con đi thay đồ đi rồi xuống ăn với ba mẹ_Mẹ Jungkook xoa đầu cưng Jungkook.
-Dạ tuân lệnh sếp_Jungkook chạy cái vèo vào nhà vệ sinh.
Khi Jungkook bước ra mẹ Jungkook đã đi xuống mất tiêu rồi, Jungkook đứng cạnh cửa số, đôi mắt long lanh kia vô hồn hình vào khoảng lặng xa xôi, Jungkook khẻ mỉm cười rồi nâng sợi dây chuyền , có cả chiếc nhẫn của Jimin tặng, Jungkook khẽ thở dài.
-Bốn năm rồi phải không anh, một thời gian quá đủ để em tập sống thiếu anh, anh có biết không trong bốn năm qua em đã sống một cuộc sống dường như quá nhạt nhẽo vì không có anh bên cạnh, cho em tựa vào bờ vai kia, ôm em vào lòng, em yêu anh lắm nhưng định mệnh không cho ta được bên nhau. Từ bây giờ em sẽ cố để sống tiếp, sống cho em và cho cả chúng ta.
Jungkook hôm nay quyết định đi làm lại,Jungkook đã xin được việc làm ở một công ty B&H, mặt dù ba Jungkook muốn Jungkook vào công ty của gia đình để làm nhưng Jungkook nhất quyết không chịu. Jungkook hít thở một hơi thật sâu rồi tự mình gạt đi nước mắt, đôi môi khẽ nở nụ cười đi xuống phòng ăn.
-Chào ba mẹ buổi sáng_Jungkook hôn nên má ba mẹ.
-Chào con yêu buổi sáng_Mẹ Jungkook
Jungkook khẽ kéo ghế ngồi xuống, đôi mắt liếc quanh mấy món mẹ làm, toàn món Jungkook thích, nhất từ khi trở về đây những món này Jungkook đã không còn cảm giác thích nữa, có lẽ vì thời gian đã làm Jungkook thay đổi cũng nên.
-Con định đi làm ư?_Ba Jungkook.
-Dạ, bộ ba muốn con ăn không ngồi rồi mãi vậy à? Riết rồi con thành heo quá.
-Đi làm chắc cực lắm. ba mẹ bảo con vào công ty nhà làm hay bên Namjoon thì con lại không chịu_Mẹ Jungkook.
-Nó cứng đầu, lì lợm như bà đó_Ba Jungkook.
-Tại con muốn thử sức mình thôi mà? Cái tính của con là ba mẹ nặn ra đấy_Jungkook cười tươi nhìn ba mẹ mình, Jungkook thật sự không muốn nhờ giả vào Namjoon vì Jungkoon đã nợ anh ấy quá nhiều sợ mình trả không hết, với lại Jungkook không muốn dựa dẫm vào gia đình quá.
-Ừ! Namjoon nói hôm nay sẽ đến đón con đi làm đó_Mẹ Jungkook
-Sao ba mẹ không từ chối giùm con. Phiền anh ấy quá.
-Ba mẹ chỉ có nhiệm vụ nhận lời chứ không có nhiệm vụ từ chối_Mẹ Jungkook.
-Ba mẹ thật đáng ghét_Jungkoom chu mỏ quay sang chỗ khác giả vờ giận hờn, Jungkook biết Namjoon có tình cảm với Jungkook, nhưng không biết phải nói thế nào để Namjoon hiểu được tình cảm của Jungkook đối với anh chỉ là tình bạn, một tình anh trai mà thôu.
-Chào hai bác_Namjoon bước vào cúi chào lễ phép với ba mẹ Jungkook.
-Con đến rồi à, ngồi ăn sáng cùng đi.-Ba Jungkook.
-Cứ gọi bằng ba mẹ khách sáo làm gì, người nhà cả mà_Mẹ Jungkook cố tình chọc Jungkoom.
-Mẹ.. .._Jungkook
-Thằng bé này, có sao đâu lúc nhỏ Namjoon cũng gọi vậy mà_Mẹ Jungkook nhắc đến chuyện hồi nhỏ của Jubgkoon làm Jungkoon dãy dụa đứng lên đi ra ngoài luôn.
-Con không ăn nữa à?- ba Jungkook.
-Con đi làm đây, yêu ba mẹ nhất?_Jungkook nheo mắt nhìn rồi đi ra cửa.
-chào hai bác cháu đi đây, à…..à ba mẹ_Namjoon lúng túng không biết phải gọi như thế nào, lúc nhỏ anh cũng thường gọi hai bác ấy là ba mẹ vậy mà bây giờ ngượng ngùng không biết nên làm sao.
-Hai đứa đi vui vẻ nha_ mẹ Jungkok.
Jungkook há hốc cả mồm miệng, gì chứ Jungkoom đi làm mà mẹ làm như Jungkook đi chơi không bằng ấy.
Trên con đường dạt dào bóng người, nơi đâu cũng tấp nập, Jungkook nhìn người qua đường mà cũng hăng say theo, lâu lắm rồi Jungkoom không hít thở không khí bên ngoài này, thật dễ chịu và thoải mái như được trở về là mình của lúc trước. Thoáng cái đã đến công ty của Jungkook, nơi vừa đồ sộ vừa oai nghiêm không khác chi công ty của ba Jungkook và Namjoon.
-Chiều anh sẽ đến đón em_Namjoon cười tươi nhìn Jungkook trìu mến
-Tạm biệt anh_Jungkoom mệt mỏi bước từng bước nặng nề đi vào, Jungkook than trời mong là hôm nay không bị quản lí mắng, mà cũng lạ Jungkook đi làm ba bữa thì hết hai bửa rưỡi là bị mắng cho tả tơi, Jungkook nuốt nước bọt hít thở lấy can đảm bước vào phòng làm việc của mình.
-Chào mọi người buổi sáng_Jungkoom vui vẻ chào những người đồng nghiệp cùng tổ không quên kèo theo nụ cười.
-Em coi trừng bị quản lí mắng nữa đấy?-Bà chị ngồi kế Jungkook nhắc nhở.
Mà cũng phải thôi , cái thằng cha quản lí của Jungkook rất ư là lạ, ai không chửi tối ngày kíếm chuyện rồi la Jungkook, Jungkoom biết mình đẹp mờ nên có nhiều người để ý cũng phải,
-Ai vừa nhắc tôi đó.- Anh quản lí đẹp trai của Jungkoom bỗng xuất hiện đột ngột làm Jungkoon choáng ngợp.
Cả phòng sợ quá không ai dám lên tiếng , tập trung làm việc của mình, Jungkook thì nuốt nước bọt không ngừng với suy nghĩ” mong cho thằng cha đó không thấy con, con hứa về sẽ đãi ông thổ địa nải chuối”
-Cậu đi làm lại rồi ư, sao không nghĩ luôn đi cho tôi nhờ.- Anh quản lí đẹp trai lên tiếng.
-Nhớ anh quản lí đẹp trai nên mới đi làm lại nè_Jungkoom nói mà muốn nổi cả da gà.
-Cậu chỉ được cái miệng, đi theo tôi có việc cho cậu làm.
-Việc gì hả quản lí_Jungkook khóc lên khóc xuống mỗi lần quản lí Jungkoom nói câu này là coi như cuộc đời Jungkook tiêu, chả có việc gì quản lí Jungkook nhờ mà tốt cả.
-Giờ có đi không?-Anh quản lí Jungkook trừng mắt.
Jungkook cắn răng đi theo, mọi người trong phòng nhìn Jungkook tiếc thương như thể Jungkook phải ra chiến trường vậy. Jungkook đi phía sau mà thầm rủa.” Cái thằng cha lắm chuyện, hung dữ, khó ưa, đáng ghét.. coi trừng không ai thèm lấy cái bản mặt của ông đó”
- Đem cái này nên phòng tổng giám đốc cho tôi_Anh quản lí đưa cho Jungkook nguyên một thùng to trà bá,Jungkook đau lòng ôm đi không dám ý kiến, sợ ý kiến lại giống lần trước đứng nghe giảng đạo cả mấy tiếng đồng hồ, nên giờ Jungkook rút kinh nghiệm Anh Quản kêu là phải làm không lôi thôi kẻo bị tra tấn (anh quản lí của Jungkoom sẽ gọi luôn là ANH QUẢN).
Jungkook vừa đi vừa rủa ai đó.
-Không biết đàn ông trong công ty này chết hết rồi chắc, hay đi chuyển giới hết rồi mà để cho con trai chân yếu tay mềm như mình phải khiêng cái của nợ to đùng này, thật quá bất công.
Đến thang máy Jungkoom bước vào, vậy mà có cả tá đứa đứng đó, không ai giúp Jungkoom cả, thật là khổ cho Jungkook mà, đang tựa mình vào tường Jungkoon nghe mấy cô đồng nghiệp phòng khác tâm sự.
-Êk tụi mày, tao nghe nói anh tổng giám đốc bên nước ngoài về _cô áo đỏ nói.
-Thật ư? Nghe nói anh tổng giám đốc đẹp trai lắm, như thiên sứ vậy , lần này phải để tổng giám đốc chú ý đến mới được.-Cô áo trắng.
-Cô mơ đi?Tổng giám đốc là của tôi, cô có ngon thì nhào vào, vỡ mặt đấy.-cô áo vàng chề môi.
-Kệ tao. À tao nghe nói bốn năm trước tổng giám đốc bị tai nạn thì phải? Phải mất một năm trời mới tỉnh lại, mà khi tỉnh lại thì tính tình kì lạ, lạnh lùng lắm.-Cô áo trắng
-Có sao, lạnh lùng càng đẹp trai-Cô áo vàng
-……
Jungkok nghe xong lắc đầu, mấy cô này riết rồi nhiều chuyện lại cộng thêm cái tính hám trai nữa thật hết biết, mới nghe trai đẹp đến cái tươm tướp tươm tướp hết cả lên chẳng ra thể thống gì.
Một ngày làm việc cũng trôi qua thật mau, cuối cùng Jungkook cũng có thể trở về nhà, lặng lẽ thở dài đứng đợi Namjoon, Jungkook lại nhớ đến Jimin khi nhìn thấy cặp tình nhân vui vẻ đi qua, đang say sưa đã nghe thấy tiếng gọi:
-Jungkook về thôi_Namjoon mở cửa xe đón Jungkook.
-Anh lại đến trễ, phải phạt_Jungkook nhờ tiếng gọi ấy mà quay về thực tại, thực tại vẫn tốt hơn quá khứ, cái nên quên thì đừng nhớ lại.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh cọ xát với mặt đường kia, vạn vật tầm như mất hút phía sao nó, những bóng đèn đường nhấp nháy lúc hiện lúc ẩn làm cho mọi thứ thêm náo nhiệt, bỗng Jungkook thấy con đường này dường như có gì đó mới mẻ nói đúng hơn là không phải đường về nhà Jungkook,không biết Namjoon muốn đưa Jungkook đi đâu đây.
-Anh đưa em đi đâu vậy?_Jungkook hoài nghi nhìn anh.
-Vậy mà cũng để em phát hiện_Namjoon quay sang cười với Jungkook.
-Vậy đi đâu_Jungkook
-Rồi em sẽ biết, anh có điều bất ngờ cho em_Namjoon nói rồi gấp gáp dồ ga đi thật nhanh.
Khoảng một lúc lâu chiếc xe bỗng dừng hẳn, Jungkook chưa bước ra đã nghe thấy tiếng vỗ ập của những cơn sóng, Jungkoom đoán đây chính là biển. Jungkook từ từ bước ra, thật sự không sai đây là biển, Jungkook tựa người vào thành xe đôi mắt thả thơi, ở đây rất đẹp, không khí lại rất trong lành, những ánh đèn chớp nháy cùng với sao trên trời càng làm cho cảnh ở đây gợi cảm hơn.
-Em thích không- Namjoon cũng tựa vào thành xe , đôi mắt hướng ra biển.
-Rất đẹp, đẹp như ngày đó_Jungkook nói một câu làm Namjoon giật phắt người, anh không hề cố ý làm Jungkoom nhớ đến Jimin.
-Em vẫn còn nhớ đến Jimin_Namjoon quan sát phản ứng của Jungkook.
-Cảnh vật yên bình quá anh nhỉ? Mà trễ rồi mình về đi_Jungkook biết mình đã lỡ miệng nhắc đến những chuyện không nên nhắc đành nói lảng qua chuyện khác.
-Jungkook anh yêu em…. Em có thể chấp nhận không?_Namjoon nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Jungkook nói một cách cầu khẩn, đây cũng không phải là lần đầu tiên Namjoon nói yêu Jungkook, dù liên tục bị từ chối như ăn cơm bữa trong suốt 4 năm qua nhưng Namjoon vẫn cương quyết không bỏ cuộc.
-Em…. Em…. Xin lỗi.. em không thể, cũng không xứng đáng với anh.
Rút khỏi bàn tay rắn chắc kia Jungkook nói lời cay đắng, Jungkook không muốn làm vậy nhưng phải nói thật rõ cho Namjoon biết để mong anh suy nghĩ mà rời xa Jungkook, đừng mong đợi hoang phí.
-Em vẫn còn yêu Jimin, bao năm qua em thực chất chưa quên Jimin phải không? Jimin đã chết rồi, chết bốn năm trước rồi, em chấp nhận sự thật đi chứ?
Namjoon kích động nói ra những lời không đáng nói, anh không thể hiểu được câu nói của anh chính là con dao cứa vào tim Jungkook.
“CHÁT” một tiếng vang vọng, giờ Namjoon mới thức tỉnh được điều mình nói là quá dư thừa, quá ngớ. ngẩn
-Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Jungkook chạy đi trong màn đêm, nỗi đau kia ùa trở về,tại sao Jungkook đã cố quên nhưng càng quên lại càng nhớ, tại sao Namjoon lại đối xử với Jungkook như vậy, tại sao ai cũng đều làm Jungkook đau, Jungkook phải khóc bao nhiêu mới thật sự là đủ.
“Rầm” Đôi chân của Jungkook khẽ trùng bước, một âm thanh quen thuộc của quá khứ, Jungkook quay đầu lại đôi tay vô hồn đưa lên che đôi miệng khẻ cong lên, Jungkook chỉ kịp nhìn thấy bóng ai đó lăn dài trên chiếc xe.
-Namjoon anh,,, anh tỉnh lại đi.
End chap 15.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro