Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Chap 5: Chăm sóc

Yoongi và Hoseok dầm mưa trở về căn phòng mà cậu thuê trọ. Căn phòng này khá nhỏ, tông màu trắng là chủ yếu, nhưng vì không có nhiều đồ đạc lặt vặt nên nó không quá bừa bộn, chỉ đơn giản là một tấm nệm khá dày nằm ở một góc, tủ một góc, dụng cụ cá nhân một góc, một phòng tắm nhỏ, một cái bếp mini, vài gói mì, vài thứ có thể chứa được thức ăn hay đồ uống,... đơn sơ chỉ có bấy nhiêu đó thôi mà chiếm gần như hết không gian căn phòng. Yoongi ướt sũng, cả người lạnh run rẩy mà cứ không ngăn được tính tò mò, anh không ngừng dáo dác nhìn quanh cho đến khi Hoseok lấy đâu ra một cái khăn lớn và chùm đầu anh lại.

"Mau vào tắm đi, còn phải sát trùng vết thương nữa..."

"Còn cậu? Cậu tắm trước đi..."

Yoongi nhìn Hoseok bị trầy trụa khắp người, quần áo vừa ước vừa bẩn vì bùn đất, trong lòng bỗng cảm thấy day dứt. Nét mặt cậu cũng không tươi cười như hằng ngày, có lẽ vì đau mà mặt cũng trở nên vô cảm. Cậu không nói tiếng nào, lạnh lùng nhìn anh như ra lệnh, nhờ vậy mà anh chịu nghe lời, lủi thủi đi vào phòng tắm.

Được một lúc sau, anh lại đi ra từ phòng tắm với bộ đồ, nhầm, bộ mùng, bộ mền, bộ gì đó rất to bự so với số đo cơ thể, lần trước là sơ mi, lần này là áo nỉ dài tay, cổ tròn, và vì nó khá rộng nên cứ trễ xuống một khúc. Nói chung quy là cái áo rất thú vị, nếu để yên thì nó sẽ trệch phần cổ, kéo qua một chút thì sẽ lệch phần vai. Sau một hồi chật vật chỉnh chu mãi vẫn không xong thì Yoongi mặc xác nó luôn, muốn ra cái gì thì ra. Cơ mà có ai biết rằng xương quai hàm của anh rất đẹp không?

Yoongi khẽ nhăn mặt, đầu gối và lòng bàn tay của anh bị trầy vì khi nãy xô xát, té ngã xuống mặt đất. Anh đưa mắt tìm Hoseok, hình như cậu đã đi ra ngoài, trời vẫn còn mưa và hiện tại đã đen ngấm, cậu đi đâu chứ? Anh đứng ở cửa nhìn ra với vẻ mặt lo lắng, gió lạnh làm anh nhẹ run, đôi mắt buồn linh hoạt nhìn xung quanh trong mảng trời đêm, và vội vui mừng khi bắt gặp Hoseok đang đội mưa chạy về phía mình, chính xác hơn là chạy về căn phòng trọ. Trên tay cầm một túi ni lông đựng gì đó đã được buộc kín để chống mưa, cậu thở hồng hộc trong trạng thái ướt mem từ đầu xuống dưới. Yoongi hốt hoảng chạy vào trong tìm một một cái khăn lớn rồi chạy ra khoác lên người cậu. Vì chiều cao khiêm tốn nên anh phải nhón người lên, hai tay cầm khăn áp lên hai tai Hoseok đang mặt ửng hồng, chiếc mũi xinh đẹp sụt sịt vì lạnh.

"Mau tắm đi!"

Yoongi nói rồi bắt lấy túi ni lông, đẩy cậu vào phòng tắm. Xong anh bay đến tủ quần áo, rất tự nhiên (như nhà của mình) chọn ngay một cái áo tay dài dày nhất và ấm nhất, quần cũng vậy và đi đến cửa phòng, chần chừ một lúc rồi gõ cửa.

"Đồ tôi mắc ngay nắm cửa nhé?"

"Tùy anh. Mà cửa này có nắm à?"

Yoongi nghệch mặt sau câu hỏi của Hoseok từ bên trong, đúng là chỉ có chốt khóa chứ không có nắm vặn. Anh cắn môi, đoạn nghĩ sau đêm nay anh phải tìm chủ trọ để khiếu nại về việc không cách tân cửa phòng tắm để đáp ứng nhu cầu khách hàng thì bị giọng nói của cậu trấn tĩnh:

"Yoongi để dưới đất được rồi, tôi ra ngay!"

Anh nghe lời cậu đặt quần áo xuống đất, xong bắt đầu mò tới túi ni lông cậu đem về. Trong đó có bông băng, thuốc đỏ và một hộp cháo còn nóng nổi, nó khiến bụng anh sôi ùng ục theo. Yoongi nuốt khan, anh xoa xoa nhẹ cái bụng gầy đang kêu réo vì đói của mình, nhưng vì đây không phải là đồ ăn của anh nên anh đành ngậm ngùi đẩy nó ra xa, sau đó vì mùi thơm nứt mũi mà kéo nó lại gần, hệt như một tên tự kỷ.

Hoseok bước ra từ phòng tắm nhìn thấy cảnh tượng ngố tàu trước mắt, mặc dù trông rất buồn cười nhưng cậu vẫn làm mặt lạnh đi đến chỗ Yoongi đang ngồi trên nệm, mặc niệm với hộp cháo. Cậu mở bông băng, chấm vào thuốc đỏ, nhầm, chấm chai thuốc sát trùng vào cục bông gòn làm nó chuyển màu từ trắng sang nâu rồi nhẹ nhàng cầm tay anh lên, thoa đều.

"Không đau à?". Hoseok nhìn Yoongi mặt cứ tỉnh bơ kiểu gì ấy đang nhìn chăm chăm cậu.

"Đau. Nhưng tôi đâu phải con nít."

Cậu gật đầu, tiếp tục thoa đều thuốc sát trùng vào những vết thương nhỏ nhưng rát của người đối diện. Không khí ngượng ngập bắt đầu trỗi lên, nhưng Hoseok mau chóng dập tắt nó:

"Dì Min đi đâu?"

"Ăn đám xa. Mẹ bảo tôi sang đây ở tạm hai ngày..."

"Thế có chịu ở không?". Cậu ngẩng mặt, lạnh lùng nhìn Yoongi làm anh thoáng rùng mình, thoạt nghĩ đến mấy tên say sỉn khi nãy, anh nuốt khan, vội gật đầu.

"Ở chứ. Nếu cậu không phiền..."

Hoseok gật nhẹ, xong tiếp tục việc thoa thuốc. Cậu lấy ra một miếng gạt trắng dài, quấn lên quấn xuống, quấn qua quấn lại chả theo thể thống gì. Cuối cùng là nó cũng không ra cái gì nốt. Thấy vậy, Yoongi liền nói:

"Để tôi làm. Tôi không muốn tay mình bị liệt sớm chỉ vì đem ra cho cậu làm vật thử nghiệm". Xong, anh giật lấy miếng gạt trong tay cậu và bắt đầu băng bó. Anh cũng không khá hơn là bao, cả hai con người này thực chất không có kinh nghiệm kiêm khả năng chăm sóc cho người khác, đơn giản vì họ không có khái niệm tự chăm sóc chính mình. Sau một lúc vật vờ với miếng gạt, thì cuối cùng Yoongi cũng quấn...không ra cái khỉ gì.

Hoseok tặc lưỡi lắc đầu, cậu cốc vào đầu anh một cái rồi giật lại miếng, không, nùi băng gạt, sau đó nhích người lại gần anh, ra lệnh:

"Ngồi yên!". Nói xong, cậu lại tập trung băng bó, cố gắng thực hiện đúng các thao tác có như không có của mình. Còn Yoongi thì ngoan ngoãn, yên lặng không dám hó hé tiếng nào. Phần vì tay anh đang trong tay cậu, nếu anh đả động thì nó sẽ đi luôn theo mấy miếng băng gạt kia. Phần vì anh biết cả hai hiện tại không còn nhiều sức, hay chí ít ra anh đã mất gần như hết sức rồi. Cũng một phần vì cậu trông rất đáng sợ, ý anh là bộ mặt vô cảm của cậu khiến anh hơi ngạc nhiên, không dở dở ương ương như thường ngày, ít ra là đối với riêng anh. Lúc này mặt cậu rất nghiêm túc, hành động cũng dứt khoát chứ không còn nể nang ai nữa. Yoongi rùng mình, thầm nghĩ vì tính cách phức tạp này mà cậu đã nhoi lên được chức Hội trưởng KJK, hội nổi tiếng bạo lực toàn trường. Thoạt nhớ rằng Hoseok là Boss, rằng cậu đã cứu anh. Suy cho cùng là Yoongi y như đang nằm trọn trong tay cậu, như thể miếng mồi ngon đang nằm trong vuốt sói. Nhà của Boss, Boss có quyền. Nợ Boss, Boss quyết định. Nghĩ đến đây, anh chợt lạnh xương sống. Liệu cậu có đem anh ra mần thịt như cách mà anh được mọi người kể lại rằng cậu đã đối xử với người khác? Liệu cậu có buộc anh vào dây thừng rồi treo tòn ten ở sân thượng của trường? Liệu cậu có đem anh ra tra tấn trước toàn thể học viên? Đừng nha, anh không làm gì sai hết nha. Vì anh mà cậu bị thương, đúng là anh có lỗi, nhưng chắc không cần nặng đến nỗi cậu làm mặt lạnh với anh chứ.

"Anh có sao không?". Hoseok hỏi khi thấy Yoongi đã với lấy chiếc chăn bên cạnh từ bao giờ và đưa lên che ngang người.

"Tôi...Chỉ thấy hơi lạnh thôi..". Anh cười trừ.

"Lạnh lắm sao?". Cậu vừa nói vừa áp tay vào má anh, mắt cậu nhìn anh ấm áp mặc dù vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh.

"Bây giờ thì hết rồi..."

Hoseok gật đầu, đồng thời vết thương cũng đã băng bó xong. Yoongi đưa bàn tay của mình lên, nhất thời cảm thán:

"Đường băng quá lỏng lẻo, lại còn rất xấu..."

"Nói nhiều quá!". Hoseok nạt nhẹ làm anh im bặt. Cậu đứng lên đi đến tủ, lấy ra một chai rượu thuốc và đưa nó cho Yoongi. Anh ngơ ngác cầm chai thuốc, mặt đệch ra vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Hoseok tự nhiên cởi áo ra, để lộ phần cơ săn chắc của mình rồi tiến lại gần anh.

"Cậu...Làm gì vậy?". Mặt Yoongi ửng hồng, nhưng cậu vẫn không nói gì, chỉ ngồi xuống trước mặt anh, quay lưng lại và chỉ vào phần vai của mình.

"Xoa thuốc vào đó đi."

"Kêu tôi hả?"

Hoseok gật đầu. Yoongi nghe lời, ngoan ngoãn mở nắp chai thuốc, cho vào lòng bàn tay một ít rồi nhẹ nhàng thoa lên vai cậu. Vết thâm tím khá lớn phía sau gáy làm cậu run khẽ từng đợt vì đau. Vì đỡ đòn cho anh, anh cảm thấy xót, tay anh cũng bắt đầu run lên vì lo lắng. Ngoài mẹ Min, anh rất hiếm khi chịu lo lắng cho ai.

"Áo mặc vừa không?"

Câu hỏi của Hoseok khiến anh giật mình, chai rượu thuốc cầm trên tay cũng bất giác rơi xuống, tràn lan thứ chất lỏng màu nâu đỏ, nặc mùi. Yoongi vội vã lật chai lên, toan đi tìm thứ có thể lau được mớ hỗn độn sặc mùi này thì bị Hoseok giữ lại. Cậu ra lệnh anh ngồi yên một chỗ, còn mình thì thu dọn đống bừa bộn do người kia gây ra. Anh thoáng buồn, mặt xụ xuống:

"Xin lỗi. Hôm nay phiền cậu quá nhiều rồi..."

"Không sao. Miễn Yoongi không còn giận tôi vì chuyện lần trước..."

"Hai chuyện khác nhau mà..."

"Được rồi. Ăn cháo đi.". Hoseok vẫn không cảm xúc, đẩy hộp cháo thơm lừng về phía anh đang gần như là mếu máo.

"Cậu không ăn à?"

"Ăn rồi..."

"Cậu còn giận tôi?"

"Chuyện gì?"

"Tuần qua tôi đã đối xử lạnh nhạt với cậu. Cậu không buồn sao?"

"Buồn. Nhưng anh đúng mà."

"Vậy sao cậu không cười với tôi nữa?". Yoongi chịu hết nổi vào thẳng vấn đề.

"Tôi nghĩ anh sẽ không thích tôi cười. Từ bây giờ tôi sẽ nghiêm túc...". Hoseok thật thà, cậu vừa nói vừa mặc lại áo, sắc mặt dần dần tái lại. Cơn đau đầu ập tới bất chợt khiến cậu choáng váng, cậu đứng lên, chậm rãi đi đến bếp uống một ít nước. Yoongi nhận ra có gì đó không ổn, anh đi nhanh đến chỗ Hoseok, chạm nhẹ vào người cậu thì thấy thân nhiệt cậu lúc này nóng ran lên. Anh hốt hoảng, vội đỡ người cậu đang đứng còn không vững, nói nhanh:

"Hoseok. Cậu sốt rồi! Ở nhà có thuốc hạ sốt không?"

Yoongi đỡ cậu đến nệm ngủ, cơn chóng mặt lẫn khó chịu khiến cậu không còn nhận thức được gì nữa mà ngã người vào anh. Sức nặng của cậu làm cả hai ngã xuống nệm, Hoseok mệt mỏi tới nỗi không còn đủ sức ngồi dậy nữa, còn anh phải chật vật lắm mới đỡ cậu ra khỏi người mình và đặt cậu nằm yên trên nệm.

Yoongi sốt sắng nhìn Hoseok đang nhăn mặt khó chịu, mắt nhắm nghiền cùng mồ hôi nhễ nhãi. Cơn sốt không có dấu hiệu giảm bớt mà mỗi lúc càng nặng thêm, anh hoảng loạn không biết phải làm sao cho đúng. Trời đã về khuya, và mưa còn rất to nữa, nhìn cậu như vậy anh chợt đau lòng, rồi bất giác khóc. Anh trách bản thân toàn gây phiền phức, nếu trước đó anh chịu nghe lời mẹ Min ngoan ngoãn ở nhà đợi cậu về thì anh cũng không phải gặp kẻ xấu, cậu cũng không cần vì anh mà đánh nhau với người khác, thực chất không cần vì anh mà dầm mưa đi mua thuốc và cháo. Nhất là không cần vì anh mà phải đối mặt với bệnh tật như thế này. Yoongi bỗng rung động, lần đầu tiên có người vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, có thể đó không hẳn gọi là hi sinh, nhưng cậu đã đánh đổi thể lực để cứu lấy tinh thần của anh. Yoongi cảm thấy mình trở nên vô dụng lúc này, anh lau vội nước mắt, trấn tĩnh lại bản thân. Đây không phải là lúc khóc lóc, Hoseok đang cần anh chăm sóc.

Yoongi cũng nhận ra, hôm nay cậu không cười, vì sợ anh không thích, và vì cậu không khỏe.

Cớ sao lại vì anh? Anh không biết, bởi vì ngay chính bản thân cậu cũng không rõ.

Yoongi tìm một chiếc khăn nhỏ, một thau nước với độ lạnh vừa đủ. Anh nhẹ lau mặt, tay và cổ cho Hoseok đang thở khó nhọc với gương mặt trắng bệch. Chăn được đắp lên người kỹ lưỡng nhưng không quá kín, anh hết lau, rồi lại thay nước, rồi lại lau, công việc cứ lặp đi lặp lại cho đến gần sáng, cậu đã hạ sốt rất nhiều, cũng là lúc anh ngủ quên ngay trên người cậu.

Yoongi đã rất mệt mỏi nên anh thiếp đi rất nhanh, hoặc là do vì chỗ nằm quá ấm. ..

----------

"Jin!"

Giọng nói òm òm phát ra giữa đêm khuya, trong một tòa nhà rộng lớn hiu quạnh, gió lạnh lẽo rít lên từng hồi nhằm xóa đi cái không gian buồn chán nơi đây. Không một bóng đèn, chỉ còn sót lại ánh sáng mỏng manh của vầng trăng hiu hắt luồng lách qua khung cửa sổ, soi vào gương mặt vô cùng xinh đẹp nhưng lạnh lùng của con người không bao giờ biết cười, hay chí ít là những nụ cười vô vị và tẻ nhạt.

Anh không trả lời, lặng lẽ bước đều trên cầu thang, tiếng gọi một lần nữa khiến anh dừng chân:

"Kim SeokJin! Ba đang nói chuyện với con!". Giọng khản đặc của một người đàn ông.

". . ."

"Dạo này em con ở trường thế nào?"

Anh hoàn toàn không màn đến câu hỏi, nhạt nhẽo định bước tiếp, nhưng rồi anh dừng lại, môi khẽ nhoác lên một đường, ma mị.

"Em trai con...."

"Hình như..."

"Nó biết yêu."

"Yêu?". Người đàn ông khẽ đanh mặt.

Anh không nói gì thêm, chậm rãi bước nốt bậc thang còn lại. Nụ cười có như không sớm đã tắt vụt, cũng như ánh đèn cầu thang còn sót lại trong cái diện tích to lớn này, tắt ngấm...

----------

End Chap 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro