Chap 10: Cách Xa
Thấm thoát cũng đã trôi qua 1 năm, Eun Jung sau khi tốt nghiệp đã đi ra nước ngoài học tiếp 4 năm Đại Học, còn Suzy thì dường như mất tích ngay sau khi Eun Jung đi. Ngày đến sân bay để qua Mỹ du học, chỉ có ba mẹ và Suzy đến tiễn, Eun Jung cũng không cảm thấy buồn vì trước giờ cô vốn dĩ chỉ có gia đình thôi và Suzy là đứa bạn hiếm hoi. Hôm nay Eun Jung mặc một chiếc quần Jean đen, áo thun trắng khoác một cái áo da bên ngoài, đeo cặp kính đen , cả người toát lên vẻ lạnh lùng , như một hoàng tử băng giá nhưng làm cho bao nhiêu con mắt ở đây ngưỡng mộ với vẻ đẹp menly đó.
Bước đến gần cửa Check-in, bấc giác Eun Jung đảo mắt một vòng như đang tìm kiếm một thứ gì đó quan trọng nhưng không thấy, Eun Jung đã quên rằng cái đất nước này đang chứa trái tim của cô ( vì tim cô đã bị ai đó lấy cắp, mà người đó thì lại đang ở đây nên nói thế đúng rồi ^^ ). Mặc dù đã gần 1 năm kể từ ngày cô chia tay, một năm không có sự thay đổi, nếu có chỉ là ở vị trí ngực trái thôi, nó không còn là của cô nữa, nó đã thuộc về một ai khác, nhưng với bản tính lạnh lùng của cô, cô vẫn chịu đựng vì thật sự cô không đủ can đảm , và chính cô đã làm tổn thương người con gái mà cô yêu. Nói rồi cô điềm nhiên bước vào trong, cánh cửa đóng lại, mang theo bóng hình ai đó đi thật xa, đến nơi mà cô nghĩ rằng sẽ bắt đầu lại cuộc sống của mình...một cuộc sống...không có trái tim ...
Còn Ji Yeon, cô vẫn sống vui vẻ với lũ bạn thân cùng các unnie của mình. Năm nay Ji Yeon đã học 12 rồi, khỏi phải nói từ khi cô và Eun Jung chia tay, những nam sinh ấy lại một lần nữa trồng nhiều hàng cây si cho cô, nhưng Ji Yeon vẫn quyết tâm đóng cửa trái tim mình, trái tim của cô chỉ dành riêng cho một người mà thôi, điều đó mãi mãi không thay đổi, cứ thế từng ngày trôi qua, cô chôn chặt thứ tình cảm ấy trong lòng, cô dặn mình phải quên nhưng trái tim nào nó nghe lời cô, nếu nó nghe lời cô thì cô đã chẳng phải tổn thương nhiều như vậy....
Tình cảm của 2 người cứ luôn được chôn giấu vào những kỉ niệm của họ, để khi nghĩ đến, họ bất chợt cười, bất chợt cảm thấy hạnh phúc....rồi lại bất chợt đau....
Đau nhất không phải là không yêu mà là yêu nhau nhưng không đến được với nhau, trái tim đó, con người đó vốn dĩ dành cho nhau nhưng bây giờ...nó đã ...cách xa...một khoảng cách gần như không thể kéo gần được...chỉ là...chỉ là ...đập vì nhau thôi :)
Rồi 1 năm cũng lại qua đi nhanh chóng ( Au đốt cháy giai đoạn tí xíu ^^ ), với sự thông minh của mình, Ji Yeon dễ dàng đậu vào Đại Học Seoul, nơi mà bà chị So Yeon và các unnie của cô đang theo học. Tất nhiên cả IU và Hyo Min đều cố gắng để đậu vào Đại Học đó, thế là cả nhóm lại được học chung với nhau. Khỏi phải nói thì cũng biết cả trường xôn xao thế nào khi được học chung vói các Hot Girl nhà ta. Vì IU và Hyo Min muốn học chung với Ji Yeon nên đăng kí chung chuyên ngành Kinh Tế. Trong lớp này có một cô nàng tên Luna, rất xinh xắn, tính tình tốt bụng, nhanh chóng nhập bọn với Ji Yeon, IU và Hyo Min.
Giới thiệu một chút về cô nàng Luna:
- Tên : Park Sun Young,nhưng hay gọi là Luna, là con gái của tập đoàn xe hơi lớn nhất Châu Á, dáng người chuẩn, cao 1m63, tính tình hòa đồng, thân thiện, hết lòng vì bạn bè, và có cảm tình đặc biệt với Ji Yeon.
Cứ đều đặn hàng tuần, cả nhóm đều rủ nhau đến Queen's Bar để vui chơi. Càng ngày, Luna càng nhận ra mình có cảm tình với cô nàng Ji Yeon nhưng cô không dám thể hiện tình cảm của mình, cô sợ sẽ mất đi thứ tình bạn quý hiếm ấy. Thế nhưng càng gần Ji Yeon, cô cảm nhận được một con người cần được che chở ẩn sau lớp vỏ kiên cường ấy.
Bước nhẹ trên con đường nhỏ trong khuôn viên trường, 2 hàng cây cổ thụ to lớn 2 bên, những tán lá khẽ đung đưa trong gió, lất phất những chiếc lá vàng úa rụng rơi xuống cành. Ji Yeon từ tốn ngước nhìn ra mông lung, mới đây mà đã 2 năm trôi qua rồi, nhanh thật, thời gian không đợi con người tí nào, vừa mới yêu thương đây, mà giờ đã cách xa, bây giờ đã lập thu rồi, những chiếc lá úa vàng cũng không thể nào ở bên cây mãi được, chúng rồi cũng rụng dần xuống để những chiếc lá khác mọc lên, cây không muốn rời xa lá, nhưng lá phải rời bỏ cây...cũng như tâm trạng của Ji Yeon hiện giờ, có lẽ, buông tay cũng là một lẽ sống...và quên...cũng là một cách...để yêu - có điều cách yêu này thật đau đớn quá.
Đang mông lung nghĩ ngợi,bất chợt một cánh tay vỗ nhẹ lên vai:
- Này Ji Yeon, cậu làm gì mà thừ người ra vậy? Đang nhớ tới anh nào à? - Luna mỉm cười hỏi.
- Không có gì đâu, chẳng qua thấy cảnh đẹp nên đứng lại ngắm thôi ^^
- Ờ mà cũng đúng, mà cậu trở thành người lãng mạn từ khi nào vậy? Sao tớ không biết nhỉ
- Haha , lâu lâu phải lãng mạn cho có với người ta chứ.
Rồi cả 2 cứ vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ suốt dọc đường cho đến khi vào lớp. Luna thầm nghĩ, đợi đến sinh nhật mình sẽ chính thức bày tỏ tình cảm với Ji Yeon. Nghĩ đến đây Luna vừa vui mừng vừa lo lắng, không biết rằng Ji Yeon có chấp nhận hay không, nếu chấp nhận thì không có gì, nhưng nếu không thì sao, liệu Ji Yeon còn có xem cô là bạn nữa hay không...
Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến, hôm nay là sinh nhật Luna, cả nhóm đều được mời đến nhà Luna để tổ chức tiệc ăn mừng. Ji Yeon hôm nay mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhưng cũng không làm mất đi vẻ đẹp tự nhiên của mình, vừa nhìn thấy Ji Yeon thì Luna đã hồn xiêu phách tán, phải mất một lúc mới có thể bình thường lại. Nhà Luna hôm nay được trang hoàng lộng lẫy hơn ngày thường với tone chủ đạo màu xanh dương như màu yêu thích của mình. Khách khứa thì chỉ có gia đình Luna và nhóm Ji Yeon thôi, vì đây là bữa tiệc thân mật nên không mời người ngoài.
Chiếc bánh kem lớn được bưng ra, mọi người cùng nhau hát bài Happy Birthday chúc mừng:
- Happy Birthday to you, Happy Birthday to you...
- Đây là quà của cậu nè - Ji Yeon chìa ra một gói quà nhỏ màu xanh dương
- Cám ơn cậu rất nhiều - Luna vui sướng đón nhận, quay sang ôm Ji Yeon một cái, Ji Yeon có hơi bất ngờ nhưng cũng mỉm cười ( vì Ji nghĩ là bạn bè mà, ôm có sao đâu hà ).
- Đây là quà của bọn tớ - IU và Hyo Min cùng nói.
- Đây là quà của unnie - lần lượt So Yeon, Qri và Boram đưa quà của mình.
- Cám ơn mọi người rất nhiều, hôm nay em rất vui. Mọi người cứ tự nhiên nha - Luna cười đến tít cả mắt.
Sau một hồi ăn uống no say, mọi người bắt đầu đánh lẻ, Qri với So Yeon ngồi 1 góc vừa uống nước vừa trò chuyện , còn Boram vẫn tiếp tục công việc ăn uống của mình, nhóm Ji Yeon, IU và Hyo Min đang đi dạo vườn nhà Luna. Luna nói chuyện với ba mẹ xong liền đi kiếm Ji Yeon, thấy cô nàng đang đi dạo chung với IU và Hyo Min liền đến nói khéo là có chuyện riêng muốn nói với Ji Yeon, 2 người kia thấy vậy liền kéo nhau ra chỗ khác. Luna đợi đến 2 người kia khuất tầm mắt mới kéo Ji Yeon ngồi xuống ghế đá, Ji Yeon hỏi có việc riêng gì mà không thể nói trước mặt IU và Hyo Min, dù gì cả bọn cũng là bạn thân của nhau. Bây giờ Luna mới dùng hết can đảm của mình, e dè quay sang hỏi Ji Yeon:
- Hôm nay tớ lấy hết can đảm của mình để nói ra, tớ không biết là cậu sẽ chấp nhận nó hay sẽ tránh mặt tớ thì tớ không dám chắc, nhưng hy vọng điều tớ sắp nói ra có là gì đi nữa thì mong chúng ta vẫn mãi là bạn tốt.
Nghe Luna nói một cách nghiêm trọng như vậy, Ji Yeon tính đùa cũng không được, đành gật đầu rồi bảo Luna nói.
- Thật ra là tớ...nhận ra đã thích cậu rồi, càng chơi thân với cậu tớ biết trái tim tớ đã thuộc về cậu...một người mà lúc đầu tớ nghĩ là bạn thân - Luna rụt rè nói.
Ji Yeon im lặng, thấy vậy Luna liền nói tiếp:
- Tớ biết, đáng lẽ tớ không nên nói ra, nhưng tớ không thể che giấu tình cảm của mình, dù cậu có chấp nhận hay không, tớ cũng không hối hận...Tớ chỉ lo là cậu sẽ không xem tớ là bạn nữa.
- Thật ra thì...tớ vẫn còn yêu một người, cậu biết mà. Với lại,tớ chỉ xem cậu là bạn, tình cảm chỉ dừng ở mức bạn bè không hơn không kém. Cậu hiểu không? ( Vì Ji Yeon xem Luna là bạn thân nên kể hết mọi chuyện tình cảm của cô cho Luna nghe)
- Tớ hiểu, cậu không yêu tớ...nhưng chúng ta vẫn là bạn mà phải không? - Luna cảm thấy rất đau lòng, im lặng một hồi rồi quyết định phải cố duy trì cái tình bạn này, không thể để mất được. Dù Ji Yeon không yêu cô, nhưng ít ra cô có thể bên Ji Yeon với tư cách là một người bạn.
- Tất nhiên, bạn tốt à - Ji Yeon thấy Luna buồn nên cố mỉm cười động viên rồi kéo cô vào trong hội họp với nhóm.
Ji Yeon cũng không nghĩ có ngày bạn thân của mình lại tỏ tình với mình, và bản thân cô biết rằng, không một ai có thể thay thế vị trí của người đó trong tim được. Ji Yeon là thế, với bản tính cố chấp nhưng rất chung thủy, và đó lại là mối tình đầu của cô, đâu thể nào nói quên là quên được. Bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, cái ôm, nụ hôn ấm áp ấy đã khắc sâu vào trong đầu của Ji Yeon, chỉ có điều, đó chỉ là...ký ức.
Luna tuy rằng rất đau khổ, nhưng ít ra cô cũng dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình, và cũng may là vẫn còn duy trì được tình bạn. Đôi khi, yêu một người không nhất thiết phải đòi hỏi người đó đáp lại, chỉ cần người đó hạnh phúc là đủ. ( Lâu lâu bị triết lí chút xíu )
Liệu rằng sau này, Ji Yeon còn có thể mở rộng trái tim , có thể yêu một người khác được không? Hay tình cảm vẫn chỉ dành cho người nào đó, và liệu trên đời này còn có thể xuất hiện một cái gọi là...Định Mệnh hay không?
Cùng theo dõi các Chap tiếp theo nhé các bạn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro