Chap 21
Chap 21
"Yoongi à, anh còn giận sao?"
Hoseok vừa đi vừa cõng Yoongi trên lưng, miệng cứ không ngừng rên la âm ỉ năn nỉ người yêu đừng làm mặt lạnh với mình nữa. Nhưng xem ra không có kết quả rồi, anh mặc dù để yên cho cậu khinh đi nhưng trong lòng vẫn còn bức bối chuyện cậu dám bỏ mặc anh nguyên ngày hôm nay mà không biết liên lạc về. Làm hại anh lo lắng sốt ruột không tập trung làm nổi việc gì ra hồn cả. Đến cuối cùng thì cậu cũng chịu xuất hiện, nhưng đâu phải chỉ ôm ấp anh một cái là anh có thể dễ dàng cho qua chuyện này. Mơ đi!
Yoongi gầm gừ ở đằng sau, tuy nhiên hai tay vẫn siết chặt cổ cậu như thể sợ cậu sẽ buông thả anh về với đất mẹ. Đèn đường vẫn chưa được mở vì trời chỉ mới trở tối, với tình trạng chân cẳng như thế này chắc anh không đi làm thêm được rồi. Còn cậu, đáng ra cậu nên đến Bar hát mới phải.
"Không đi làm à?". Lưỡng lự một lúc, Yoongi mới nhún nhường hỏi nhỏ. Hoseok mỉm cười lắc đầu, đùa:
"Em đi làm rồi, ai cõng anh về? Để đây nhỡ đâu người ta cướp đi mất!"
"Anh đây lớn rồi, tự thân về được. Anh nói thật, em mau đi làm đi."
"Yoongi, em sẽ không hát ở Bar nữa.". Bỗng giọng cậu nghiêm túc.
"Sao?"
"Không có gì, sắp đến thời gian thi cử nên em cần luyện tập.". Cậu trấn an anh bằng một lí do nào đó.
"Hoseok, đừng tập nhiều quá đấy!". Anh lo lắng.
"Ha! Yoongi hết giận rồi à!?"
"Ai bảo! Tôi còn rất giận cậu đấy nhé!". Anh đỏ mặt, đấm nhẹ vào lưng cậu như kiểu trách tội.
"Đi với em đến một nơi rồi hẵn về nhà nhé?". Cậu cười.
"Sao cũng được!". Anh chun mũi, ngoan ngoãn để cậu cõng đi...đến bệnh viện.
"Không!! Anh không muốn vào đó!!!"
Yoongi hét toáng lên khi cậu thả anh xuống trước cổng chính của bệnh viện đa khoa Seoul khiến mọi người xung quanh phải giật mình. Anh toan trốn nhưng bị Hoseok nắm lại, cậu cốc đầu anh:
"Ngốc! Em có dẫn anh đi khám bệnh đâu!"
"Thế làm gì?". Lườm.
"Thăm một người."
Hoseok cười nhẹ, khẽ xoa đầu anh rồi kéo anh vào trong, tay ôm ngang eo đỡ anh lại để anh không vì đau đầu gối chân mà bị ngã. Cậu đưa anh lên tầng 3, đến một dãy hành lang khá vắng và tối, nơi có căn phòng với lớp kính trong suốt, lạnh lẽo.
Nụ cười trên môi cậu lúc này không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng đượm buồn. Cậu dắt anh đứng ở lớp kính mỏng, có thể nhìn thấy được toàn bộ bên trong căn phòng bệnh trắng tinh sặc mùi thuốc.
Yoongi nuốt khan, anh không thích bệnh viện, môi trường của nó làm anh khó chịu và ngột ngạt. Lặng lẽ nhìn vào trong, anh nhìn thấy có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang nằm.im lìm trên giường bệnh. Khuôn mặt nhợt nhạt dường như đã ngủ rất lâu, đôi mi dài trĩu nặng trên đôi mắt nhắm nghiền không sức sống. Máy đo nhịp tim vẫn hoạt động chứng tỏ sự sống vẫn còn đâu đây, nhưng không hiểu sao cứ khiến người khác nhìn vào cảm thấy vô cùng thương xót.
"Tai nạn ấy vô tình đã gây chấn thương nghiêm trọng..."
Lòng Yoongi bất giác thẹn quắt lại sau khi nghe cậu nói cậu nói. Không lẽ, người phụ nữ đang nằm bất tỉnh trong kia...là mẹ của Jin?
Nếu vậy thì nó không những gây ra chấn thương, mà còn dấy lên những đau thương vô cùng lớn. Là sự mở đầu cho những hiểu lầm và rắc rối sau này.
Yoongi tiến đến đặt tay mình vào tay người yêu, nói nhỏ:
"Hoseok, em đã phải chịu đựng rất nhiều, đúng không?"
Cậu gật đầu, ánh mắt vẫn không dứt khỏi người phụ nữ đó, một cách trìu mến và mang theo niềm hy vọng mang tên kỳ tích. Cậu không muốn mình trở nên yếu đuối, nhưng để đối diện với sự thật trước mắt đã phải làm cậu đau đớn hơn bao giờ hết. Tất cả mọi người trên dưới của Kim gia đều cho rằng cậu là kẻ hỗn xược gây ra tai nạn, trong khi chính cậu mới là người bị hại. Tại sao vậy? Con người sống trên cõi đời ngắn ngủi này chỉ để giẫm đạp lên nhau như thế thôi ư?
Yoongi đưa tay lên lau nhẹ hàng nước mắt trên gương mặt người yêu rồi ôm cậu, vuốt ve lưng cậu. Hoseok vùi mặt lên vai anh, kiếm tìm sự hy vọng:
"Chỉ cần bà ấy tỉnh lại, Jin sẽ không còn hiểu lầm và xa lánh em nữa, ông ta cũng sẽ không còn lí do để bắt em đi theo ham muốn của riêng mình. Phải không anh?"
"Anh không biết. Nhưng anh chắc chắn, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết."
"Có một bác sĩ rất tài giỏi, nhưng ông sống không cố định một chỗ. Ông chuyên về thần kinh và em tin rằng ông sẽ chữa lành vết thương cho bà ấy. Nhưng rất khó để tìm gặp được ông, càng khó hơn khi thuyết phục ông chịu ra tay giúp đỡ. Mấy năm qua, em đã cố gắng tìm kiếm, nhưng em lo rằng..."
"Đừng từ bỏ, Hoseok. Những gì em làm, chỉ cần cố gắng chút nữa, nhất định sẽ thành công. Anh có thể giúp em được gì?"
"Yoongi, anh chỉ cần...yêu em là đủ!"
-----------------
"Nhà cô chỉ có bao nhiêu đây thôi, Jin ăn ngon nhé!"
Jin nhìn một lượt những món ăn thơm lừng trên chiếc bàn đặt trong gian bếp nhỏ với cái bụng rỗng đang kêu réo inh ỏi. Anh cười ôn hòa, cầm đũa lên và bắt đầu ăn. Cũng nhờ người nào đó thường xuyên kéo anh đi ăn mì tương đen mà bây giờ anh đã có thể cầm đũa một cách thông thạo, chẳng còn vướng bận hay e ngại gì nữa. Mẹ Min thấy đứa trẻ đối diện cắm đầu ăn như bị bỏ đói mấy ngày mà không khỏi bật cười:
"Ăn từ từ thôi. Cảm ơn con vì đã giúp cô đối phó bọn chủ nợ lưu manh đó, lần trước còn giúp Yoongi nữa."
"Không có gì ạ. Ngược lại còn cảm ơn cô vì bữa cơm hôm nay. Thực sự rất ngon."
Nói xong, Jin lại tiếp tục ăn. Đã lâu lắm rồi anh mới được ăn ngon như thế này, dù rằng đây chỉ là cơm trắng, những món mặn đạm bạc, một tô canh nóng không hơn không kém chỉ có nước, rau xanh và một vài miếng thịt nhỏ.
Ở đây, ngay lúc này, anh chỉ còn cảm nhận được sự ấm áp chỉ trong vỏn vẹn một căn nhà nhỏ. Thảng hoặc do những gì mà hôm nay người phụ nữ trước mặt đã đối xử với anh, từ nụ cười dịu hiền, cái xoa đầu trìu mến đến cái cách mà bà đã quan tâm anh như thể con trai mình. Tất cả những điều đó, những điều mà đã từ rất lâu rồi anh chưa thể nếm trải, nay lại một lần nữa hiện hữu và bao trùm con tim vốn cô đơn bấy lâu không được hâm nóng. Nó làm anh ngỡ ngàng, hạnh phúc đến ngợp thở, đến không thể tin vào mắt mình.
Ước chi, người mẹ yêu thương của anh không phải nằm ở nơi lạnh lẽo đó, thì có lẽ cuộc sống của anh cũng chẳng như thể tồn tại trong bế tắc như thế này.
Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má cậu con trai xinh đẹp, kéo theo đó những dòng lệ tuôn trào, mặn đắng. Jin cúi gầm mặt, miệng cố nuốt trôi mớ thức ăn đang nghẹn lại nơi cổ họng, nước vẫn không ngừng tuôn hoen đôi mi lúc này chỉ còn biết nhắm nghiền, đôi vai khẽ run lên, không khí cũng chỉ còn tiếng nấc.
Mẹ Min đến ngồi cạnh cậu bé đang ngậm ngùi khóc, bà xoa đầu anh rồi vỗ nhẹ vai anh, nói khẽ:
"Con trai, con mạnh mẽ hơn cô tưởng rất nhiều. Cô không biết chuyện gì đã xảy đến với con, nhưng đôi khi cũng cần phải giải tỏa áp lực trong lòng, đừng cố ép bản thân phải gánh chịu..."
Jin không nói tiếng nào, chậm rãi gật đầu rồi ôm bà vào lòng, đầu nép vào đôi vai gầy của bà mà sụt sùi. Bây giờ thì anh cũng đã hiểu tại sao mà Jung Hoseok thà đánh bỏ tất cả những thứ mà người đàn ông ấy dành cho chỉ để sống một cuộc sống vất vả ở chốn đời.
Bởi đơn giản, vì ở đây, có mẹ Min, có bình yên. Và...có Min Yoongi.
----
"Hoseok, xem ra Jin rất quý mẹ anh."
Yoongi nói khẽ khi cậu và Hoseok đang đứng nép bên ngoài, lặng lẽ nhìn vào trong. Mặt Hoseok thoáng buồn, hắn siết chặt bàn tay ấm áp trong tay mình, cười nhẹ:
"Mong rằng dì Min có thể xoa dịu nỗi đau của anh ấy."
"Hoseok, em có thể giải thích với Jin rằng..."
Hắn đặt tay lên môi anh, nhẹ lắc đầu, tiếp tục đưa ánh mắt dõi vào bên trong, nói nhỏ:
"Nếu giải thích mà có thể giải quyết được vấn đề, thì mọi chuyện có lẽ đã kết thúc từ mấy năm trước. Jin là người cố chấp, huống hồ rằng dù bà ấy có vô tình cỡ nào thì cũng chính là người mà anh ấy thương yêu nhất. Jin không còn tin ai nữa cho đến khi bà ấy tỉnh dậy và làm rõ sự thật. Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?". Yoongi nhìn hắn khó hiểu.
"Không có gì.". Hắn lại lắc đầu mỉm cười. Hắn không muốn nói ra để cậu phải suy nghĩ nhiều, rằng ngoại trừ người phụ nữ yếu ớt đang nằm trong bệnh viện kia ra thì người thứ hai và duy nhất mà Kim SeokJin tin tưởng lúc này không ai khác chính là cậu, Min Yoongi.
Yoongi ngốc mà, làm sao cậu có thể phát hiện ra được tình yêu mà Jin dành cho cậu nhiều đến nỗi không hề thua kém tình yêu của Jung Hoseok đã và đang trao tặng. Càng không thể nhận ra Jin đã thay đổi rất nhiều kể từ khi cậu xuất hiện. Anh chưa bao giờ nhìn người khác với đôi mắt ấm áp như vậy, cũng chẳng ở gần ai quá lâu. Hơn hết, anh sẽ không bao giờ buông tha cho tất cả những gì mà Jung Hoseok muốn sở hữu và trân trọng. Nhưng bây giờ thì sao? Chính anh đã phá vỡ nguyên tắc do bản thân tự đặt ra, ít nhất là hai lần, và đương nhiên là hoàn toàn tự nguyện.
Hoseok biết rõ điều đó, khoảng thời gian sống cùng Jin dưới một mái nhà khiến hắn hiểu rõ người kia hơn bao giờ hết. Jin là một người tốt, nhưng cũng có tính chiếm hữu rất cao. Hắn không sợ vì muốn hành hạ tâm can của mình mà anh sẽ ra tay làm hại đến cậu. Hắn chỉ lo về tình cảm mà anh đối với cậu, nó ngày càng một lớn dần, cho đến khi vượt qua mức giới giạn của một người đàn ông thì hiển nhiên đặc tính chiếm hữu ấy sẽ bùng phát. Nhưng có lẽ hắn đã lo quá xa, anh nhất định sẽ không gây tổn thương cho con người cần được bảo vệ và chăm sóc ấy. Nếu không, hắn chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để cậu được an toàn và hạnh phúc.
Hoseok hôn lên trán Yoongi làm cậu giật mình, cậu đang bận rình rập bên trong nghe lén cuộc trò chuyện giữa mẹ Min và Jin. Cậu lườm hắn một cái rồi tiếp tục thò đầu qua cửa, hắn chỉ cười cười nhưng mau chóng nuốt khan khi cảm nhận được sát khí đang đứng gần kề bên cạnh, mà có vẻ như tên ngốc trước mặt vẫn không hay biết gì, đã thế còn càm ràm:
"Umma mới ở đó biến đâu rồi nhỉ? Người gì đâu mà...Á á á á ! ! !"
"Mà sao!?"
Mẹ Min nghiến răng, tay véo mạnh tai đứa con trai nhỏ lôi vào trong, Yoongi lật đật bị bà kéo đi với cái đầu gối bị thương vì chịu tác động đột ngột mà biểu tình lên cơn đau dữ dội, nó làm cậu phải la í ới. Hoseok thấy thế vội chạy đến đỡ cậu, trấn an bà:
"Dì nhẹ tay thôi, Yoongi đang bị thương..."
"Bị thương?"
Mẹ Min nhíu mày, buông tay ra khỏi tai Yoongi mà không quên trừng mắt đe dọa. Cậu gật đầu lia lịa, tay chỉ nhanh xuống lớp băng trắng quấn quanh đầu gối, chun mũi nói bướng:
"Umma đang làm con thêm chấn thương đấy!"
Cốc!
"Con nít con nôi mà học đòi nghe người lớn nói chuyện! Còn dám mang theo cái vết thương kia về nhà, con muốn mẹ lo lắng chết hả!?". Mẹ Min hùng hổ xoắn tay áo, Hoseok nhanh chóng bay lên trước mặt bà, giơ tay cầu hòa:
"Dì à, có gì từ từ nói..."
"Dì biết hôm nay nó thi bóng rổ, chắc chắn là vì rượt không kịp bóng mà té đây mà!"
"Không được xúc phạm con!". Yoongi đứng núp sau lưng Hoseok mà phụng phịu. Bỗng có một cánh tay kéo nhẹ cậu ra ngoài bàn, nhìn lên thì mới thấy Jin đang mỉm cười trìu mến:
"Ra đây, tôi sẽ thay thuốc cho em!"
Bỏ mặc hai người trẻ con đang cãi vã đằng kia, cậu ngoan ngoãn theo Jin ngồi xuống đất, đặt chân lên chiếc gối vừa được anh để xuống. Anh nhẹ nhàng tháo lớp băng bên ngoài ra, suy nghĩ gì đó rồi quay sang mẹ Min:
"Cô ơi, thuốc nhà mình để đâu ạ?"
"À! Để cô đi lấy!". Nói rồi, bà lật đật chạy vào trong.
Hoseok lúc bấy giờ mới phát hiện ra người yêu mình đã ngồi thừ ra ở đằng kia, bên cạnh là Jin đang săm soi vết thương của cậu. Hắn đi đến ngồi xuống cạnh Yoongi, cảm nhận được cái nhìn băng lãnh từ phía Jin, hắn tính nói gì đó nhưng lại thôi. Về phần cậu, cảm thấy không khí đang dần ngột ngạt, cậu vội lên tiếng phá không gian yên tĩnh:
"Jin, cảm ơn vì đã giúp em và umma..."
"Tôi đã bảo em đừng nói lời cảm ơn với tôi nữa...". Bỗng anh nhìn thẳng vào mắt Hoseok, nói chậm rãi:
"Vì đó là tất cả những gì tôi có thể làm được...cho em!"
Hắn nghe xong, liền mỉm cười:
"Cảm ơn anh, Jin. Nhưng Yoongi đã có tôi rồi, không cần phiền anh nhiều nữa đâu."
"Tốt thôi!"
--------------
"Không cần cậu đưa tôi ra đến đây. Chúng ta cũng chẳng thân thiết gì!"
Jin lạnh lùng buông ra một câu khi anh và Hoseok đang đi trên con hẻm ghồ ghề dẫn đến con đường chính. Đã lâu rồi cả hai không đi với nhau như thế này, nhưng khác với trước kia, cảm giác như hai kẻ xa lạ đi chung trên một con đường, bởi vì hiện hữu trên khuôn mặt họ lúc này không hề có một sự vui vẻ.
"Cảm ơn anh...vì đã giúp tôi.". Hắn nói khẽ, ánh mắt kiên định vào khoảng không tối tăm phía trước.
"Ý cậu là chuyện tôi giúp mẹ Yoongi thoát khỏi đám chủ nợ đó?"
Hoseok gật đầu, nhưng nhận lại từ người kia là cái nhìn khinh bỉ.
------------
"Jin, giúp tôi một việc, được không?"
"Tại sao, tôi phải giúp cậu?"
"Bây giờ tôi không thể thoát khỏi nơi này. Ông ta đã cử người đến làm khó Yoongi, anh có thể tìm anh ấy và..."
"Giúp đỡ? Hay bảo em ấy đừng chờ cậu?".
"Cả hai!"
"Xin lỗi. Nhưng tôi không có nghĩa lý gì để giúp cậu hết!"
-----------
"Đừng lầm tưởng! Tôi chưa hề giúp cậu bao giờ!"
Jin ra hiệu cho hắn dừng lại, quay lưng với con đường vắng dẫn đến trạm xe buýt, nói chắc nịch sau trước khi bước đi:
"Chẳng giúp ai cả! Đó là những gì cần làm để bảo vệ người tôi yêu!"
----------
"Tôi không muốn làm công việc này nữa!"
"Tại sao!?"
"Làm tổn thương những người bạn của mình, như thế không quá nhẫn tâm sao?"
"Bạn!? Cậu có bạn từ khi nào thế!? Ta cử cậu đi theo dõi chúng nó, chứ không bảo cậu đi mà kết bạn với chúng!"
"Tôi đã sai! Và ông cũng sai! Ông sẽ không thành công đâu, vì Jung Hoseok sẽ mãi mãi không đi theo con đường mà ông vạch ra!"
"Ta không cần cậu dạy đời! Cậu nghĩ mình là ai mà dám ở đây lên mặt với ta!?"
"Ông là gì mà tôi không thể vênh váo!? Một người đàn ông nhu nhược quên mất vợ con, bỏ rơi người thực lòng yêu thương rồi gieo rắc cho họ biết bao nhiêu đau khổ!!? Một kẻ vì tiền mà thay đổi, một kẻ không bao giờ biết con trai mình muốn gì!?"
"Câm mồm! Jeon Jungkook! Ta chính thức đuổi việc cậu!!"
"Cảm ơn rất nhiều! Cuối cùng thì tôi cũng đã được giải thoát!"
End chap 21
Vote và Comment cho tuôi nhe, tuôi thương •v•
~ :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro