Chap 19
Chap 19
"Yaaa!! Cuối cùng cũng xong việc!!"
Yoongi đi bên cạnh Jin khi cả hai đang trên đường ra trạm xe buýt gần nhất. Sau khi trả xe cho quán, kết thúc buổi làm việc vất vả ngày hôm nay, mặc dù cậu đã mệt lử người nhưng miệng thì cứ cười toe toét. Cậu lên cơn hăng, lượn lờ xung quanh một hồi rồi vươn vai một cái, hít một hơi thật sâu và la hét í ới, bất chấp hình tượng khó ăn khó ở khó gần thường ngày. Jin thấy thế chỉ còn biết cười trừ, anh cởi ra chiếc áo khoác trên người mình, nắm tên nhóc đang nhí nhố lại rồi choàng lên người cậu. Thời tiết lạnh làm khuôn mặt vốn trắng lại thêm phần nhợt nhạt, chỉ có đôi môi hồng hào kia mới làm anh yên tâm vì sức khỏe cậu vẫn ổn. Jin xoa nhẹ đầu cậu, giọng nói trìu mến:
"Dạo này Yoongi vui lên nhiều nhỉ?"
"Có sao?"
Nghe vậy, cậu liền hắng giọng lấy lại điềm tĩnh, cười cười rồi cùng anh bước lên chiếc xe buýt vừa chạy tới. Anh ngồi ở góc quen thuộc, cậu cũng ngồi cạnh anh như thường lệ. Đôi mắt nhìn ra cửa sổ với nét buồn, anh chỉ trầm ngâm không nói câu nào. Suốt mấy ngày qua, không phải anh cố tình tránh mặt cậu, mà vì anh không muốn mang đến rắc rối cho cậu. Bọn tay sai của người ba "thân yêu" của anh luôn thúc trực mọi lúc mọi nơi, và anh cũng chắc chắn rằng ông ấy sẽ không muốn một người không có quyền lực như Min Yoongi trở thành đối tượng gần gũi với anh. Anh không có khả năng chống cự, hay chí ít là không đủ bản lĩnh như Jung Hoseok, người em trai bạc bẽo vô tình với tình thương mà anh luôn ao ước có được từ người đàn ông ấy.
Jin lén nhìn Yoongi, cậu đang loay hoay với chiếc máy ảnh nào đó trông khá quen, hình như là của tên lắm mồm Park Jimin. Bóng đêm mờ ảo càng làm cậu thêm muôn phần đẹp đẽ, thân hình nhỏ nhắn càng khiến người khác muốn ôm chầm lấy để mà bảo vệ. Ánh mắt anh vẫn ấm áp và trìu mến dành riêng cho mình cậu, nhưng cậu ngốc sẽ chẳng thể nào nhận ra. Nhịp đập của tim gần như đông cứng lại so với thời gian, chốc chốc lại đập nhẹ một cái tạo nên nhịp lỡ nhẹ nhàng, nhưng cảm giác nhói đau đến lạ.
Lần đầu tiên anh biết quan tâm, lo lắng chăm sóc, dành nhiều tình cảm cho một người khác trừ người đàn bà vẫn còn đang say giấc không biết khi nào sẽ tỉnh lại...
Lần đầu tiên anh biết thế nào là niềm vui, là yên bình, là hạnh phúc...khi ở bên cạnh con người đó.
Lần đầu tiên anh biết khổ sở khi bản thân làm tổn thương người khác...
Lần đầu tiên anh cảm nhận sự đau đớn khi nhìn thấy người ta dần dần vụt mất khỏi tầm tay, để rồi thuộc về người em trai mà anh sẽ chẳng bao giờ muốn tha thứ về quá khứ...
Cũng là lần đầu tiên anh buông tha cho thứ mà Jung Hoseok muốn chiếm đoạt.
Vì đơn giản, anh muốn người anh yêu được hạnh phúc.
Ừ, Kim SeokJin yêu Min Yoongi.
Nhưng liệu cậu có biết điều đó?
Không đâu, cậu ngốc mà.
"Yoongi."
"Sao?". Mắt cậu dán chặt vào chiếc máy ảnh của Jimin, đôi tay nhỏ vụng về bấm đủ thứ nút có trên đó.
"Em có giận tôi không?"
"Hả? Em?". Lúc bấy giờ cậu mới ngẩng đầu lên.
"Ừ, em nhỏ hơn tôi. Vì vậy sau này em phải xưng em và lễ phép với tôi!"
"Ừ nhỉ. Thế cũng được!"
Yoongi gật đầu cười nhẹ, xong quay đầu lại với vật thể trong tay. Cậu hỏi nhỏ:
"Mà anh bảo giận chuyện gì?"
"Tôi biết em đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa ba tôi và tôi..."
"Em không giận, anh yên tâm!"
"Em không suy nghĩ nhiều là tốt rồi."
"Mà Jin này, anh không cần phải đưa em về tận nhà như thế đâu..."
"Vì nhà em gần nhà Hoseok?"
"Sao anh biết!?". Cậu tròn mắt.
"Đồ ngốc!". Anh bật cười gõ đầu.
"Không! Không phải vì Hoseok. Vì sợ làm phiền anh..."
Jin đặt tay lên môi cậu, nhẹ lắc đầu.
"Yoongi, tôi chưa bao giờ cảm thấy phiền vì em cả."
"Cảm ơn, Jin.". Cậu cười, đôi mắt nheo lại tạo thành một đường cong trông đáng yêu.
"Đừng quên là em còn nợ tôi những hai lần, tôi sẽ bắt em trả dần đấy!". Anh đùa.
"Hình như em đã hứa sẽ đi chơi với anh một ngày nhỉ? Hay là hôm nào mình đi đi, sẵn em làm bài tập nộp cho thầy Oh!"
"Được thôi, em muốn đi đâu?"
"Ừm...Một chỗ phải cao, phong cảnh đẹp,...thế thôi."
Yoongi giơ tay minh họa, cậu đứng dậy rồi xoay nhiều vòng ý tả khung cảnh rộng lớn của một nơi đẹp đẽ nào đó đang xuất hiện trong quả đầu nghệ thuật của cậu. Có vẻ dạo gần đây cậu đã thay đổi rất nhiều, thay vì lầm lầm lì lì tựa đầu vào vai anh ngủ ngon lành cho đến khi xe dừng trạm thì cậu lại làm ra những hành động ngớ ngẩn, nhưng lại rất dễ thương. Sự thay đổi này, có phải vì ảnh hưởng của tình yêu? Một thứ tình cảm tự nhiên to lớn đến nỗi lay động được sự vô cảm của Jung Hoseok thì cớ gì lại không làm đổi thay được Min Yoongi? Sự thật quá đỗi rành rành.
Bỗng xe buýt đung đưa một cái làm cậu mất đà mà ngã xuống người Jin, anh dùng hai tay giữ chặt eo cậu giúp cậu thăng bằng. Hai khuôn mặt vô tình gần sát vào nhau, nếu khoảng cách không phải là vấn đề thì chắc có lẽ môi anh đã một lần nữa được đặt lên đôi môi mềm kia. Chỉ là 2cm, nhưng sao cảm giác nó thật quá xa, làm anh chỉ phút chốc hững hờ, chứ không thể chạm tới.
Yoongi giật mình sau mấy giây định hình, cậu rời anh ra rồi ngồi lại đàng hoàng ở chiếc ghế bên cạnh, đôi má lúc bấy giờ đã ửng hồng. Miệng lí nhí:
"Lại phải cảm ơn anh nữa rồi..."
"Yoongi, sau này em đừng nói cảm ơn với tôi nữa.". Câu nói của Jin làm cậu thoáng bất ngờ, chưa để cậu kịp nói gì, anh cướp lời, ánh mắt buồn xo với vẻ mặt kiên định nhưng ma mị:
"Bởi vì đó là tất cả những gì...tôi có thể làm cho em."
Cậu nhìn anh khó hiểu, nhưng sau đó cũng gật đầu. Anh bảo cậu ngủ, vì còn lâu xe buýt mới tới trạm. Cậu ngoan ngoãn nghe theo, áp đầu lên đôi vai rộng ấm áp kia mà ngủ. Ngày mai là buổi thi bóng rổ đầu tiên trong Đại hội thể thao, cậu cần một thể lực tốt để chiến đấu. Hoseok cũng đã hứa sẽ đến trường cổ vũ cho cậu, sau đó dắt cậu đi ăn nếu đội thắng, đặc biệt là đả đảo được tuyển thủ nổi tiếng Kim Taehyung.
Nghĩ đến những chuyện vui vẻ đó, Yoongi mau chóng thiếp đi, trên môi vẽ ra nụ cười nhẹ. Còn Jin, anh đỡ cậu nằm xuống đùi mình sau khi cậu ngủ được một lúc. Tay vuốt ve những sợi tóc mềm, rồi di chuyển nhẹ nhàng xuống đôi mắt đang nhắm nghiền, đến chóp mũi đang lạnh ngắt, đến đôi môi đỏ hồng đang mấp máy, đến chiếc cổ trắng ngần với xương quai xanh đầy quyến rũ. Từng hơi thở của cậu thật êm dịu, nó làm anh cảm thấy bình yên. Phải chi lời yêu thương đó được dành cho anh, dù rằng một chút thôi cũng đủ. Anh cúi người xuống hôn vào môi cậu, đưa lưỡi kiếm tìm niềm hạnh phúc dường như chỉ là ảo tưởng. Đến khi nào cậu mới thôi làm anh ngừng yêu, ngừng đau khổ. Khi mà cứ mỗi một ngày trôi qua, tình yêu mà anh dành cho cậu ngày một to lớn và sâu sắc?
Anh không muốn bản thân trở thành kẻ ích kỷ trong tình yêu. Nhưng nhìn cậu, nhìn nụ cười nhỏ của cậu, anh lại sợ rằng mình sẽ phá vỡ quy tắc đó. Như vậy, liệu cậu có được vui vẻ và hạnh phúc?
Giọt nước trong vắt lăn dài trên gò má của Yoongi, anh rời đôi môi kia trong sự luyến tiếc tột cùng. Khẽ lau đi giọt nước lạnh đó vì sợ cậu giật mình mà tỉnh dậy. Cũng là lúc sững người vì nhận ra, đó chính là nước chảy từ khóe mắt mình.
Kim SeokJin, vì con người này mà mày yếu đuối sao?
Anh dùng tay quệt nhẹ dòng nước mặn, đưa ánh mắt trìu mến tiếp tục ngắm nhìn cậu, dùng tay mình ôm ấp, sưởi ấm cho cậu. Lặng lẽ quan sát cho đến khi chiếc xe buýt từ từ dừng bánh.
---------
"Thưa ông, Hoseok đang làm thêm có hợp đồng ở một quán Bar..."
"Bar!? Làm sao mà nó có thể làm ở một nơi hạ cấp đến như vậy!? Nó làm gì trong đó?"
"Là ca hát và nhảy..."
"Múa may những trò ngớ ngẩn cho bọn hạ lưu đó xem ư!? Nó thừa biết rằng ta đã cấm nó giao du với những kẻ thấp kém! Đã vậy, nó còn dám gần gũi với thằng nhóc Min Yoongi đó..."
"Yoongi không như ông nghĩ..."
"Cậu dám bênh vực? Nó chẳng phải dùng cái sự thấp hèn đó để Hoseok phải thương hại thì là gì!? Ngay cả Jin cũng bị nó dắt mũi..."
"Ông không thể nói như vậy..."
"Im lặng! Cậu đang là tay sai cho ta, hưởng lương của ta và phải làm theo lời ta! Cậu nên an phận mà tiếp tục công việc của mình hơn là đứng ở đây nói giúp cho Min Yoongi đó! Hiểu chứ?"
"....Vâng, tôi hiểu rồi."
"Bây giờ lập tức kêu người bắt Hoseok về nhà! Ta không muốn nó trở nên hư đốn với cái đam mê vớ vẩn của nó!"
"_____"
"Ta nói cậu có nghe không hả!!!?"
"Được rồi, thưa ông!"
-----------
"Con về rồi!"
Yoongi hí hửng bước vào nhà, mẹ Min chưa kịp trả lời hay bắt đứa con trai ăn uống gì thì y đã phóng tọt vào phòng đóng cửa lại. Anh lục điện thoại trong balo, tay lướt nhẹ vài cái rồi đưa lên tai và chờ đợi.
"Alo, Hoseok nghe!". Chất giọng quen thuộc trong điện thoại.
"Em có nhà không!?"
"Không, em đang bận việc, có lẽ đêm.mới về. Sao vậy, nhớ hả?"
"Đương nhiên là không rồi! Mẹ Min bảo muốn em sang đây ăn cơm, mà em chưa về...". Yoongi tỉnh bơ nói.
"Anh và dì ăn đi, em về muộn nên đừng đợi em."
"Anh biết mà, anh sẽ ăn hết phần của em!"
"Không sao, em sẽ ăn thịt anh bù!"
"Thôi dẹp đi! Mà em có nhớ ngày mai phải làm gì không đấy!?"
"Làm gì nhỉ? Mai em được nghỉ, em có thể nướng đến tận trưa!"
"Jung Hoseok!"
"Bình tĩnh nào con mèo nhỏ của em..."
"Thằng nhóc này!!". Nhắc đến mèo, khác gì đang muốn chọc tiết anh.
"Đừng cáu, sẽ mất đẹp. Mai em sẽ đến trường sớm cùng anh mà, cho nên cũng đừng có nhớ em quá..."
"Phì! Mai mà không thấy em xuất hiện, hoặc bắt gặp em ôm ấp với đống chăn gối ở nhà thì lo mà chuẩn bị hậu sự đi!!"
"Biết rồi biết rồi! Yoongi thật khó tính."
"Tôi không khó thì làm sao quản được cậu! Mà làm việc nhanh rồi về sớm, đừng gắng sức quá..."
"Không sao, ốm rồi sẽ có anh chăm sóc cho em!"
"Mơ đi nhóc!". Anh phì cười.
"Được rồi, anh ăn rồi ngủ sớm đi. Yêu anh."
"Ừ, làm việc chăm chỉ, và anh không có yêu em!"
Hoseok chỉ cười rồi sau đó tắt máy. Chưa kịp đứng dậy đi ra ngoài, mẹ Min đạp cửa bay vào, véo tai tên nhóc lì lợm kéo ra bàn ăn, bà cười ranh mãnh:
"Cuối cùng thì Yoongi của mẹ đã có người yêu rồi..."
"Hả!?". Anh sặc, sao bà lại biết?
"Đừng chối cãi! Umma đã thấy hết rồi nhé!!"
"Thấy gì cơ?"
"Cậu trai trẻ cao cao đưa con về nhà ấy, không những đẹp trai mà còn lễ phép nữa..."
"Jin á!?"
"Tên Jin hả!? Chung trường với con không? Có phải người đã mang con về hai hôm đó không? Gia cảnh thế nào? Tính tình..."
"Umma! Anh ấy không phải người yêu con!". Yoongi giãy nãy.
"Còn ai vào đây nữa!?"
"Con không biết!"
"Aigguu, mặt đỏ thế này thì chính là có rồi. Nói mẹ nghe xem nào!"
"Để mẹ đi lật tung nhà người ta?"
"Không không! Mẹ hứa sẽ im lặng và ủng hộ cục cưng!"
"Thật không?"
"Thật. Người yêu con là ai?"
"Jung Hoseok!"
-------------
Sáng hôm sau...
"Jung Hoseok!!!"
Yoongi nghiến răng, tay cứ không ngừng cấu xé chiếc áo thể dục tội nghiệp, miệng cứ lầm bầm từ lúc ở nhà cho đến giờ. Mà người làm cho anh bực mình như vậy, chỉ có thể là...
"Jung Hoseok!! Biết điều thì mau bắt máy!". Anh vừa siết chặt điện thoại vừa luôn miệng nguyền rủa. Đây là cuộc gọi thứ hai mươi mấy rồi mà người kia vẫn không trả lời, chuông vẫn reo nhưng vẫn không có dấu hiệu nào là sẽ hồi đáp tín hiệu. Anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, từ sớm anh đã qua phòng trọ tìm cậu nhưng ổ khóa vẫn nằm im lìm chặt chẽ bên ngoài. Jung Hoseok cậu đêm qua đã không về? Nếu vậy thì cậu đã đi đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Anh nuốt khan, trong lòng bỗng dấy lên cảm xúc bất an.
"Yoongi, cậu sao vậy? Sắp thi đấu rồi, cậu thẫn thờ như thế này, không khỏe à?"
Jimin lo lắng huơ tay trước gương mặt đang thất thần. Anh chỉ bảo mình không sao rồi đưa ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh khán đài đang đông đúc náo nhiệt, nét mặt thoáng buồn khi không thấy thân ảnh quen thuộc. Cậu không đến thật sao?
"Min Yoongi!! Chúng ta lại gặp nhau rồi!!"
Kim Taehyung từ đâu bay tới đánh nhẹ vào vai anh một cái, rồi cười hì hì hiện rõ khuôn miệng chữ nhật điển trai.
"Chơi tốt vào! Tôi sẽ không vì Hobi mà nhường anh đâu!"
"Sáng giờ cậu có gặp Hoseok không!?".
"Không, hôm nay Hobi được nghỉ mà!"
"À ừm, cảm ơn cậu. Về vị trí và chuẩn bị thua tôi đi!". Anh phán tỉnh bơ.
Taehyung bĩu môi, hất hàm rồi lật đật chạy về với...JungKook đang đứng ở xa xa. Còn 5 phút nữa là trận đấu bắt đầu, đội của anh chưa phải đối đầu với KJK lúc này, nhưng cũng cần phải vượt mặt các đội khác để bước vào vòng chung kết vào chiều nay. Vì quy tắc thi đấu là loại trực tiếp nên anh không thể lơ là được. Anh đã hứa với Jin, nhất định JJJ sẽ giành vô địch.
Nhưng, ngay cả Jin vẫn chưa đến nốt.
Jung Hoseok và Kim SeokJin, hai người cuối cùng là đã biến đi đâu rồi?
End chap 19
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro