Chap 14: Sự sống và cái chết
Jimin đứng trước chiếc giường trắng tinh kia cùng vị bác sĩ hôm trước cứu Jackson, khoảng thời gian này Jimin thật có duyên hết sức với cái nơi quỷ quái đầy đáng sợ của chết chóc, hết lần này đến lần khác đều đến bệnh viện. Vị bác sĩ khám cho Jungkook xong thì quay sang khẽ mỉm cười với Jimin. Đây là lần thứ hai ông nở nụ cười bình an, và phải chăng sẽ tốt lành như vậy không?
-Cậu ấy không sao đâu, chỉ vì ở dưới nước quá lâu nên bị cảm thôi.
Jimin đáp trả bằng cái cúi chào tôn trọng, rồi đưa mắt nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh, Jungkook mới xa Jimin không bao lâu đã không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao Jimin yên tâm để Jungkook xa Jimin chứ.
Jimin khẽ đưa đầu sát Jungkook, chiếm đôi mỗi đỏ mọng kia, Jimin nhớ lắm nhớ đôi môi luôn cho Jimin nụ hôn ngọt ngào, nhớ lắm Jimin dường như đã nghiện rồi. Bất chợt Jungkook mở mắt ra, thấy Jimin đang làm chuyện xấu với mình thì nheo mày khó chịu, Jimin cảm thấy Jungkook hình như đã tỉnh lại liền lưu luyến rời đôi môi đó.
-Cái đồ BA TRỢN… TÔI ĐÁNH CHẾT ĐỒ SAO CHỔI NHƯ ANH.
-ÂY da,, đau anh ,.. em có biết đau không đấy.
-Còn nói nữa,, đánh chết đồ BIẾN THÁI như anh.
-Em đang bệnh đấy nhá? Anh không thèm chấp con heo què như em.
-Gì chứ?.. ÂY DA đau đầu quá_Jungkook ôm đầu la. Thật sự rất đau đầu mà Jungkook tại sao lại ở chỗ này với Jimin?Jungkook tua lại kí ức.
1s
2s
3s…
Rồi nhìn Jimin cười cười trừ.
-Điên rồi à?
-Điên thua anh_Jungkook chu mỏ chề môi lêu lêu Jimin.
-Anh cắn bây giờ_Câu nói ngàn vàng của Jimin làm Jungkook ngậm miệng lại không dám chêu Jimin nữa nếu không thì mất cái mỏ đẹp đẽ như chơi.Jimin chỉ cười nhìn Jungkook rồi ôm chặt lấy.
Cả đêm Namjoon tìm Jungkook mà không thấy đâu, cho đến khi hay tin Jungkook vào viện thì lo lắng chạy đến, cánh của phòng bệnh viện của Jungkook đáng thương gào khóc khi bị Namjoon không thương tiếc đá mạnh. Namjoon vừa thấy Jungkook đã ôm chầm lấy thân người bé nhỏ ngày nào, làm Jungkook đơ toàn tập.
-Anh sao vậy? em chưa chết mà?
-Em có biết anh lo lắng cỡ nào không hả_Namjoon giận dỗi mắng Jungkook, Jungkoon thấy được trong đôi mắt của anh la cả một sự lo lắng không hề nhẹ, Jungkook rất thương Namjoon, thương anh như một người anh trai dù lúc nhỏ Jungkook rất yêu Namjoon và muốn được làm vợ anh nhưng giờ đây có thể tình cảm đó đã không còn mãnh liệt như trước nữa rồi.
-Em xin lỗi, đã làm anh phải lo lắng_Jungkook cuối đầu xuống buồn bã, không giám ngẩng mặt nhìn Namjoon.
-Em ngốc quá. Sao này đừng đi đâu rời khỏi mắt anh nghe rõ không?
-Biết rồi, biết rồi?
Namjoon ôm chặt Jungkook , nói thật lúc nhỏ anh cũng có tình cảm với Jungkook, anh tưởng rằng sau khi lớn lên anh và Jungkook sẽ được hạnh phúc bên nhau nhưng vì cái cuộc đời bon chen này mà anh đã rời xa Jungkook.
Jimin bước vào với cả dống thức ăn do Jungkook đề nghị mua, vì Jungkook bị bệnh nên Jimin mới trở thành osin riêng cho Jungkook, chứ thường ngay thì mơ cũng không có đâu.
-ĐƯỢC RỒI ĐÓ_Jimin
Vẫn một sự bình yên như vậy, Jungkook đẩy Namjoon ra nhưng vì đáng bệnh nên không thể nào có thể được, mà Jungkook cần gì phải làm vậy chứ, để yên như vậy chọc tức Jimin chơi.
Jimin định dùng bạo lực dằng lấy Jungkook với con người lì lợm như Namjoon. Ngay lúc đó Yoongi, Bambam, Jackson, Taehyung đẩy cửa bước vào, mắt họ muốn lọt ra ngoài, bệnh viện đã ngột ngạt giờ lại còn căng thẳng hơn nữa
-HAHAHA.. mày mày chưa chết à?_Taehyung thấy có vẻ không ổn liền tới bên giường bệnh của Jubgkook kéo kéo Namjoon ra.
Mấy đôi mắt nảy lửa nhìn nhau
-Đây là bệnh viện đấy nha_Yoongi nhắc nhở Jimin.
-Anh về trước ? Mai anh sẽ đến thăm em_Namjoon xoa đầu, đặt lên trán Jungkook nụ hôn tạm biệt y như lúc nhỏ anh từng làm với Jungkook, rồi bước ra ngoài mà không quên để lại một nụ cười cho Jimin.
Mọi người ai cũng cười nói vui vẻ với nhau trừ Jimin ra,Jimin cứ ngồi nghe nhạc mãi mà không tiếc nhìn Jungkook một cái nữa, Jungkook bặm môi giận Jimin luôn cho bõ ghét. Jungkook mệt mỏi ngủ thiếp đi sau một ngày cười nói vui vẻ với mọi người, nụ cười ấy có phải là lần cuối cùng của Jungkook không?
Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn xanh tươi nhưng nào có biết được rằng phía sau đó là cả màng đêm u tối đang len lỏi. Do Jungkook mới được bác sĩ tiêm thuốc nên mọi lí trí đều không thể hoạt động được, chỉ nghe thấy tiếng lao xao của những tán lá cây và một âm thanh lạ. Có vẻ như là tiếng bước chân của ai đó, phải chăng là Jimin?
- Hừ…..Mạng lớn nhỉ?
Và sau đó chỉ là một khoảng trời yên ắng không chút âm thanh. Jungkook cũng thiếp đi với một giấc mộng dài, một giấc mộng không điểm dừng.
Ở một nới xa lạ Jungkook từ từ mở đôi mắt sau giấc ngủ, đôi mắt yếu ớt đảo quanh nơi xa lạ kia. Chỉ có thể dùng hai chữ để nói”Hoang Tàn” không chút ánh sáng dường như đây không còn là bệnh viện đầy mùi thuốc kia nữa ,phải chăng Jungkook đã đến một thế giới khác? Với bao nhiêu câu hỏi to đùng đặt ra? Và Ánh sáng từ phía kia xuất hiện thay cho câu trả lời. một cô gái bước vào nhìn Jungkook cười đểu.
-Tỉnh rồi à? Vậy bắt đầu vào cuộc chơi được rồi đó?
Jungkook nhíu mài nhìn con người đáng sợ trước mặt, không ai khác ngoài cái tên Sinkyo. Jungkook không thể tin được Sinkyo lì lợm đến vậy, đã một lần muốn giết chết Jungkook nhưng không thành , mà giờ còn không biết sợ , còn dám vác cái bản mặt đến để bắt cóc Jungkook nữa?
-Cô đủ rồi đó? Mọi chuyện đã đi quá xa thì phải?
-ĐỦ.. chưa đủ đâu?
-Cô muốn làm gì chứ? Jimin sẽ không tha cho cô đâu nếu tôi có xảy ra chuyện gì?
Một lần Jungkook đã buông tay để trả Jimin về với cô nhưng tại cái tính đố kị, không chịu buông tha Jungkook nên Jungkook cũng không cần gì phải nhượng bộ nữa.
-Thật vậy? nếu anh ấy biết mày bị người khác …..”chẹp chẹp” thì thử hỏi anh ấy còn yêu mày nữa không?
-Cô định làm gì tôi?
Sinkyo yên lặng, chỉ còn lại một khoảng không vô tận kia vẫn mang một màu đen quyến rũ đến chết người, gió vẫn không ngừng thổi những cái mùi hôi nồng nặc ấy.
Bên cạnh cửa kia khẽ có một bóng ai đó bước vào, một người con trai nhìn liếc nhìn Jungkook, một cái cười kinh khủng.
-Làm cho sạch sẽ.
Jungkook nghe được Sinkyo nói với tên kia, và rồi Sinkyo từ từ bước ra khỏi cửa với cái vẫy tay đáng sợ.
Gió nơi cuối trời nhè nhẹ thoảng hương thơm nơi đâu, ông mặt trời vội vã núp sau cành cây để nhường chỗ cho trăng đêm mò mẫn đu đưa trong gió. Ở trong bệnh việc nơi ta sẽ nhìn thấy được rất nhiều thứ kì lạ, ngửi được mùi máu tươi của mật hoa.
Jimin khẽ nhẹ ngàng đẩy cách cửa ra sợ làm cho Jungkook tỉnh giấc, Jimin lướt đôi mắt long lanh màu nâu nhìn nơi chiếc giường trắng tinh kia, đôi mắt đảo quanh phòng mà vẫn không tìm được hình bóng ngày nào, chỉ thấy được một màn đêm huyền bí.
-Kookie? em ở đâu ra đây đi, đừng đùa kiểu đó ? anh giận em đó?_Jimin quát lớn, không kiềm soát được bản thân, gió lạnh lẽo quét nhẹ qua Jimin, một sự lạnh tanh chiếm lấy con người kia.
-Mày làm gì um xùm vậy_Yoongi cùng bốn người kí bước vào căn phòng chứa đầy đau thương đó.
-Sao không bật đèn?_Jackson vơ tay cho chút tia sáng.
-Jungkook đâu?_Taehyung và Bambam trố mắt ngạc nhiên khi thấy một màu trắng tinh trên chiếc giường kia mà không thấy Jungkook đâu cả.
-Anh đã làm gì hả?_Namjoon nắm lấy cổ áo Jimin gằn giọng.. thật không thể nào để Jimin bảo vệ cậu bé ngốc của anh mà? Anh mới rời khỏi Jungkook có mấy tiếng đồng hồ mà giờ đã không thấy Jungkook nữa, bốn năm người như vậy mà không biết tại sao Jungkook biến mất thật đúng là ăn hại.
-Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra_Jimin lạnh lùng nói.
-Dơ bẩn? có dơ bẩn bằng con người của anh hay không? Cậu ấy không cần anh bảo vệ nữa, tôi sẽ bảo vệ Jungkook.
-Anh chẳng có cái quyền gì cả?_BỐP” Namjoon kích động đấm luôn vào mặt Jimin một cái rõ đau.
-Đây là bệnh viện đó? Hai người bình tĩnh tí đi?_Yoongi quát lớn.
-Jungkook đã đi đâu chứ?- Taehyung nước mắt nước mũi ròng ròng.
-Chắc là không có chuyện gì chứ?_Bambam thút thít.
Mọi người càng nói thì Jimin và Namjoon lại càng căng thẳng, đôi mắt màu tro của cả hai nhìn nhau đầy đáng sợ.
-Jungkook… Jungkook….._Jackson chạy vào thở không ra hơi nói cà lăm.
-Anh hai nói nhanh nên,.. Jungkook sao hả_Jimin lay lay người Jackson.
-Cậu yên để Jackson nói đã_Namjoon cũng sốt ruột không kém Jimin nhưng trong trường hợp này phải thật bình tĩnh mới được.
-Anh đã xem camera của bệnh viện………. thấy… thấy Sinkyo đưa Jungkook ra ngoài.
-Sinkyo…. Cô ta dám cả gan bắt cóc Kookie sao?_Jimin tức tối.
-Cô ta phải trả giá._Namjoon
-Giờ không phải giờ để nói đến ả ta, phải tìm ra Jungkook đã_Yoongi còn sốt ruột hơn hai người kia, làm thân là anh hai Jungkook mà không biết bảo vệ em trai mình để cho người ta làm hại thật là Yoongi không còn mặt mũi nào nhìn ba mẹ mà.
-------------------------------------
-Đừng..đừng có qua đây_Jungkook xua tay, lết từng cái nặng nhọc trên sàn nhà.
-Ngoan nào cậu bé em thật đẹp nhé_Tên đó mỉm cười nhìn Jungkook. Jungkook khóc thét lên, vùng vẫy để được thoát ra cái thứ ghê tởm đó. Nước mắt khẽ rơi nơi đôi mi cong vòng, Jungkook lại nghĩ đến Jimin, người đã từng hứa sẽ bảo vệ Jungkook.
-Jimin… Jimin à.
Tên kia bắt đầu cởi những đường áo, nhìn Jungkook thèm thuồng dục vọng, đôi tay không ngừng vuốt khuôn mặt trắng mịn của Jungkook, Jungkook nắm lấy đôi tay ghê tởm kia mà cắn, mà xé.
-Ây da… thằng khốn?
“Chát chát” hai cái tát ngự trị trên gương mặt xanh xao kia, khóe miệng hiện rõ những đường máu tươi đang chảy. Jungkoom cố dẫy dụa, cầm khúc cây bên cạnh đánh lên cái đầu con ác quỷ kia, rồi chạy đi.
-Đứng lại đó_Tên đó té lên té xuống vì choáng, Jungkook nhân cơ hội trong cửa chạy ra ngoài, cũng may bên ngoài không có ai cả. Jungkook cố gắng chạy mãi chạy mãi mà không biết mình đang đi đến đâu, cho đến khi đôi chân Jungkook bắt đầu loạng choạng giữa một con đường vắng tanh không bóng người. Nơi xa xa có một vệt sáng của vật gì đó chiếu thẳng vào Jungkook, một chiếc xe BWM chạy với tốc độ ánh sáng do Sinkyo lái ngày càng đến gần, giây phút ấy mọi thứ đều ngừng thở cả Jungkook cũng ngỡ ngàng trước những vệt sáng kia, đôi mắt mở to nhìn chăm chú.
-Kookie cẩn thận
Jungkook ngoảnh mặt lại nhìn người đã phát ra âm thanh đó. Chẳng kịp lên tiếng gì cả thì một tiếng.
“Rầm” đơn giản phát ra,cướp đi một sinh mạng bé nhỏ.Mộ mùi tử thần bốc lên khó có thể ngăn cản được, Jungkook có cảm giác đôi chân của mình đang bay bổng trên không, và tiếp đất một cách nhẹ ngàng. Mùi màu tươi sộc vào mũi Jungkook, Jungkook nằm trên ngực Jimin nơi trái tim đang có chút lỗi nhịp, Jungkook cố gắng gượng dậy đưa đôi mắt yếu đuối nhìn thân thể Jimim. đôi mắt long lanh ngờ vực.
“Máu” một mầu đỏ tươi toát lên,Jimin nằm yên như đang say giấc ngủ,Jungkook đưa đôi tay lay lay bờ vai rắn chắc kia.
-Jimin…Jimin à... anh đừng bỏ em mà.
-Anh…yêu…..em Kookie_ Jimin để lại câu nói kia rồi mỉm cười với màn đêm định mệnh.
Vẫn một khoảng trời vô tận không chút sự sống.
Giọt nước mắt của nỗi sợ hãi rưng rưn rơi trên người Jimin, mọi thứ xung quanh Jungkook dần tối đi. Chỉ còn lại những tiếng thở dài não nề của gió và những tiếng kêu của xe cấp cứu.
^^^^^^
-Bác sĩ em trai tôi sao rồi_Jacksonn đan bàn tay vào nhau, ngậm ngùi hỏi vị bác sĩ đã cứu anh. Lại một nụ cười trên môi ông bác sĩ nhưng nụ cười này có chút gì đó chua chát lắm.
-Đã qua cơn nguy hiểm.
Jackson thở cái nhẹ nhàng vì được nghe câu nói an tâm của vị bác sĩ già.
-Nhưng,,,! –Bác sĩ
-Nhưng sao? Có gì không ổn ư!_Jackson.
-Nhưng có thể tỉnh lại hay không thì còn lệ thuộc vào lý trí của cậu ấy.….. mà chưa …………. Mà…….._Vị bác sĩ thở dài ngậm ngùi chua xót trước câu nói giang dở của mình, như không muốn nói ra sự thật đau lòng ấy, ông rất muốn dấu nhưng không thể.
-Dù có tỉnh dậy tôi cũng không chắc là có để lại di chứng hay không? Mong là mọi chuyện sẽ tốt.
- Di chứng?_Jackson dường như cố không tin vào đôi tai của mình.
-Sẽ tốt thôi mà!_Ông trấn an Jackson rồi bước đi.
Jackson nhìn vào căn phòng nơi Jimin đang nằm bất động trên giường, lòng thắt lại, không biết phải ăn nói như thế nào với Jungkook, khi Jungkook tỉnh lại, Jackson thì thầm :
-Em phải cố lên.Anh hai không muốn phải nói với Jungkook. Không muốn nhìn cậu ấy phải khóc, em cũng không muốn phải không Jimin?
-----------------------------------
Trên chiếc gam giường trắng tinh kia một cậu con trai đang khẽ mở đôi mắt sau mấy tiếng ngủ lì không chịu dậy. Jungkook ôm đầu ngồi dậy thấy Namjoon,Taehyung và Bambam mệt mỏi gục lên gục xuống. Jungkook nhìn Namjoon mà xót giùm, tự trách mình đã làm cho anh và mọi người phải lo lắng đến thế này, chợt Jungkoom nhớ lại hình như mình đã để quên cái gì đó.
-Jimin…_Jungkook bước xuống giường, đôi mắt kia long lanh tìm kiếm ai đó.
-Em tỉnh rồi?_Namjoon
-Anh Namjoon Jimin đâu?_Jungkook
-Em chưa được khỏe, nghỉ chút đã_Namjoon.
-ANH ẤY ĐÂU_Jungkook không kìm nén được mà vội hất mạnh tay Namjoon ra, vừa bước xuống giường đôi chân của Jungkook đã không trụ được, không nhờ Namjoon đỡ thì Jungkook đã ngã nhào ra đất cũng nên.
-Em phải tìm anh ấy_Jungkook lại một lần nữa buông bàn tay Namjoon ra mà đi tìm Jimin, Namjoon thờ ơ nhìn Jungkook, thật sự anh không bằng Jimin?Jungkook thật sự đã thay đổi rồi, cả tình cảm lúc nhỏ cũng thay đổi theo , không còn là cậu bé ngốc của riêng anh nữa.
“Tít tít…tít..tít” Chỉ là những tiếng “tít” không đều nhau ở nơi cuối giường, Jungkook nhìn Jimin mà đau lòng, vội vội vàng vàng đẩy cửa đi vào, nhưng bước chân Jungkook run run khi thấy bà Park ôm mặt khóc, và càng đau hơn khi Jimi nằm im liềm trên chiếc giường kìa.
-Anh .....ấy sao ....rồi .....hả bác
_Jungkook thẩn người nhìn Jimin bị băng bó, trong giọng nói có chút run sợ.
-Cậu còn mặt mũi nào đến đây? Cút đi?....tại…..tại…cậu mà….Jimin ra nông nỗi này? Cậu mau trả con trai lại cho tôi_Bà Park vừa khóc vừa đánh Jungkook, xua đuổi Jungkook không cho Jungkook đến gần Jimin, Jungkook biết chứ, tại Jungkook mà Jimin phải trở thành như thế, Jungkook ước gì người nằm trên giường đó là Jungkook chứ không phải Jimin.Jungkook cũng biết người làm mẹ như Bà Park khi thấy con mình như vậy cũng đau buồn lắm, đau hơn cả Jungkook nên Jungkook không trách bà, chỉ đứng khóc cho bà Park đánh.Jungkook đáng bị thế.
-Bà dừng lại đi_Namjoon chạy vào đỡ lấy Jungkook.
-Bác đừng quá xúc động mà_Yoongi xót xa nhìn đứa em trai rồi nhìn bà Park.
-Mẹ.. mẹ đừng làm vậy mà? Lỗi đâu phải của Jungkook đâu?_Jackson.
-Con còn nói giúp cho cậu ta, cậu ta hại em con như thế không đủ sao?_Bà Park chỉ tay vào mặt Jungkook. Bà Park cũng không muốn làm thế nhưng vì quá đau buồn nên không kìm nén được lời nói của mình.
-Jimi giờ rất cần Jungkook mẹ à? Chỉ có Jungkook mới có thể thức tỉnh được Jimin thôi_Jackson liếc nhìn em trai tội nghiệp của mình.
Bà Park cũng không nói gì, nhìn đứa con trai của mình mà xót, rồi đi ra ngoài cùng với Jackson.
Jungkoon bước từng bước nhẹ nhàng ngồi cạnh Jimin nâng đôi tay rắn chắc của Jimin áp sát gò má mình, nước mắt lại rơi, đau đau lắm.
-Jimin này? Đừng ngủ nưa mà . nhìn Kookie của anh cái đi?
-…….
Đáp lại Jungkook chỉ là những tiếng “tít tít” vô hồn kia.
Namjoon đứng kế bên nhìn Jungkook mà không kìm được nước mắt, một cậu bé mang nụ cười ngày nào , giờ trên khuôn mặt đó đã phờ phạc, đầy nước mắt, anh rất muốn lau đi những giọt nước mắt đáng ghét kia nhưng bất lực vì hiện bây giờ dù có làm gì cũng không đủ để Jungkook trở lại như trước.
End chap 14.
Tình hình là Jimin sẽ mất trí nhớ và tớ sẽ phải lấy tên khác đặt cho Jimin mọi người cmt tên nhé tớ định đặt là Jimine.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro