Chap 22
Chap 22
Hoseok bước ra từ phòng tắm, vừa dùng khăn lau mớ tóc ướt trên đầu, vừa tiến đến ngồi cạnh xuống người tình nhỏ đang bận loay hoay với mấy cái máy ảnh không biết lấy từ đâu ra. Cậu nhìn Yoongi đang chăm chú tháo gỡ từng bộ phận của chiếc máy ảnh xấu số trong tay, thắc mắc:
"Ở đâu ra lắm thế? Mà anh đang làm cái gì vậy? Phá hoại à?"
Anh ngẩng đầu lườm xéo cậu, rồi mặc cho bộ dạng ngây ngô đó mà tiếp tục công việc đang dang dở của mình. Cái tên Jung Hoseok này khi không tự dưng lên hứng bắt anh qua ngủ cùng, chắc không phải vì thèm thịt anh quá mà đâm ra muốn cắn đâu nhỉ?
Hoseok bò đến tủ, lấy ra thứ gì đó sau khi bừa đống đồ bên trong mà lục lọi. Một thứ lấp lánh bằng bạc, óng ánh dưới ánh đèn, mỏng manh, nhỏ nhắn nhưng cũng không kém phần sắc sảo. Yoongi dường như chỉ lo mê mẩn với mấy cái máy ảnh nên thoáng giật mình khi cậu đột nhiên choàng người đến ôm hờ lấy mình, tay mân mê thứ gì sau cổ. Một lúc sau, Hoseok mới thu người lại, mỉm cười:
"Tặng Yoongi!"
Yoongi thắc mắc nhìn xuống cổ mình, nơi mà Hoseok vừa treo vật thể lạ vào, đôi tay nhỏ mau chóng mò mẫm thứ ấy trên tay ngay sau khi đôi mắt linh hoạt phát hiện thấy một sợi dây chuyền rất đẹp. Mặt dây chuyền là mô hình mô phỏng thu nhỏ của một chiếc máy ảnh, bằng bạc, không đính cườm nhưng trông rất tinh tế và thu hút ánh nhìn, đặc biệt là những người thuộc am vực nghệ thuật như anh.
Yoongi xúc động chồm đến ôm chặt cậu, sụt sịt mũi, xuýt xoa nói:
"Cảm ơn em nhé!"
Cậu gật nhẹ đầu, mặt vùi vào đôi vai gầy của người yêu, tay ôm ngang eo anh không muốn rời xa. Bỗng cậu thều thào:
"Yoongi. Em sẽ chuyển về nhà..."
"_____"
"Ông ấy muốn em trở về làm việc..."
"Khi nào chuyển?"
"Ngày mai."
Yoongi đẩy nhẹ cậu ra, nhìn sâu vào đôi mắt đượm buồn, anh hỏi nhỏ:
"Em có cảm thấy vui vì điều đó?"
"Không."
"Đam mê của em, thì sao?"
"Em sẽ không từ bỏ."
"Vậy tại sao?"
Khóe mắt anh dần dần ứa nước. Cậu bảo rằng sẽ rời đi, không phải sau này, mà là ngay mai thôi. Anh biết cả hai có thể gặp nhau ở trường, nhưng sự hiện diện của tên nhóc hàng xóm này đã khắc sâu vào tâm trí anh ngay từ những ngày đầu gặp mặt. Như thể là một thói quen, buổi sớm có cậu đánh thức, cùng nhau ăn sáng, rồi đến trường. Tối về lại cùng nhau trò chuyện, cùng ăn tối, có khi còn ôm nhau mà ngủ nữa. Rồi đùng một cái, cậu bảo sẽ rời đi, về cái nơi mà cậu từng ghét bỏ. Anh không phải sợ bản thân không thích ứng được khi không có cậu bên cạnh chăm sóc, anh chỉ lo cậu không được hạnh phúc khi quay về với nơi gọi là "nhà". Hay phải chăng do anh suy nghĩ quá nhiều mà trở nên ích kỷ?
Hoseok không nói gì thêm, nhanh chóng đưa vào môi người kia một cái hôn nồng nhiệt. Sự ngọt ngào xâm chiếm càng lúc càng sâu khiến cả hai thân thể như nóng ran lên. Yoongi một tay chống ra sau, một tay lướt nhẹ trên khuôn ngực săn chắc của cậu. Cái hôn vẫn kéo dài, chậm rãi nhưng mãnh liệt. Con người trước mặt khiến sự ham muốn dục vọng trong cậu ngày một trỗi dậy, đôi môi cũng vì thế mà di dời dần xuống dưới, tinh nghịch trêu đùa trên chiếc cằm xinh đẹp của người kia. Áo anh mau chóng bị kéo xuống hở lộ phần vai và chiếc cổ trắng mịn như mật, góp phần kích thích thêm sự thèm thuồng nơi đầu lưỡi. Cậu kê đầu vào hõm cổ trắng ngần ấy, cắn nhẹ khiến người kia khẽ kêu. Đôi tay nghịch ngợm lúc này đã thò vào bên trong áo anh, vuốt nhẹ chiếc eo quyết rũ. Bỗng Yoongi trượt tay nằm xuống, kéo cậu đè lên người mình. Ánh mắt trao nhau lúc này chỉ có sự xuyến xao tình ái, nồng nhiệt và sâu sắc. Cậu ôm anh, hôn vào chiếc cổ nóng, môi nhấp nháy nói khẽ:
"Em không thể bỏ đi đam mê âm nhạc của bản thân..."
"Sở dĩ em phải trở về..."
Yoongi nắm chặt áo cậu, trong lòng dấy lên cảm giác xót xa. Cậu rời cổ anh để tìm kiếm đôi môi kia mà mút mát, ánh mắt đầy ma mị:
"Là vì em càng không thể bỏ anh!"
----------
"Taehyung à, Hobi bị người ba nghiêm khắc cậu ấy phát hiện làm thêm ở Bar....". Namjoon thở dài nói.
"Gì cơ!?". Taehyung đanh mặt.
"Ông ấy đã bảo quản lý đuổi việc cậu ta, và bây giờ Hobi đã bị bắt về nhà..."
"Hobi chuyển về từ khi nào?"
"Cách đây hai ngày! Nhưng thật may mắn vì cậu ấy vẫn đến trường bình thường."
"Sao bây giờ mới nói cho tớ biết?"
"Hobi bảo không muốn phiền đến cậu."
Taehyung nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, Namjoon mới nói tiếp:
"Tớ không biết ông ấy đã điều tra bằng cách nào. Chỉ có hai chúng ta và Yoongi biết chuyện này, nhưng tớ nghĩ anh ta không phải kiểu người rỗi đời đến nỗi đi nói với người khác...N-Này!! Kim Tae đao!! Cậu đi đâu đấy!!?"
-----------
"Kookie, cậu sao vậy?"
Taehyung nhíu mày khi Jungkook chợt dừng chân, cơ mặt cậu co lại hình như đang tập trung lắng nghe gì đó. Anh khó hiểu nhìn cậu, chưa kịp hỏi han thì cậu bỗng chạy đi. Hai người đang đi chơi, và điều này khiến anh cảm thấy khó chịu.
Đuổi theo Jungkook đến một con hẻm nhỏ, anh nhận ra đây chính là con đường dẫn đến khu họp đêm mà Hobi bí mật làm thêm. Anh biết hội trưởng không làm gì bất chính, Hobi chỉ theo đuổi đam mê và sở thích của bản thân, vì thế mà chính những nơi như thế này mới là chỗ đứng khởi đầu cho việc thể hiện năng lực chính mình. Nhưng dưới cái mác bị chỉ trích từ dư luận xã hội bảo thủ thì nơi đây không khác gì dành cho những kẻ suốt ngày chỉ biết ăn chơi sa đọa, đốt tiền phá của làm khổ người khác. Vậy thì vì cớ gì mà Jungkook lại chạy đến đây?
"Taehyung, tớ nghe có tiếng rap của Hobi."
"Cậu nghe nhầm rồi."
"Không! Tớ còn thấy Hobi đứng trên sân khấu!". Jungkook tò mò nhìn vào trong nhưng mau chóng bị anh kéo ra.
"Kookie, Hobi làm thêm ở trong đó."
"À, thì ra là thế!". Cậu ngây ngô gật đầu.
"Nghe tớ nói, cậu phải giữ bí mật chuyện này.". Taehyung nghiêm giọng.
"Sao vậy?". Cậu tròn mắt.
"Tớ không biết. Hobi bảo tớ như thế, vì vậy mà cậu không được nói cho ai hết, kể cả Jin, biết chưa!?". Anh cốc vào đầu cậu.
"Biết mà biết mà! Chúng ta đi chơi tiếp thôi!"
-----------
"Jungkook!"
Cậu quay người lại cùng với đôi mắt sáng rực khi nhận ra giọng nói trầm ấm quen thuộc. Nhưng chỉ được vài giây, nụ cười đáng yêu dần thu lại khi nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo vài tia buồn đang hướng về phía mình, trong lòng bỗng chốc hụt hẫng.
"Hobi đã bị đuổi khỏi Bar."
Chất giọng trầm trầm của người kia lại cất lên, nhưng lần này khiến cậu sững người. Anh biết rồi ư? Biết rằng cậu đã tiết lộ bí mật mà anh dặn cậu phải giữ kín?
"Có phải...do cậu nói ra không?"
Jungkook vẫn ngây ngốc đứng đó, ánh mắt ấm áp của anh biến đâu mất rồi? Thay vào đó là một ánh nhìn vô cảm, và quá đỗi xa lạ khiến cậu nhất thời không thể tiếp ứng.
"Tại sao cậu cứ im như thế? Hãy nói rằng cậu không làm điều đó. Hãy nói rằng cậu tôn trọng lời nói của tôi..". Mắt Taehyung vực lên những tia hy vọng. Nhưng, niềm hy vọng cuối cùng mau chóng vụt tắt đi khi người kia chậm rãi gật đầu. Tim anh lúc này bỗng thắt lại, đau như cắt. Anh đã nghi ngờ cậu từ lâu, để rồi tự dằn vặt bản thân rất nhiều lần vì đã không tin tưởng nơi cậu. Còn bây giờ thì sao?
"Jungkook, cậu...theo dõi Hobi?"
Cậu gật đầu, cầu mắt trong veo từ từ bao phủ một lớp nước mỏng. Taehyung thẫn thờ một lúc, tiếp tục nói:
"Vậy, những gì mà cậu dành cho tôi...Chỉ là giả dối?"
"Không...". Jungkook hốt hoảng, nước mắt bắt đầu lăn dài.
"Đi với tôi, chỉ để có thông tin của Hobi? Tình cảm mà tôi dành cho cậu là thật, để cậu mang ra trêu đùa như thế sao?". Taehyung nói như kẻ thất thần, cố gắng nuốt ngược nước vào trong khóe mắt, bây giờ anh chỉ cảm thấy nỗi đau đớn siết chặt khôn cùng.
"Taehyung...". Jungkook tiến một bước, nhưng người kia mau chóng lùi về ra sau. Anh nhẹ lắc đầu, buông khẽ một câu rồi quay đi:
"Tôi thực sự thất vọng về cậu."
Jungkook vội nắm tay anh lại nhưng bị anh chậm rãi gỡ ra, ánh mắt kia không thèm nhìn lấy cậu một cái mà bỏ đi. Để lại cậu mệt mỏi trong nước mắt.
Cậu phải giải thích thế nào đây? Sự thật thì đúng như lời anh nói, cậu là tay sai cho ông Kim, nhiệm vụ là theo dõi mọi động tĩnh của Jung Hoseok và Kim SeokJin. Cậu kết bạn với JJJ cũng do ông ấy cử đi làm thế, nhưng việc tiếp xúc với Taehyung là hoàn toàn tự nguyện. Cậu biết mình không nên xâm phạm đời tư của người khác, càng không nên gieo rắc khốn khổ, chật vật cho cuộc đời họ. Nhưng cậu đã làm gì? Mọi hành động của Kim SeokJin luôn nằm trong tầm kiểm soát của cậu, đương nhiên được liệt kê vào bảng báo cáo nộp cho ông ấy. Việc ông ấy biết đến Min Yoongi cũng do cậu tiết lộ, vì theo nguyên tắc trong hợp đồng, cậu phải khai báo thật chi tiết những gì đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến Hobi và Jin, mà người đó không ai khác chính là Yoongi.
Cậu đã gián tiếp ngăn cản ước mơ của một người, khi mà ông ấy đường đột bắt Hobi về để tiêu khiển con trai mình theo con đường mà ông đã vạch sẵn bằng mọi thủ đoạn. Cậu biết họ là hai anh em, và cái cách mà ông ấy muốn gắn kết họ lại khiến cậu không hiểu nổi. Cậu đã sai, và hối hận rất nhiều. Cậu chưa bao giờ vui đối với công việc này. Khoảng thời gian mà cậu cảm thấy thật sự hạnh phúc là khi ở cạnh Kim Taehyung, người mà đã cho cậu biết bao xúc cảm mà cậu chưa từng được nếm trải.
Nhưng, mọi chuyện đã khác đi. Ánh mắt và thái độ mà anh trao cho cậu hôm nay không còn trìu mến như những ngày đã qua nữa. Hãy nói là anh đang diễn đi, để cậu không phải ngồi thụp ở đây mà òa khóc nức nở. Nhưng nếu như vậy. thì anh quả là một diễn viên đầy tài năng.
"Kookie."
Tiếng gọi từ phía sau làm cậu giật mình, không quan tâm nữa, đôi vai cậu lại run lên vì nấc.
"Đừng khóc nữa."
Cảm nhận được bàn tay ấm đang vỗ nhẹ vai mình, cậu hoảng hốt khi nhận ra người đối diện là...Jin.
"Xin lỗi...hức...Em...". Khóc to hơn.
"Biết rồi, anh đã biết cậu là tay trong của ông ấy từ lâu.". Jin xoa đầu trấn an cậu. Cofn cậu thì giương cặp mắt to tròn ngấn nước, nhìn Jin ngạc nhiên.
"Thôi nào. Còn không mau...đuổi theo người ta!"
Jungkook ngơ ra mấy giây rồi gật đầu lia lịa, cậu luống cuống đứng lên rồi vụng về chạy theo hướng Taehyung bỏ đi, cũng không quên cuống quít:
"Xin lỗi anh, Jin...hức...Em sẽ quay lại...hức...và thưa tội với anh sau!"
Jin bật cười, lắc đầu nhìn theo bóng dáng ngốc nghếch của đứa trẻ kia. Anh quay người toan trở về lớp học thì phát hiện ra từ đằng xa có lấp ló ra đôi giày quen thuộc. Vội chạy đến nơi, Jin thầm mừng rỡ vì cảm giác của mình không sai.
Là Yoongi, cậu đang tựa người vào tường, balo vứt qua một bên, tay ôm mớ máy ảnh mà ngủ ngon lành. Khuôn mặt trắng qua lớp nắng mỏng trải dài trên hành lang tầng 3 càng làm cậu muôn phần đẹp đẽ, tóc bay phất phơ luồng qua từng kẽ gió, đôi môi nhỏ chóp chép màu đỏ hồng đầy quyến rũ.
Jin bước đến bên cậu, như thói quen lấy áo khoác của mình mà khác lên đôi vai gầy kia. Bao nhiêu lần anh cho cậu mượn áo là bấy nhiêu lần cậu cười hì trả lại cho anh. Câu chuyện nhỏ về chiếc áo khoác trắng được lặp đi lặp lại đến nỗi hình thành trong con người một thói quen kì lạ. Ngay cả Hoseok cũng phải đâm ghen mà trêu cậu: "Hôm nay anh đã TRẢ ÁO cho Jin chưa!?". Và cậu sẽ bĩu môi mà trả lời rằng: "Giữ luôn đấy thì sao!?". Nhưng suy cho cùng là vẫn phải mang chiếc áo đến trả cho chủ nhân của nó.
Phải chi, cậu không trả lại nó cho anh. Vì đối với cậu, cho đi rồi, anh không cần nhận lại.
End chap 22
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro