Chap 23
Chap 23
Hai tuần trôi qua kể từ khi Hoseok chuyển về nhà, nhưng do hợp đồng phòng trọ còn thời hạn nên hắn đưa chìa khóa cho Yoongi giữ, bảo cậu mỗi ngày phải qua vệ sinh lau dọn. Hắn đang nằm mơ ư, làm gì có chuyện bổn thiếu gia Min Yoongi này sẽ giúp hắn dọn phòng chứ!?
Còn nữa, hắn đi rồi không thèm liên lạc với cậu thường xuyên như lúc trước, cũng chẳng hằn học xông vào lớp nhiếp ảnh làm cậu mất mặt nhiều nữa. Thời gian gặp nhau cũng ít hẳn đi, hắn phải luyện tập nhiều hơn cho kỳ kiểm tra định kỳ quan trọng sắp tới, còn cậu cũng cần phải dành nhiều thời gian để tìm hiểu và sử dụng thành thục các phần mềm photoshop bổ trợ khó nhằn do ông Oh đưa ra. Mỗi người một việc bận như này thì hiếm có thời gian cho nhau cũng không có gì là lạ. Tuy nhiên, chuyện hắn không thèm dẫn thây đến trình diện mấy ngày nay làm cậu nghi ngờ và khá là hụt hẫng. Nhiều lúc tự cậu đặt ra cho mình mớ câu hỏi mông lung dù thừa biết sẽ chẳng có lời giải đáp. Cái cảm giác về sự nhạt nhòa trong tình yêu làm cậu cảm thấy khó chịu vô cùng, Hoseok sẽ không vì nhảy mà bỏ bê cậu chứ?
Cuối cùng, Jung Hoseok chính là người làm cậu vui vẻ nhất, và đồng thời cũng là kẻ khiến cậu ngày đêm nhung nhớ, phiền muộn rồi buồn lòng nhất. Người ta nói khi tình yêu đến thì phải sống trong khổ sở đúng là không sai mà!
"Này đồ ngốc! Đi chơi với tôi mà em dám trưng ra bộ mặt hậm hực khó ưa này à!?"
Jin dùng tay bóp nhẹ đôi má Yoongi làm cho mặt cậu ửng đỏ trông rất buồn cười. Cậu xụ mặt, môi bị làm cho chu ra chỉ còn có thể nhấp nháy vài từ:
"Buông..tay..a..."
Anh mỉm cười, cốc cậu một cái trước khi nương tay. Anh dắt cậu lên một ngọn đồi cao vùng ngoại ô thành phố, nơi mà chỉ hiện hữu sự đẹp đẽ muôn phần trong cảnh vật mà thiên nhiên ban tặng.
Nắng chiều làm chỗ cỏ xanh mướt thêm lấp lánh vàng, tuy rằng sự thoát hơi nước ở đầu ngọn làm nó khô khan đi phần nào nhưng không phải vì vậy mà có thể làm phai đi sức quyến rũ mềm dịu trong từng nhánh cỏ non trước gió. Phải nói là không khí nơi đây thanh khiết, êm dịu trong lành đến nỗi khiến ai đặt chân đến đây đều cũng nhờ vẻ đẹp hài hòa này mà ít nhiều quên đi phiền muộn. Ấy vậy mà cái tên nhóc cứng đầu Min Yoongi này cứ nhăn nhó đủ kiểu, chụp ảnh cũng không xong, cứ bay qua chỗ này lượn qua chỗ nọ viện cớ tìm nguồn cảm hứng nên suy cho cùng là chẳng có tấm nào ra hồn. Jin biết tâm trạng cậu không được tốt mấy, cũng rõ luôn nguyên nhân cũng như kẻ đã làm người anh yêu phải chật vật như thế này nhưng lại không thể làm gì được cho cậu. Anh không thể giúp Jung Hoseok thoát khỏi tay ông ấy, càng không thể thay thế vị trí của hắn trong tim tên ngốc cứng đầu kia. Chỉ còn cách nhìn cậu lặng lẽ từ đằng sau, âm thầm bảo vệ và mang đến cho cậu cảm giác bình yên hết sức có thể. Thảng hoặc chí ít ở bên cậu anh mới thấy được sự an toàn hoặc vùi lấp đi phần nào nỗi cô đơn vấy nơi kí ức nhạt nhẽo bấy lâu nay. Cũng như giúp anh nhận ra, Jung Hoseok không xấu như anh tưởng, như cái cách mà trước kia người ta vẫn thường nói. Bằng chứng là hắn đã làm cho Min Yoongi hạnh phúc, lẫn nhớ thương. Có lẽ nào, anh thật sự đã hiểu lầm đứa em trai này?
"Này! Anh cũng chẳng khác gì em đâu! Trông cái bộ dạng sầu thảm của anh kìa!"
Yoongi nhón người vỗ nhẹ vào má Jin, người con trai đang thả hồn theo mây, vài cái. Anh chỉ cười:
"Tôi khác em chứ."
Cậu bĩu môi, không thèm để ý người kia nữa mà tiến về phía đầu ngọn đồi, vươn vai một cái rồi đưa cặp mắt linh hoạt dáo dác nhìn toàn cảnh thành phố xế chiều của Seoul một cách thích thú. Jin nhìn theo tấm lưng nhỏ bé của cậu, khẽ xót xa. Cậu sao cứ bé nhỏ như thế, mỏng manh như thế? Gió làm rối tung mớ tóc hồng cùng chiếc áo khoác rộng, nhỡ đâu cậu bị cuốn đi mất thì anh phải làm sao? Biết đến khi nào cậu mới thôi tỏ ra mạnh mẽ hay khỏe mạnh, mới thôi khiến người khác lo lắng, mới thôi để anh ngừng yêu thương?
"Jin à..."
Giọng Yoongi thều thào phía trước làm Jin thoáng giật mình, bước tới gần cậu, anh thấy cậu cười rất tươi, dường như nỗi buồn đã tan biến hết. Cậu chỉ xuống dưới, nơi mà dòng người đang bộn bề tấp nập chạy cho kịp tối, nơi mà chỉ mới lác đác vài đốm đền được bật lên, nơi mà những khu nhà nhỏ được phủ một màu cam vàng rực rỡ làm cầu mắt cậu cũng sáng rực theo, tuyệt đẹp.
"Trông đẹp đúng không? Phải chi, Hoseok có thể cùng em lên đây thì hay biết mấy..."
Jin liếc nhìn cậu. Thì ra, nghĩ đến hắn, việc giúp cậu vơi đi nỗi buồn khi không có hắn bên cạnh.
"Hoseok sợ độ cao. Em ấy bảo hay lên tầng thượng của nhà điều hành chỉ để hóng mát chứ chưa bao giờ dám nhìn xuống.". Cậu vừa nói vừa cười ngây ngốc.
"Hobi...sợ độ cao?"
"Nae. Từ nhỏ, Hoseok đã từng không dám đi lên tầng 3 của nhà, cùng lắm là leo lên tầng 2 vì phòng ngủ của em ấy ở đó. Đúng là một tên nhát gan!"
"Vậy sao..."
"Xin lỗi anh nhé. Em không nên nói về Hoseok lúc này..."
Nhận ra mình quá vô duyên, Yoongi bèn xụ mặt, ánh mắt cũng chùng xuống đượm buồn. Cậu khẽ thở dài, nhất định một ngày nào đó cậu sẽ bán sống bán chết quyết lôi cổ Jung Hoseok đến đây một lần mới được.
------------
"Yêu thương nhau như thế, em có nhớ hôm nay là ngày gì không, Hoseokie?"
------------
"Hoseok, hôm nay trông em có vẻ vui nhỉ."
Sand mỉm cười với cậu học trò của mình, đôi mắt trìu mến vui buồn lẫn lộn. Chưa bao giờ cô thấy Hoseok vui vẻ cười nhiều như thế này, gần đây cậu rất hòa đồng với các học viên khác chứ không còn tỏ ra lạnh lùng hay gây mất hòa khí nữa. Có lẽ là do cậu nhóc Min Yoongi kia, cô biết thể nào rồi ngày này cũng tới, cái ngày mà Jung Hoseok chính thức mở cửa con tim sắt lạnh để thứ hơi ấm mang tên tình yêu tràn vào. Và rồi, cậu cũng sẽ thay đổi.
"Hôm nay là ngày rất quan trọng nên em xin phép về sớm một chút nhé?"
Hoseok cười ôn hòa, tay không ngừng lau đi mồ hôi đang nhễ nhại trên khuôn mặt điển trai. Dạo này cậu không thể đến gặp anh nhiều vì bận giải quyết ba cái khó khăn tài chính mà ông ấy cưỡng buộc, hơn nữa cậu còn phải có mặt ở lớp nhảy để chuẩn bị cho cuộc kiểm tra định kỳ nên vẫn chưa có dịp gặp gỡ anh đàng hoàng.
Cậu nhớ anh nhiều kinh khủng, nhưng bất đắc dĩ phải tạm rời xa anh lúc này. Không biết anh có chịu ăn uống đầy đủ không, nghỉ ngơi đúng giờ đúng giấc hay là lại nằm bừa ở đâu đó để đánh giấc. Chỉ sợ rằng ông ấy sẽ lại kêu người đến gây rắc rối cho anh lẫn dì Min, đến lúc đấy anh phải làm thế nào nếu như không có cậu bên cạnh?
Mong rằng mọi chuyện sẽ ổn cho đến khi cậu giải quyết xong công việc mà người đàn ông ấy giao cho. Cậu cũng đã nhờ Jin chăm sóc anh giúp mình, bởi lẽ tình yêu của Jin sẽ bảo vệ anh tốt hơn so với những người khác. Tin ở anh, chắc chắn Yoongi sẽ không yêu ai khác ngoài cậu. Thời gian thật gấp rút để cậu được trở về bên anh, cậu biết anh đang cô đơn, điều đó là tốt vì như vậy cậu càng cảm nhận được tình cảm mà anh dành cho cậu nhiều đến chừng nào, thực biết bao nhiêu. Không bao lâu nữa thôi, cậu sẽ mau chóng bù đắp tất cả, để anh biết rằng sự lựa chọn của mình là hoàn toàn đúng đắn.
"Tất nhiên rồi....Đợi cô một chút."
Tiếng điện thoại trong túi xách Sand bỗng reo lên, cô vội vàng tìm nó rồi bấm nghe. Cơ mặt đột ngột co lại khi giọng nói bên đầu dây kia cất lên, cô nhíu mày nhìn qua Hoseok đang ngơ ngác, ánh mắt nhen nhóm những tia hi vọng, tay vẫn cầm di động, tiếng cô gấp rút:
"Đã liên hệ được bác sĩ Jony!?"
Hoseok bất ngờ, đôi mày anh tú liền nhíu lại:
"Cái gì!?"
-------------
"Aissshhhh, cuối cùng là chẳng chụp được tấm nào!"
Yoongi chun mũi với chiếc máy ảnh, ấn qua ấn lại cũng chỉ toàn ảnh cũ, hoặc những tấm không liên quan đến chủ đề bài tập mà ông Oh giao. Kì này cậu chết chắc!
"Này tên ngốc, nên nhớ là chúng ta đang đi giữa đường, đừng làm người ta vì em mà chú ý đến tôi!"
Jin tặc lưỡi, tiện tay nhắm đến nút OFF trên chiếc máy ảnh xấu số của người kia mà bấm, màn hình tắt vụt kéo theo tiếng hét lần thứ en nờ của Min Yoongi:
"Yaaaaa!!!! Bực mình quá!!!!!"
Cốc!
"Anh đang cố gắng hành hạ em trước khi em bị ông Oh kết liễu chứ gì!!!". Cậu ôm đầu phẫn uất.
"Sai! Ngốc à, em làm ơn đừng cố chấp nữa được không!". Jin nhấn đầu cậu xuống, gằn giọng đe dọa.
"Cố chấp!? Cố chấp để anh đè đầu cưỡi cổ như thế này à!?". Trừng mắt.
"Điện thoại đâu?"
"Làm...chi?". Chưa kịp để cậu nói gì, anh xấng tới đút tay vào hai túi quần cậu mà mò mẫm, sau đó nhanh tay rút di động của người kia ra, nhiệt tình bấm số.
"Này, nghe đi!"
Jin áp điện thoại vào tai tên nhóc đang ngờ nghệch, theo phản xạ tự nhiên, cậu liền đưa tay chộp ngay bảo bối yêu quý của mình, mắt như muốn lọt tròng ngay sau khi định hình được vụ việc:
"Kim SeokJin, anh...bấm gọi cho..."
"Nghe nhanh đi! Hoseok đang chờ máy!"
Định rằng cậu muốn hắn gọi cho cậu trước, thế mà bây giờ kế hoạch nghiễm nhiên bị người này 1 phút phá vỡ. Thiên ơi! Chắc chắn Jung Hoseok sẽ nghĩ anh không nhịn được mà nhân nhượng trước đây mà!
Nói gì thì nói, cậu vẫn nuốt khan, hồi hộp chờ người kia bắt máy.
1s
2s
3s
"Alo! À ừm...Hoseok hả?"
Yoongi mừng rỡ khi nghe thấy tông giọng quen thuộc cất lên, nhưng sau đó cố gắng kiềm chế cảm xúc, hằn giọng ngụy biện:
"Đừng hiểu lầm...Anh đây chỉ bấm nhầm thôi chứ không phải cố tình gọi cho e..."
Tầm nhìn bỗng dưng trở nên tối sầm lại khi mà Jin dùng hai tay che khuất mắt cậu lại. Yoongi hơi bất ngờ, nhưng không phản kháng, cậu tiếp tục nói trong điện thoại:
"Hoseok, em...đang làm gì?"
"______"
"Đang...bận sao?"
"______"
"Không sao, anh khỏe mà. Cúp máy nhé!"
Yoongi cười nhẹ, không chần chừ tắt máy. Cậu kéo tay Jin ra khỏi mắt mình, còn anh vội giải thích:
"Tôi đùa em thôi. Hoseok nói sao?"
"Hoseok bảo đang bận, nhưng sẽ đến thăm em sớm thôi."
Nói rồi, Yoongi nhanh chóng leo lên chiếc xe buýt vừa mới cập bến, ló đầu ra cửa sổ, hí hửng vẫy tay với Jin:
"Cảm ơn anh ngày hôm nay! Em về đây, mai gặp ở trường!"
-----------
Jimin thở dài nhìn cậu trai trẻ đang nằm dài giữa hành lang của trường với bộ dạng vô cùng bi thảm. Lộ liễu thế là cùng, thật may mắn là tan học rồi nên trường vắng tanh, nếu không Park Jimin này sẽ chết vì mất mặt mất.
"Này này! Cậu cứ nằm ườn ở đây thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu!". Jimin khều khều tên nhóc lười biếng.
Jungkook ngẩng đầu lên làm người kia nhém tí ngã ngửa, đôi mắt cậu thăm quầng thiếu sức sống, mặt mày mếu máo cùng tóc tai rối bời, đôi môi chúm chím không còn đỏ xinh như thường ngày mấp máy vài chữ rồi tiếp tục gục xuống, ịnh mặt lên sàn lạnh:
"Mặc-kệ-tớ!"
"Taehyung vẫn chưa hết giận sao?"
"Hic! Tớ đã cố gắng...". Mặt vẫn không chịu rời sàn.
"....."
"Này Park Jimin! Cậu bỏ mặc tớ thật hả!?". Không nghe thấy động tĩnh từ tên bạn thân lắm mồm, nước mắt Jungkook bắt đầu nhỏ xuống từng giọt trĩu nặng, tuy nhiên cả người vẫn bám chặt sàn nhà không chịu buông.
"Hic...Tớ xin lỗi...tớ biết tớ không đúng..."
"Jimin à...tớ..hức..chưa bao giờ...lừa cậu ấy...hức...Tại sao.."
"Đồ thỏ ngốc!"
Cảm nhận được có vòng tay đỡ lên rồi ôm mình vào lòng, Jungkook thừa dịp khóc to hơn. Cậu ngẩng đầu với đôi mắt ngấn nước, xúc động khi nhận ra người con trai đang ôm mình ấm áp...là Taehyung.
"Cậu...?"
Taehyung khẽ bật cười, xoa đầu người kia rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu nhẹ.
----------
Yoongi thẫn thờ bước đi trong con hẻm nhỏ. Trời bắt đầu mưa và dường như cậu không cảm nhận được điều đó, đầu óc lúc này trở nên sáo rỗng một cách nặng nhọc. Bộ quần áo dần dần ướt sũng, bàn tay nhỏ siết chặt quai chiếc balo vắt nặng chịch trên lưng, nước mưa làm cho cảnh vật trong cầu mắt trở nên mờ ảo một màu xám tro đầy khó chịu.
Cậu biết, lúc đó Jin che mắt mình lại không phải đơn thuần chỉ là đùa giỡn. Anh đang cố che giấu điều gì? Trong khi cái điều ấy hiện rõ mồn một ngay trước mắt?
Hoseok đang bận. Phải, bận đi cùng...Sand.
Quen hắn đủ lâu để cậu có thể nhận ra hắn từ xa, chiếc xe dân dã mà hắn hay cưỡi nay chở theo một người con gái khác, cô giáo trẻ tuổi nổi tiếng xinh đẹp và tài năng khu vũ đạo. Thoạt nhìn cũng biết Min Yoongi này không thể sánh nổi. Cô ấy yêu kiều, lại có cảm tình với người cậu yêu, đi với cô, người ta chỉ thấy một cặp đôi rất đẹp được vẽ nên từ Sand và Hobi. Còn cậu, một kẻ yếu ớt và cực kỳ khó gần.
Cậu rất cần một lời giải thích, hay chí ít một thứ gì đó giúp cậu lấy lại niềm tin lúc này.
Min Yoongi là một người đi theo nghệ thuật, và điềm nhiên trong tâm thức của những con người theo đuổi bộ môn này là những bộ não mang tâm hồn cực kỳ nhạy cảm.
Hơn nữa, hôm nay là ngày kỷ niệm 2 tháng cậu và hắn...yêu nhau.
End chap 23
Bạn đọc thương mến, không biết có bạn nào là JiKook Shipper không nhỉ?
Chả là mình muốn giới thiệu với các bạn một Fic JiKook của chế Min, có tên là "Kết hôn đi rồi tính!!!". Nếu các bạn có hứng thú thì hãy ủng hộ cho chế ấy nhé ~
-------
REST.
Thank you!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro