Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 34: Cuộc chạm trán giữa Hắc Đạo có một không hai!

*Sáng hôm sau:

Tia nắng mặt trời len lỏi khẽ rọi vào căn hộ nhỏ, nơi có hai người gương mặt như thiên thần đang ôm lấy nhau ngủ rất say trên một chiếc giường.

Boram bé bỏng nằm trong vòng tay của Minhyun, gương mặt cực kì mệt mỏi không hề có dấu hiệu muốn thức dậy.
Trên sàn nhà là quần áo vương vãi nằm rải rác phân bố đều từ phòng khách vào đến phòng ngủ. Cánh tay rắn chắc của Minhyun gối dưới đầu của cô, tay còn lại vòng sang ôm lấy cô vào lòng.

Làn mi cong vút yêu kiều khẽ giật nhẹ vào cái, đôi mắt cô chớp chớp rồi dần mở ra. Một cơn đau từ khắp thân thể truyền đến khiến cô không khỏi nhăn mặt. Cơn đau từ hạ thân khiến cô thực sự muốn chảy cả nước mắt. Bấy giờ cô mới nhận ra trên chiếc giường ấy không chỉ có riêng mình.

Đối diện với cô giờ đây là gương mặt anh tuấn mà cô đã tương tư suốt mấy ngày qua. Tim cô đập nhanh một cách lạ thường khi nhìn anh ở cự li gần như vậy. Cái ôm của anh khiến lòng cô rất ấm áp, cô mơ hồ nhớ lại chuyện của ngày hôm qua.

Hai má cô ửng hồng vì biết hôm qua chính bản thân mình đã dụ hoặc anh, cùng anh mây mưa triền miên suốt đêm. Lúc đó bức bách quá nên cô không chống đỡ nổi, thế là cô đã trở thành người của anh - Hwang Minhyun.

Đôi mắt trong veo khẽ rung lên, không biết sau khi thức dậy Minhyun có rời bỏ cô không. Cả hai hôm qua vốn chỉ là tình cảm bình thường không đáng lưu luyến. Cô ước gì có thể nằm trong vòng tay ấy mãi, ngón tay thon thả khẽ lướt trên vòm ngực rắn chắc của anh. Mùi hương nam tính khiến cô lại muốn điên đảo.

Một giọt nước mắt chảy dài ướt cả cánh tay của Minhyun. Cô sợ! Cô sợ rồi Minhyun sẽ coi thường cô, xem cô là hạng dễ dãi. Cô sợ bản thân sẽ không còn cơ hội được gặp anh như lúc trước nữa.

- Anh xin lỗi!

Một âm thanh trầm ấm phát ra khiến trái tim Boram rung lên. Cô đưa đôi mắt long lanh ứ nước ngước lên nhìn anh. Chớp mũi ửng hồng trông cô vô cùng đáng thương. Minhyun nhìn cô bằng đôi mắt hết sức dịu dàng, khẽ đưa ngón tay để vuốt những sợi tóc nhỏ lòa xòa hai trước trán cô.

- Anh không ngờ em vẫn là xử nữ! Anh....

Boram cười nhạt trong khi những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi lã chã:

- Không sao cả! Em không trách anh! Chỉ tại.....đêm quá em bị liều thuốc đó điều khiển!

Anh siết nhẹ cô vào lòng, đặt lên trán cô một nụ hôn đầy tình cảm. Trong lòng hiện tại chỉ có mỗi hình ảnh của cô.
Boram dứt khoát ngồi dậy, dù thắt lưng đau buốt nhưng cô vẫn cố ngồi dậy.

- Em biết hôm qua chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn! Chúng ta vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra nhé! Xin anh......đừng tránh mặt em!

Cô định xoay lưng bước đi thì một cánh tay đã mạnh mẽ bắt tay cô lại. Tuy không quay lại nhìn anh, không thấy gương mặt của anh nhưng nước mắt cô vẫn không tự chủ lăn xuống.

- Em là của anh! Từ nay về sau không được rời khỏi anh nửa bước biết không?

Minhyun ôm lấy cô từ phía sau, cử chỉ vô cùng dịu dàng. Anh cảm thấy nếu không níu giữ thì có lẽ suốt đời sẽ ân hận. Boram vì nhất thời bất ngờ nên đứng im như phỗng, hai mắt căng ra như thể chưa nhận thức được tình hình hiện tại.

Bàn tay ấm áp đặt trên eo cô là thật, cô không hề mơ. Anh vừa nói cô là của anh. Chính xác là như vậy!
Anh kéo cô quay sang đối diện với mình, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô mỉm cười nói:

- Hiện tại Umma em đã được đưa đến một nơi an toàn khác để điều trị. Bà căn dặn anh phải chăm sóc em thật tốt! Ngoan và đừng bao giờ gây chuyện nữa nhé!

Cô ngoan ngoãn dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, cảm giác hạnh phúc lan tỏa:

- Em biết rồi!.......... Anh à!

- Hửm? - Anh lấy tay vuốt má cô, mày kiếm nhướn lên.

- Có biết là.... em thích anh lâu rồi không hả? - Cô xấu hổ không dám nhìn anh, chỉ biết thỏ thẻ rồi cụp mắt nhìn xuống đất.

Minhyun mỉm cười, anh hôn nhẹ lên trán cô rồi thì thầm bên tai:

- Biết chứ! Anh đẹp trai như thế mà ai lại không thích!

- Phải! Anh đẹp trai nhất Hệ Mặt Trời! - Cô mỉm cười sung sướng tựa đầu vào ngực anh.
_________

Jiyeon một tay ôm vai ngồi ở ghế sôfa, Eunjung thì lúi húi làm gì đó ở dưới bếp.

- Eunjung ! Lâu thế hả? - Gương mặt Jiyeon hung dữ quát lên.

- Rồi! Rồi! Jung đến ngay!

Eunjung lon ton bưng thau nước cùng một cái khăn chạy lên chỗ Jiyeon. Eunjung ngồi xuống bên cạnh nhúng cái khăn vào thau nước đá rồi vắt cho khô lại.

- Em thật là...... Đã bảo đừng có liều lĩnh rồi mà không nghe!

Vừa nói vừa kéo áo Jiyeon xuống để chườm đá lên chỗ bị sưng đỏ trên bả vai bên trái. Hôm qua trong lúc đường ống dẫn gas bị nổ, chiếc tủ chỗ Jiyeon ẩn nắp bị ngã xuống nên vai bị va đập mạnh khiến bây giờ Jiyeon sưng lên thế này đây.

- A.... Nhẹ tay một chút! - Jiyeon nhăn mặt trông vô cùng thống khổ.

Vì quay lưng về phía Eunjung nên Jiyeon không thể nhìn thấy sự đau lòng bộc lộ rõ trên khuôn mặt của Eunjung lúc này. Mỗi lần Jiyeon sắp làm một việc gì đó liên quan đến sống chết thì Eunjung chỉ ước bản thân mình có thể thay thế chỗ của Jiyeon.

Jiyeon cũng không nên liều mạng như thế chứ! Biết rõ Eunjung yêu cô đến chừng nào mà sao cứ mãi áp đảo tinh thần Eunjung như vậy. Muốn làm người ta lo lắng đến phát điên mới được sao.

- Em..... còn đau không?

Cái giọng nói ấy đột nhiên trầm xuống, rất nhỏ. Mọi cử chỉ của Jiyeon đều đột ngột dừng lại. Đôi mắt to tròn trơ ra đó không hề chớp lấy cái nào. Cái giọng nói quan tâm ấy suốt đời chắc Jiyeon sẽ không quên.

Tiếng thở dài từ phía sau lưng vọng lại, Jiyeon vẫn ngồi yên đó bản thân không biết hiện giờ nên nói gì. Đôi khi sự im lặng lại vô tình tạo cho cả hai cái khoảng cách kì cục. Jiyeon đứng dậy quay đi:

- Em lên phòng đây!

- Khoan đã!

Eunjung đứng dậy, đôi mắt nhìn theo hướng lưng của Jiyeon. Jiyeon không quay mặt lại, cũng không hỏi han gì. Eunjung tiếp:

- Anh có để miếng dán giúp làm tan máu bầm ở trên phòng đấy!

- Ừ!

Jiyeon đáp ngắn gọn rồi quay gót lên lầu. Yên vị trên giường, Jiyeon bần thần không hiểu nổi những cảm xúc của bản thân. Sao đôi khi bản thân Jiyeon lại trở nên lạnh lùng với Eunjung thế không biết. Nghĩ lại Jiyeon cảm thấy rất áy náy.

Có lẽ Jiyeon không quen với những đụng chạm thân mật nên vô tình đem lại cho Eunjung cảm giác xa cách. Jiyeon đã cố gắng sửa rất nhiều lần rồi mà sao vẫn không bỏ được cái tính thất thường đó.

Dẹp bỏ tất cả sang một bên, Jiyeon lấy miếng băng dán để thực hiện "nhiệm vụ cao cả".
Muốn dán được chỗ bầm kia thì phải cởi áo ra mà cởi ra chưa chắc gì đã dán được vì vết thương nằm ở sau lưng nên rất khó để có thể dán đúng vị trí. Jiyeon bực dọc ném cái miếng băng dán văng vào tường.

Bực bội nằm phịch xuống giường, đầu óc rối nùi như một mớ bòng bong. Jiyeon cầm cái điện thoại lên sau đó lại bỏ xuống, có nên nhờ Eunjung giúp đỡ không nhỉ?

Eunjung chống cằm, gương mặt hết sức tội nghiệp ngồi trên ghế sôfa như một con khỉ trong sở thú. Buồn tình! Sao vợ lúc nào cũng lạnh nhạt với mình thế chứ?

- Híc! Đúng là hồng nhan bạc phận! (chứng tự kỉ lâu năm lại được dịp tái phát :v)

"Ting....ting"

Eunjung móc cái điện thoại trong túi ra, đôi mắt đang buồn xoa bỗng chốc sáng rực lên:

"Có rảnh giúp em dán băng dán không?"

- Haha..... Cô ấy nhờ mình giúp đỡ! Vui chết mất!

Vừa chạy vừa nhảy tưng tưng la làng um sùm cả một gian phòng khách. Ôi đúng thật là......Jung nít!
________

- Kế hoạch có tí sơ suất ngoài ý muốn! Con nhóc Jiyeon đó đúng là phước lớn!

Sukjin phả từng đợt khói trắng vào không trung, lão John ngồi đối diện nhăn nhó mặt mày:

- Ta còn tưởng lần này ngươi sẽ giúp ta phục thù chứ! Hừ.....

- Ngài cứ từ từ, cớ sao phải nôn nóng. Kịch hay còn dài mà..... Tôi có ý này!

Cả hai xì xầm to nhỏ gì đấy rồi nhìn nhau gật đầu.
_________

*Cuộc họp hội đồng tại Hắc Long:

Hôm nay lão John dắt theo Sukjin đến cuộc họp hội đồng quản trị này với tư cách là trợ lí. Một mặt là để cho Sukjin quan sát tình hình, mặt còn lại là để ông ta được một phen diện kiến Eunjung.

"Hôm nay thằng nhãi đó
không dự cuộc họp à? Tiếc thật!"

Lão John vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống ghế, Sukjin ngoan ngoãn đứng yên sau lưng. Chủ tịch dõng dạc, mở đầu buổi họp bằng một tin tốt lành:

- Vừa qua, nguồn lợi đã được nâng cao lên gấp ba lần so với tháng trước. Không biết các chư vị cổ đông ở đây có hài lòng không?

Ai cũng nhìn nhau xì xầm gật gù, công ty mang lại nhiều lợi nhuận cho họ thế kia biểu sao mà không vui. Chỉ trong một tháng mà lãi suất cao gấp ba phần, mỗi người ngồi ở đây đều được hưởng một nguồn lợi lớn, đây là điều nhiều người mơ còn không được.

- Ngài Jihwan quả thực là người có khả năng xoay chuyển càng khôn!

- Đúng vậy! Nếu tình hình này kéo dài thì tốt biết mấy!

- Chúng tôi tuyệt đối tin tưởng Ngài Chủ Tịch đấy!

- Một phần cũng nhờ cậu Eunjung đã đóng góp ý kiến!
Hai người kết hợp lại thì công ty sẽ ngày càng thăng tiến cho mà xem.

Cứ thế, người này nói người kia bè hết lòng ca tụng Jihwan appa và Eunjung. Lão John cũng vì thế mà cáu tức trong lòng:

"Mới hôm trước còn xu nịnh mình hôm nay lại quay sang đứng về phe tên Jihwan đó. Đúng thật là một đám gió chiều nào ngả theo chiều ấy! Hừ...."

Chủ tịch nhìn quanh, sau đó cất tiếng:

- Dự án mới đã được hoàn thành chưa? Là vị nào đảm nhận thế?

Lão John tức tốc đứng dậy cúi đầu chào, sau đó quay sang mọi người mỉm cười e dè:

- Hôm nay giọng tôi không được tốt vì vậy tôi xin nhờ trợ lí trình bày thay! Không biết các vị có ý kiến gì không? - Giọng của lão John khàn khàn như người bị cảm cúm nhất thời rất khó nghe.

Mọi người không ai đặt nặng vấn đề đó nên xua tay:

- Ngài cứ việc tự nhiên!

Sukjin chỉnh sửa lại âu phục nghiêm túc ôm quyển văn kiện để bước lên trên.

Đèn phòng theo thường lệ tắt đi, màn hình bắt đầu hiển thị những hình ảnh minh họa.
Hàng trăm người ngồi nghe Sukjin nói không ngừng nghỉ. Giọng nói rành mạch, dễ nghe thu hút sự chú ý hầu hết của mọi người. Thấy đám cổ đông tập trung không dám chớp mắt, lão John đan hai tay để trước bụng mỉm cười đắc ý:

"Haha.... Tốt lắm! Tiếp đi Sukjin!"

- Dự án lần này đòi hỏi nguồn vốn phải cao, hơn hết nguồn lao động phải được đào tạo chuyên nghiệp. Tôi nghĩ phía hội đồng quản trị nên...bla....bla.... - Sukjin thản nhiên đề xuất ý kiến như thể bản thân nắm rất rõ mọi việc.

Phía mọi người ngồi bên dưới được dịp xì xầm, gật đầu tỏ vẻ tán thành. Họ liên tục ghi ghi chép chép những gì ông ta nói, không ai để ý đến thái độ của Chủ Tịch.
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt gương không chớp lấy một cái, hai tay ông đan vào nhau dựng đứng ở trước mặt. Cảm xúc của ông không ai có thể nắm bắt nổi, kể cả những kế hoạch hoàn hảo có một không hai nữa.

Jiyeon bị thương nên Eunjung không tham gia phiên họp này, Jihwan appa cũng lấy làm đáng tiếc. Nếu có Eunjung, chắc chắc lão John sẽ không dám để bộ hạ của mình lên trên kia làm càng như thế.

Đèn phòng sáng lên, lão John thở phào nhẹ nhõm vì Eunjung không xuất hiện để quậy phá kế hoạch ngày hôm nay của ông. Mọi người nhất trí rồi giải tán.
Lão John và tên Sukjin kia tản bộ ra bãi đổ xe, vừa đi vừa cười như đười ươi:

- Haha.... Hôm nay ngươi ghi được điểm tốt trong mắt ban quản trị rồi đấy!

- Ngài quá khen! Nếu không thì đâu phải là tôi nữa.... - Tên Sukjin ngả ngớn dương dương tự đắc ngẩng mặt lên trời.
Tên tài xế lái xe đến trước mặt hai người, chờ lão John yên vị trên xe, Sukjin bảo:

- Tôi muốn đi thăm thú một lát! Ngài cứ đi về trước!

- Được thôi! Ta sẽ dặn người lái xe đến cho ngươi! - Lão John khoát tay ra hiệu bảo tài xế chạy đi, chỉ còn một mình gã kia đứng trên con đường tấp nập ấy.
_________

*Trung tâm mua sắm Hắc Long:

"Quần áo nơi đây đúng là những mặt hàng mà ta yêu thích!" Lão Sukjin cười nhẹ chắp tay phía sau lưng, ung dung đi tới đi lui để ngắm nghía.

Phía cửa xuất hiện một bóng dáng anh tuấn quen thuộc, mái tóc nâu lơ huơ phía trên cái kính mát trông cute vô cùng. Eunjung một tay đút túi quần hiên ngang đi thẳng lên tầng trên.

"Jiyeon cần thêm vài túi chườm giảm sưng, thiệt tình không biết quý trọng bản thân gì cả".

Eunjung bước đi thoăn thoắt nhưng vẫn gây sự chú ý với đám con gái, họ nhìn Eunjung rồi xì xầm xuýt xoa không ngớt.
Tên Sukjin đứng ngắm nghía mấy loại túi chườm y tế cao cấp, ông ta hỏi cô nhân viên đứng bên cạnh:

- Loại này của nước nào sản xuất thế?

- Dạ thưa ông là của Nhật Bản ạ! - Cô nhân viên lịch sự đáp.

"Là hàng của quê nhà sao? Đáng mua! Đáng mua!" Ông ta lại nhìn vào cái túi chườm đá trên tay.

Cô nhân viên thấy thái độ ông đang phân vân thì liền tiếp thị:

- Đây là loại túi được sản xuất độc quyền đó ạ! Giá thành của loại này đắt nhất trên thế giới hiện nay, chất lượng đã qua kiểm định là đứng đầu trong các loại túi chườm. Hiệu quả nhanh chóng đối với tất cả các loại vết thương từ nhẹ đến nặng. Sao Ngài không thử mua một cái nhỉ?

Sukjin gật gật đầu cười hài lòng, định bảo cô nhân viên mang ra quầy thanh toán thì một giọng nói vội vã cất lên:

- Cô làm ơn gói hết chỗ này lại giúp tôi!

Nghe cái giọng non choẹt có phần hơi bá đạo ấy vang lên sau lưng, Sukjin nhíu mày không hài lòng tí nào. Rõ ràng người ta đang đứng lựa ở đây mà dám ngang ngược kiểu ấy à.

- Cái tên......

Định dạy dỗ kẻ đối diện một trận nhưng gã lại sượng đơ trước gương mặt baby không tì vết ấy. Eunjung một tay đút túi quần, tay còn lại tháo kính mát xuống.

Ôi chu choa mẹc ơi! Đẹp gì mà tàn nhẫn thế hở trời? Cô nhân viên đứng hình, nước dãi muốn chảy cả ra ngoài. Gã Sukjin nổi máu xung thiên vì ganh tị nên gằn giọng:

- Cậu trai trẻ! Bộ không thấy người khác đang lựa hàng à?

Eunjung nở nụ cười ngạo mạn tỏ vẻ không quan tâm:

- Thế nhưng ông đã tính tiền đâu! - Quay sang cô nhân viên - Tôi đang cần gấp, làm việc nhanh lên đi!

- Ơ....dạ.... - Cô nhân viên hai má ửng hồng đứng muốn không vững.

Sao mấy tên đẹp trai lại hay được ưu tiên nhỉ? Lão Sukjin ghét nhất là những ai đẹp hơn mình (ôi umma ơi) nên thập phần không hề bằng lòng với Eunjung:

- KHOAN ĐÃ! Cứ gói lại nhưng sẽ là do tôi lấy! - Ông ta khoanh tay trước ngực nói giọng kiên định.

Eunjung nhất thời nóng máu, lập tức đôi mắt chim ưng trợn trừng lên quát:

- Ê ông già! Bộ ông họ Ngang tên Ngược hả? Quá đáng vừa thôi chứ! Mấy túi chườm này của dòng họ tổ tiên ông để lại chắc? Tôi nhất định phải mua chúng!

Sukjin cũng đâu có chịu thua, miệng bắn lưỡi lam chíu chíu:

- Cái thứ con trai mất nết!

Thanh niên trai tráng gì mà không một chút ga lăng, lịch sự, không biết tôn trọng người lớn tuổi. Tranh giành đồ đạc với một ông già chắc hãnh diện lắm đấy! Hừ.....

- Ông mà già hả? Cái miệng ông chấp cả cái siêu thị này chửi lộn còn được đấy! Không biết xấu hổ đi tranh giành với con nít. Xí.... - Eunjung lè lưỡi hùng hổ "chửi lộn" như mấy bà ngoài chợ.

Máu điên của gã dồn lên não, xui cho mầy rồi thằng oắt con, hôm nay ông đây ra đường chưa kịp uống thuốc. Đã thế ông sẽ lên cơn phập cho mầy một phát điên lây luôn con ạ. Sukjin rống họng lên:

- Nhân viên đâu? Thanh toán số hàng này ngay tức khắc cho tôi! Nhanh lên cho tôi!

Cô nhân viên chôn chân tại chỗ nhìn một ông già và một hot boy gây lộn sôi nổi. Cô muốn ổn định tình hình mà không cách nào ngăn họ lại được, miệng họ cứ như là được luyện thanh mỗi ngày vậy ấy.

Eunjung hùng hổ đưa tay ôm mấy cái túi chườm vào người, gã không chịu thua cũng quyết tâm giằng lại. Cả hai dùng võ thuật để giành qua giật lại y như phim chưởng, khu vực đó bắt đầu đông nghẹt khán giả.

- Cái ông già này uống "Xuân Dược" hay sao mà sung quá vậy hả? Quyết tâm giành với tôi chứ gì! Được lắm! - Ánh mắt Eunjung hừng hực lửa siết chặt cái túi trong tay.

- Thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch kia! Mầy giành giật như thế mà ý muốn tao buông tay hả? Không bao giờ đâu nhé! - Gã cũng gồng mình lên, mặt nổi cả gân mà vẫn ngoan cố.

Nhân viên và mọi người không cách nào can ngăn, cả hai càng ngày càng dữ dội.

.....20' sau......

Hai bóng dáng ấy giờ đây đã ngồi bẹp dưới đất, quần áo ai cũng xộc xệch, miệng không ngừng chửi bới:

- Mầy là trâu bò đầu thai hay sao thế hả? Lì cũng vừa vừa thôi! Một lát tao lên tăng xông tao chết cho mầy đi tù nè con! Hộc....hộc.... - Lão Sukjin vừa giật vừa thở thảm hại, mệt lả chứ chẳng đùa đâu.

Eunjung cáu tiết bặm môi, nghiến răng:

- Không cần lên tăng xông đâu, ông già! Tôi cắn cho ông chết.... Hừ....Ngoạm....

Eunjung kê miệng vào tay của lão Sukjin mà "phập" một cái. Ôi chu choa umma ơi! Jung nít lại giở cái chiêu "Cửu Răng Chân Kinh" ra rồi kìa.

- Ư.....Ư....

Lão Sukjin ư ử trong cổ họng khóc không ra nước mắt, ông ta mở trừng trừng hai mắt nhìn Eunjung.

- CÁI THẰNG MẤY DẬY! MẦY NHẢ TAY TAO RA NGAY! AAAA......

Cuồi cùng lão ta cũng hét lên, Eunjung cười hả hê nhả cái miếng thịt ấy ra rồi nhe răng lém lỉnh:

- Thịt ông dai nhách rồi mà còn đi tranh đồ với con nít à? Xài kem chống nhục hiệu gì thế chỉ tui xài với coi! - Eunjung lè lưỡi trêu ngươi, hai tay ôm chặt đống túi kia vào ngực. Jiyeon nhà ta mà chườm mấy cái túi này xong chắc sống thọ đến ngàn tuổi quá!

Lão Sukjin lắc lắc cái tay bị Eunjung cắn, tay còn lại bấu chặt vào cái túi chườm đã có phần bèo nhèo kia. Ông ta trợn tròn mắt như muốn giết người:

- Cái thằng quỷ con này! Mầy chắc sẽ sống dai lắm đấy! Hứ.....

Eunjung lắc đầu qua lại tí ta tí tởn:

- Dai cũng chưa bằng ông..... Sống tới nổi con cháu chết hết vẫn chưa chết. Sống tới lúc mọc sừng, mọc nanh mà vẫn còn sống. Plèzz.... - Eunjung lè lưỡi đáp lại.

- MẦY... MẦY .... QUÁ ĐÁNG....AAAA!!!! - Ông ta điên lên giật cái đống kia một cách dã man nhất có thể. Cả hai giằng co thật mạnh, tới nổi nằm lăn lóc trên sàn nhà.

Quằn quại là hai từ chính xác nhất để miêu tả về hai người lúc này.
Cô nhân viên đẩy một chiếc xe đẩy chất đầy túi chườm y tế đến nhỏ nhẹ cất giọng:

- Xin quý khách bình tĩnh! Ở đây còn rất nhiều ạ!

Cả hai đứng hình, mọi hoạt động đều ngừng lại.
Thời gian như ngừng trôi.....................nhưng rồi lại trôi tiếp.

- BÀ NÓI SỚM QUÁ ĐÓ!!!!!!!! - đồng thanh quát.

Cô nhân viên giật bắn mình, mặt trắng bệch. Cả hai đồng loạt quăng cái đống bùi nhùi trên tay xuống đất rồi đứng dậy. Eunjung chỉnh sửa lại tóc, đưa tay phủi phủi bộ quần áo. Lão Sukjin thì cũng chỉnh sửa lại bộ đồ vest trên người.

Cả hai lườm liếc nhau đủ kiểu, Eunjung chộp lấy mấy cái túi rồi bỏ ra quầy thanh toán. Ông Sukjin đứng phía sau hừ lạnh một tiếng:

- Nhóc con! Đừng để tao gặp lại mầy lần nữa nhá!

Eunjung quăng mấy cái túi lên xe rồi bực dọc lẩm bẩm:

- Tức thiệt! Cái ông già cứng đầu ngang gược, về trể thế nào cũng bị Jiyeon la cho coi!
Tui mà bị la thì nhất định tìm ông để báo thù, ông già!

Eunjung mở cửa leo lên xe rồi nổ máy.

"Brừm.....rừm"

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
_________

*Tại nhà của Minhyun:

- Oppa! Xem em nấu gì này!

Boram lon ton bưng một dĩa khoai tây vừa chiên xong đặt lên bàn, nơi Minhyun đang lướt máy tính để xem tin tức. Cô ôm lấy cổ anh từ phía sau, cả hai ngọt ngào như một đôi vợ chồng mới cưới.

- Oh Boram à! Anh không hay ăn mấy món ăn vặt giống con nít đâu. - Anh đưa tay bẹo má cô.

- Nhưng em lỡ làm rồi! Anh ăn đi mà...... - Boram phụng phịu, hai má phúng phính chu mỏ như một đứa con nít.

Cô mặc chiếc áo len tay dài màu trắng cùng với chiếc quần jean short trông dễ thương chết đi được.

Minhyun mặc chiếc áo y như cô cùng với quần jean dài, dáng người chuẩn không cần chỉnh mà mặc gì chả đẹp. Anh vẫn cứ lướt lướt chiếc máy tính một cách hăng say.

- Oppa!....... I hate you!!!! - Boram thấy anh chỉ lo làm việc không lo đếm xỉa đến mình thì giận dỗi dậm chân định bỏ đi.

Minhyun kéo tay cô lại lôi cô té vào lòng mình, gương mặt cô giận trông yêu thế. Anh đưa tay nhéo cái mũi nhỏ nhắn của cô rồi cười:

- My Oppa! Don't angry!
Cô lấy miếng khoai tây đưa đến trước mặt anh:

- Anh không ăn muốn ăn nó à?

- Oh no! Muốn chứ!

Minhyun vừa há miệng ra thì Boram đã nhanh tay bỏ nó vào miệng mình. Anh lém lỉnh hôn lên môi cô:

- Của anh mà! Trả đây!

Cả hai cười đùa vang vọng cả căn nhà, đây có thực sự là tổ ấm của họ???

End chap 34

----------------
*Bạn nào có xem Running Man thì chắc sẽ bít "Chú Mũi To Ji SukJin"
Mk sẽ giúp chú thực hiện ước mơ luôn ấp ủ: Vai chính :v
Là nv phản diện nên cái kết sẽ.... :(

Mình - Fan cứng của RM :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: