Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14: Sự thật tàn khốc

Chap 14: Sự thật tàn khốc

Hồi ức trôi qua mỗi khi nhớ lại giống như một giấc mộng ngọt ngào, nhưng khi đối mặt với hiện thực, sự thật vẫn quá tàn khốc.


"Đã lâu không gặp, Choi Sulli"

Trái ngược với khuôn mặt tươi cười của Park Soyeon, Choi Sulli xấu hổ cúi đầu. Từ tận sâu trong tiềm thức Choi Sulli, vẫn luôn tồn tại nỗi sợ hãi vô hình ngay chính bản thân không thể nào lí giải được. Cô cũng chưa từng dám nghĩ đến, một ngày nào đó, ví dụ như ngày hôm nay, Park Soyeon lại có thể đường đường chính chính gọi cô vào căn phòng này. Chỉ đơn giản là không thể tưởng tượng được, cách Soyeon bình yên ngồi trên giường, nở nụ cười nhàn nhạt như gió thoảng mây bay khiến cô không kiềm được cái suy nghĩ, Park Soyeon một thân toàn băng trắng kia mới chính là chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này.

Park Soyeon bình thản nhìn Choi Sulli vẫn đứng yên như pho tượng, nụ cười trên môi lại càng thêm đậm nét. Chiếc di động trên tay Park Soyeon giống như thứ đồ chơi tiêu khiển, tiếng màn hình mở khóa rồi đóng lại cạch cạch vang trên, dội vào đôi tai mẫn cảm của Choi Sulli nhức óc đến kì lạ. Hết mở rồi lại đóng, cạch, cạch, cạch, thứ âm thanh quái dị cứ thế ve vuốt màng nhĩ, Choi Sulli sắp không chịu nổi nữa rồi.

Park Soyeon ngẩng đầu, ném chiếc điện thoại qua một bên, khẽ giọng thì thào.

"Sulli à, sợ tôi lắm sao?"

"Không có!"

"Vậy... sao lại đứng đó? Lại đây đi chứ!"

Đôi mắt phượng khẽ cau lại, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dù ít hay nhiều cũng chườm đá lên cốt tủy người nghe.

Choi Sulli có cảm giác, trong lời nói của Park Soyeon sặc lên mùi khiêu khích, nhưng mà, bản thân cô cũng chẳng phải dạng người có thể để người ta dắt mũi mà đi như thế. Từ tận sâu trong tiềm thức, bản năng sống luôn mách bảo, Park Soyeon dù bị thương đến tâm tàn phế liệt vẫn là một con báo xinh đẹp, tưởng chừng như bé nhỏ vô hại, nhưng một khi đã phát hiện con mồi, dù chỉ lơ là một chút cũng có thể bị nó nhào lên xâu xé thành ngàn mảnh.

Park Soyeon thở dài một tiếng, mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy hàm ý đay nghiến châm trọc,

"Chẳng lẽ... leo lên giường của Chủ tịch Lee rồi thì ngay cả cái tính lầm lì của chị ta cũng học được?"

"Park Soyeon! Cậu..."

"Choi Sulli, cậu cũng biết căn bản căn phòng này dành cho chủ nhân còn lại của Lee gia, nếu ghét tôi như vậy, tại sao lại không đem căn phòng này đập bỏ, giữ lại mà không sợ chướng mắt sao? Cậu sợ cái gì? Căn phòng này... Park Soyeon tôi cũng không phải là chưa từng dùng qua."

Choi Sulli trăm lần ngàn lần cũng không thể tưởng tượng được người luôn luôn lạnh lùng, trong ngoài hờ hững lại có thể nói ra những lời như vậy. Cục tức trồi lên đến tận họng rồi mà nửa chữ cô cũng không nói ra được, đành hậm hực nuốt vào, nhưng mà, muốn nuốt cũng không nuốt trôi cho được.

Park Soyeon vờ như không thấy khuôn mặt giận đến đổi màu tím không ra tím, đỏ không ra đỏ của Choi Sulli, năm ngón tay dài mảnh khảnh chạm nhẹ lên khoảng đùi quấn đầy băng gạc.

"Cậu hẳn là rất rõ, vết thương này vì đâu mà có, nhưng mà, cậu có bao giờ nghi ngờ lần này, mà không, cả những lần trước nữa, là tôi cố ý để mình bị thương?" Ánh mắt trong veo kéo đôi mắt ngơ ngác của Choi Sulli vào khoảng không sâu hun hút, "Với bản lĩnh của tôi, thực sự cậu ngây thơ cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đứng đó đợi người ta trói chặt? Tuy rằng bị trói là một phần kế hoạch, nhưng mà ngay lúc nguy hiểm, tới chạy trốn tôi cũng không làm được?"

"Cậu nói cái gì? Park Soyeon, cậu rốt cuộc đang ám chỉ cái gì?"

"Thật ra mặc kệ cố ý hay vô ý, tất cả với tôi đều không còn quan trọng."

Choi Sulli càng sốt ruột, khẩn trương, Park Soyeon càng bình tĩnh, trong giọng nói pha chút bỡn cợt, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng đến mức in sâu vào tâm trí người khác.

"Quan trọng là Chủ tịch Lee, Lee Qri của cậu sẽ vì tôi mà áy náy, sẽ ân cần chăm sóc tôi để bù đắp thiếu sót của bản thân. Nói thật ra, tôi không phải là không vui."

Park Soyeon thâm sâu độc đoán miệng lưỡi cay độc, từng câu từng chữ như chọc thẳng vào gan người khác, tiếng cười của cô như tiếng khánh ngân vang nhưng tận sâu trong đáy mắt ẩn chứa sự phấn khích tột độ khi con mồi vừa vồ được bị mình tàn nhẫn giày vò đến khổ sở.

Nỗi lo sợ cất giấu bấy lâu bị người ta nhìn thấu, Choi Sulli toàn thân giận đến phát run, chỉ hận đứng trước mặt Park Soyeon lại chẳng thể làm gì ngoài lớn tiếng mắng chửi.

"Câm miệng!!! Park Soyeon, cậu câm miệng!!! Không bao giờ có chuyện đó!!! Ngoài công cụ giết người, cái khiên đỡ đạn của Lee Qri, cậu nghĩ mình là ai? Người bên cạnh Qri unnie là tôi! Người đáng lẽ được ở trong căn phòng này cũng là tôi! Người cùng unnie ấy trên giường cũng là tôi! Người sắp tới làm vợ unnie ấy cũng là tôi! Vườn tường vi ngoài kia cũng vì tôi, unnie ấy phá nhà ra mà trông! Park Soyeon, cậu có tư cách gì mà nói?"

Tiếng gào thét ai oán xé tan không gian yên tĩnh, đạp đổ cả làn gió hiu hiu thổi ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời đỏ rực trải nhè nhẹ trải dài trên bóng người ngồi bên cửa sổ. Lộng lẫy như vậy, cớ sao lòng người vẫn thấy thê lương.

Trong đôi mắt vốn chan chứa kiêu hãnh, nay lại phẳng lặng đến vô hồn, ngay cả giọng nói cũng trầm đi.

"Choi Sulli, cậu quả thật yêu Lee Qri rất nhiều..."

Park Soyeon quay đầu về phía cửa sổ, đôi mắt phượng hướng ra xa, vườn hải lam tường vi choán ngay tầm mắt.

"Vì yêu Lee Qri mà một chút đã kích cũng không chịu nổi."

Choi Sulli ngây ngốc đứng nhìn, ánh mặt trời đỏ rực nhuốm lên người con gái mỏng manh trước mặt một màu thê lương. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô mới cảm nhận thấy, Park Soyeon hóa ra cô đơn đến vậy.

Còn chưa kịp hiểu lời Park Soyeon nói, Choi Sulli đã nghe thấy lệnh tiễn khách.

Quay trở lại giường, hai con mắt chú mục vào điểm chết trên trần nhà. Nghĩ lại những việc vừa làm, những lời vừa nói, Park Soyeon tự mình lẩm nhẩm.

Park Soyeon, rốt cuộc mày cần cái gì? Đúng vậy, mày thật sự muốn cái gì?

Nói xong câu này, cô cũng thấy rất buồn cười, đúng là rất buồn cười, buồn cười tới mức, miệng còn chưa kịp nhếch lên, giọt nước mắt duy nhất đã chạy dài trên má.

Cả đời này, nước mắt chỉ được rơi một giọt mà thôi.

Tưởng rằng sẽ rất khó khăn, nhưng Lee Qri không xuất hiện, ngày lại ngày nối tiếp nhau bình bình đạm đạm qua đi. Trải qua mấy ngày an phận thủ thường, ngoan ngoãn ngồi trong phòng làm bệnh nhân, không chán muốn chết, thì cũng chán đến sắp hấp hối luôn rồi. Qua mấy hôm ngoan ngoãn đến mức người sắp mọc mốc, Kim HyunA mới đến thăm cô. Từng cử chỉ, lời nói đều hết sức cung kính, gọi một câu dạ, bảo hai câu vâng, làm Park Soyeon nhớ con nhóc chửi mắng cô om sòm ở buổi tiệc của Hwang gia đến phát điên. Ngày đó, Kim HyunA yêu ghét hận thù đều hiện rõ ở trên mặt, nhưng giờ đi đâu cũng vác theo bộ mặt lành lạnh, cũng giống như cô trước đây...

Cái lò đào tạo sát thủ kia chỉ cho ra duy nhất một loại người.

Là Park Soyeon và Kim Hyuna bây giờ.

"Ám chủ." Kim HyunA bây giờ đối mặt với Park Soyeon một chút căm ghét cũng chẳng để lại. "Chủ tịch lệnh cho tôi đến chăm sóc Ám chủ."

Hai chữ "chăm sóc" mới chạm vào màng nhĩ, Park Soyeon không kìm được mà cười lớn làm tách trà đang uống dở sặc cả lên mũi. Vết thương dù có nặng đến đâu, dưới tay Lee gia cũng phải lành, huống hồ còn có một bác sĩ đại lắm mồm Ham Eun Jung suốt ngày kè kè thăm hỏi, huống chi chỉ là mất phát súng, Park Soyeon từ lâu rồi cũng không còn là trẻ con. Mục quang soi tỏ cơ mặt giật giất không tự nhiên của Kim HyunA, Soyeon cũng nể tình buông lòng từ bi bác ái mà thôi cười, giọng nói cũng trở nên thân thiết.

"Nghe nói cậu theo Youngie sang Thái Lan rèn luyện?"

"Vâng." HyunA gật đầu, dù cố gắng thế nào, mặt cô cũng không được tự nhiên.

"Cảm thấy Hwa Youngie unnie là người thế nào?"

Ấp úng nửa ngày, Kim HyunA thật thà thừa nhận:

"Rất lợi hại"

"Chỉ thế thôi? Rất khủng bố, đúng không?"

HyunA thật là muốn gật đầu đến điên lên, nhưng mà nhìn quanh một lúc, suy đi nghĩ lại chán chê, cuối cùng vẫn không dám gật.

"Youngie ấy à, thoạt nhìn thì giống hệt như thư sinh, ôn hòa, thông thái lại quan tâm đến người khác, nhưng chết người ở chỗ, Youngie càng ôn nhu lại càng nguy hiểm, ôn hòa bao nhiêu thủ đoạn lại tàn nhẫn bấy nhiêu."

"Tất cả các người đều như vậy hết sao?" Càng nói, chân mày HyunA nhíu càng sâu "Ai cũng thủ đoạn tàn độc như vậy?"

Park Soyeon nhìn thật sâu vào đôi mắt Kim HyunA, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhận ra rằng, Kim HyunA này trước sau vẫn ngây thơ như vậy.

Ngây thơ cũng tốt, không giống như cô, ngay cả cười cũng chẳng còn giống trước đây nữa rồi.

Nhưng mà, chỉ cần một ngón chân bước qua cánh cổng của Lee gia, thì mãi mãi không thể rút ra được.

"HyunA, không phải các người, mà là chúng ta, Lee Qri, Kang Min Kyung, Jeon BoRam, tôi, rồi sau này có cả cậu nữa. Rồi có một ngày, cậu cũng như vậy. Trừ phi cậu thực sự muốn chết."

Muốn chết giống như tôi mấy năm trước vậy...

"Tại sao nhất định phải giết người?"

Câu này nghe cũng thật quen, chính bản thân Park Soyeon trước đâu đã từng hỏi như vậy. Vào cái đêm thầy Kim chết, cô một mình lê cái chân bê bết máu lẩn trốn trong con hẻm nhỏ. Cô trốn trong lòng Lee Qri, toàn thân run rẩy trong tay Qri, vừa khóc nấc lên vừa ôm chặt lấy Qri mà hỏi. Hỏi rằng tại sao nhất định phải giết người, tại sao muốn cô phải giết thầy Kim, tại sao lại cho cô biết sự thật, tại sao... Sau đó trời đổ mưa rất to, to đến mức Lee Qri không còn nghe thấy tiếng Park Soyeon thổn thức trong lòng, nhưng mà cô vẫn cứ khóc. Mưa rơi lộp độp trên mái tôn nghiêng ngả vì gió bão, làm nhòe cả mắt cô và áo Qri ướt đẫm. Lúc Qri gắt gao ôm lấy cô, Park Soyeon biết, Lee Qri đang che chở cho mình cũng đang run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì đau đớn. Park Soyeon đã khóc, khóc đến mức không thở nổi, toàn thân mềm nhũn như cọng bún khô trong lòng Lee Qri. Lúc đó, giọng nói nhu hòa của Lee Qri hòa vào tiếng mưa, nhưng cô vẫn nghe thấy, Qri nói Qri đã giết thầy Kim, tất cả đều không liên quan đến Soyeon, nói cô sẽ không để Soyeon giết người.

Hai tay Park Soyeon sẽ không phải dính máu.

Nhưng mà, phát súng đó, thật sự là do Park Soyeon bắn, đã là sự thật, căn bản con người ta không thể nào chối bỏ.

Hồi ức trôi qua mỗi khi nhớ lại tựa như một giấc mộng ngọt ngào, nhưng khi đối diện với hiện thực, sự thật lại quá tàn khốc.

Park Soyeon cũng không muốn nghĩ nữa.

Không cần nhớ lại, bản thân cũng đã quá mệt mỏi rồi.

HyunA thấy Soyeon trầm mặc, trong lòng không nhịn được mà thành ra khẩn trương, cắn cắn môi dưới, cật lực suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.

"HyunA à, chúng ta từ giờ là bạn, xưng hô bình thường đi. Chúng ta dừng ở đây, đến giờ cậu phải đi họp rồi."

***
Lão đại Mamushi và Lee Kikwang mang theo mấy tên đàn em mặt mày hắc ám bước vào cổng Lee gia. Toàn bộ các cổ đông lớn nhỏ, các đường chủ của Lee gia đều có mặt, Lee Qri ngồi trên chiếc ghế giữa đại sảnh, phía trước có tượng con đại bàng sải cánh, tượng chưng cho quyền lực tuyệt đối của Lee gia, đằng sau còn có Kang Min Kyung cùng Yang Ji Won hỗ trợ.

Thấy Lee Qri không hề có ý gây khó dễ, trong lòng Hayashi thở phào một hơi, Mamushi cùng Butterfly Night thông qua một vài thống nhất, kí vài cái hợp đồng, điều khoản không nằm ngoài việc mở cảng thông thương, cho phép hàng hóa của BN thâm nhập sâu, bành chướng khắp thị trường Nhật Bản.

Sau khi đôi bên thỏa thuận các điều khoản ổn thỏa, Hayashi bước ra khỏi phòng họp, Lee Qri mỉm cười tiến lên cản bước.

"Chúng ta hình như còn có một số chuyện chưa nói rõ."

Đôi mày của đối phương hới nhíu lại, Lee Qri này không biết còn muốn giở trò gì.

"Không biết chuyện Chủ tịch Lee muốn nói là chuyện gì?"

Ngón tay thon dài hướng về phía người đàn ông đứng sau lưng Hayashi, nam nhân từ đầu đến cuối chưa hề nói một câu nào, Lee Kikwang.

Gương mặt Lee Qri đanh lại, mục quang đen thẫm thâm hiểm ánh lên tia nhìn tàn bạo.

"Lee Qri tôi muốn đôi chân của hắn."

Lee Kikwang ngẩng đầu, hung tợn nhìn Lee Qri cao cao tại thượng. Rốt cuộc chuyện gì đến cũng đã đến, chuyến đi này, hắn đã xác định không thể bình yên mà trở về. Kikwang chuẩn bị mở miệng, Hayashi quả không hổ danh là người lăn lộn trên giang hồ mấy chục năm, sắc mặt không chút đổi khác, bình tĩnh ngăn hắn lại.

"Chủ tịch Lee, yêu cầu này tôi không thể đáp ứng."

"Thật ngại quá, yêu cầu của tôi chưa từng cần người khác có thể đáp ứng hay không."

"Chủ tịch Lee, chẳng lẽ cô không nể mặt chúng ta mới hợp tác hay sao?"

Giơ hợp đồng vừa mới kí tên, giấy trắng mực đen đàng hoàng, trên mặt giấy còn thơm nguyên mùi mực dấu đỏ, khóe môi Lee Qri câu lên nụ cười nhạt.

"Hợp tác, chúng ta đôi bên cùng có lơi, không phải Mamushi lần này đến Hàn Quốc sớm đã ôm mộng hợp tác với Butterfly Night sao?"

Một lời nói trúng tim đen, Mamushi tỏ vẻ khó xử.

"Chủ tịch Lee, Kikwang là con nuôi của tôi, đối với cô cũng không hẳn không có quan hệ gì, coi như nể tình tôi, bỏ qua cho đứa nhỏ không hiểu chuyện này đi."

"Tôi chưa từng quan tâm." Ném lên bàn một khẩu súng, đôi mắt Qri lạnh lẽo chiếu thẳng vào Kikwang. "Rắn lớn không cần biết, nhưng rắn nhỏ không thể tha(*). Nếu Hayashi đại nhân đã không động thủ được, để Lee Qri ra tay vậy."

Lee Kikwang nhìn thẳng vào khẩu súng lục, ngẩng đầu lên nhìn thấy cả phòng vây kín đầy người, một luồng hơi lạnh thấm sâu vào tận xương tủy. Hayashi cũng hết cách, ý Lee Qri quá rõ ràng, nhất định ngày hôm nay một là để hai chân của hắn ở lại, hai là tất cả bọn họ, một người cũng không thể yên bình mà rời khỏi đây.

Nhìn Lee Qri khuôn mặt lãnh đạm không cảm xúc, cả thân ảnh tiêu sái tỏa ra thứ hàn khí chết chốc, chỉ trong phút chốc, cả đời Lee Kikwang ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất đã ngỡ mình gặp phải quỷ Satan.

Tik tok, tik tok.

Chiếc đồng hồ treo trên tường nhả ra từng tiếng não nề, bó chặt cả lồng ngực con người. Cả phòng hợp rơi vào trạng thái thần kinh căng thẳng cực độ, đến thở mạnh một tiếng cũng không dám.

"Thả hắn ra."

Tiếng nói trong trẻo vang lên từ phía cuối đại sảnh làm chấn động cả căn phòng lớn.

Trăm cặp mắt lập tức xoay về phía nơi phát ra tiếng nói, âm thanh kinh ngạc, sợ hãi lẫn lộn vang khắp đại sảnh biệt thự nhà họ Lee.

Park Soyeon đứng đó, thân ảnh nhỏ bé tựa vào Kim HyunA ngang hiên bước vào sảnh lớn.

������ƺ�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro