Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Chap 13

Hôm nay là thứ 7, ngày đầu tiên Yoongi bắt đầu đi làm thêm ở Classic's House, một quán ăn nhanh nổi tiếng của Seoul. Nó nằm ở trung tâm thành phố, gần trường Đại Học Seoul và hiền nhiên rất xa nhà anh. Không sao, vì ca làm của anh vào buổi chiều tối nên có thể từ trường đi thẳng qua đây luôn, anh cũng đã nói dối mẹ Min rằng mình đi học thêm ban đêm, chắc bà sẽ không giận khi biết được sự thật đâu nhỉ? Mà chắc có đấy, mẹ Min không cho phép anh đi làm thêm nữa, bà bảo bà đã lo hết rồi, anh chỉ cần đến trường thôi, bà không muốn thấy đứa con trai của mình ngày càng gầy guộc đi vì làm việc quá sức, mấy năm để anh sống một mình ở Daegu là quá đủ. Yoongi hiểu, anh cũng không muốn bà phải buồn lòng, nhưng anh cũng hiểu bà đã phải cực khổ biết bao nhiêu chứ không riêng gì anh, món nợ mà bố anh để lại cho hai mẹ con đến bây giờ vẫn chưa trả xong, anh không thể để bà một thân gánh hết được. Do đó, Yoongi quyết định tìm cho mình một công việc bán thời gian thích hợp, không tốn nhiều sức như trước kia, đó chính là công việc giao thức ăn nhanh ở Classic's House, hay nói cách khác là trở thành Shipper được quán ăn tuyển dụng.

"Đây là xe giao hàng của cậu, Yoongi. Vì trong đơn xin cậu ghi rằng không biết chạy xe máy, nên cậu chỉ có thể Ship đến những nơi gần nhất bằng chiếc xe đạp này..."

Ông chủ chỉ vào chiếc xe đạp độc quyền của quán, tỉnh bơ nói xong quăng cho Yoongi một mớ đồ hộp, nói tiếp:

"Tạm thời cậu Ship bấy nhiêu đó trước. Vì đồ ăn không sợ bị nguội nên đừng đánh tốc độ. Cậu nên nhớ là sẽ phải bồi thường gấp đôi nếu cậu vô tình hoặc cố ý làm tổn thất..."

"Nếu xe đạp bắn được tốc độ thì pháp luật Hàn Quốc đã có thêm điều luật mới về mức phạt đối với những thành phần ẩu đả gây mất trật tự xã hội chỉ vì mấy chiếc xe hai bánh cướp sức người ấy rồi...". Yoongi lầm bầm.

"Này này, lí nhí cái gì đấy!? Đừng thấy ông đẹp trai rồi giở trò nói xấu đấy nhá!". Ông chủ lườm tên nhóc đang trưng ra bộ mặt ngây thơ.

"Được rồi! Mau làm việc đi! Đây là địa chỉ những nơi cần giao đến. Nhanh chóng đấy nhé, hết mớ này rồi quay lại quán và đợi nhận đơn hàng mới."

Yoongi gật gù, anh bỏ đống đồ hộp vào trong thùng bảo quản, buộc chặt nó ở yên sau. Chợt anh quay qua hỏi lão chủ:

"Nếu tôi chạy được xe máy thì tôi có thể cưỡi chiếc ở đằng kia không!?". Anh chỉ chỉ về phía chiếc xe được cho là tân tiến hơn "con ngựa" mà mình đang leo lên.

"Tất nhiên rồi!"

"Lương cũng được tăng lên đúng không!?"

"Cậu mơ à!"

Yoongi bĩu môi, anh hất mặt ra trước không thèm nhìn lão chủ, chân bắt đầu đạp bàn cho xe chuyển động.

Xe đạp đúng là xe đạp, tốc độ như rùa bò, cộng thêm cái cục nợ ở yên sau nữa, thực tình là sức nặng của anh so với ba cái thứ đồ ăn thức uống đó không hơn kém bao nhiêu. Yoongi phải cực khổ lắm mới giao hết mớ chồng chất đó, anh chạy lòng vòng lòng vòng đủ chỗ, vì chưa quen đường nên nó càng làm anh tốn thời gian, chưa kể phải tìm địa chỉ nữa. Lần đầu tiên đi giao hàng, lần đầu tiên anh phải làm cái công việc được cho là nặng nhọc nhất trong những việc làm thêm trước kia. Đường sá buổi chiều tuy không nhiều nắng nhưng thường là giờ cao điểm, tối đến thì tiết trời trở lạnh hơn, Yoongi không chắc rằng sức khỏe của anh cho phép anh kiên trì với công việc này lâu.

Nhưng nếu có xe máy thì khác, mọi việc chắc chắn sẽ nhanh hơn và không cần tốn nhiều sức. Tuy nhiên, vấn đề ở đây là anh không biết chạy, kêu anh lái xe buýt thì được chứ xe máy thì anh chịu. Vậy thì phải làm thế nào đây? Học chứ thế nào nữa. Chỉ là không biết kiếm thầy ở đâu thôi!

Màn đêm buông xuống rất nhanh trên từng mái nhà ở thành phố Seoul xinh đẹp. Mặt trời sau khi lấp ló ở góc khuất cuối cùng cũng chịu lặng xuống đi tìm sự nghỉ ngơi sau 12 canh làm việc mệt mỏi, mở một vùng không trung rộng lớn cho bóng đêm chiếm hữu. Đèn dần được bật dưới bầu trời đen đầy sao. Vâng, đầy sao nghĩa là sẽ không mưa, cái thời tiết khô khô lạnh lạnh này làm anh cảm thấy an tâm phần nào.

"Mẹ ở nhà ăn trước đi nhé! Tối về con sẽ ăn sau!". Yoongi nói với cái điện thoại khi đang trong lúc nghỉ xã hơi sau mấy quận chạy thốc chạy tháo đi Ship hàng cho khách.

"Đừng học gắng sức quá nhá!"

"Nae! Con biết rồi..."

"Nhớ ăn rồi hãy học tiếp! Mày mà lăn đùng ra ốm là mẹ cắt hết ba cái vụ học thêm đấy!"

"Nae...". Yoongi nuốt khan.

"Có đơn hàng cần chuyển!!!!!!". Tiếng của lão chủ vọng ra từ bên trong.

"Umma, con phải học rồi. Con sẽ về nhanh thôi. Vậy nhé! Tạm biệt Umma!"

Nói rồi, anh dập máy, nhẹ thở dài sau đó ra xe đợi lệnh. Lão chủ từ trong bếp mang ra một túi đồ hộp, không lớn cũng không nhiều như mấy đợt trước, hí hửng:

"Cậu làm việc rất tốt! Nể tình hôm nay cậu chăm chỉ nên chỉ cần giao phần này nữa thôi là có thể về!"

"Thật hả?". Yoongi đưa mắt nghi ngờ.

"Thật! Này, mang đến Nisa Bar, chỗ đó khá xa nhé. Mà tôi dặn cậu nên đi cẩn thận, vì chúng nó uống rượu sỉn say nên hay gây tai nạn lắm..."

"Bar á!?". Yoongi đanh mặt, đoạn nhớ đến cảnh tượng lần trước gặp mấy tên biến thái làm anh rùng mình.

"Có thể không giao được không?". Anh nài nỉ.

"Đơn hàng cuối rồi, ráng lên đi!"

"Bọn họ lo uống rượu thì còn tâm trí nào đâu mà ăn!"

"Ầy! Cho cái bọn nhân viên trong Bar ấy! Bọn đấy hay ăn vào đêm, không sao đâu, kiểu như phục vụ, chạy bàn hay pha chế thôi, chứ không phải dân ăn chơi đâu mà sợ. Cơ mà nhìn cái mặt khó ăn khó ở của cậu ai mà dám động vào!"

"Xong phi vụ này là tôi có thể về nhà chứ?". Yoongi e ngại.

"À ờm! Nhưng nhớ đem xe về đây rồi hẵng về!"

Anh miễn cưỡng gật đầu, lủi thủi xách túi đồ hộp đến để vào rổ xe. Cũng may lần này chỉ có bao nhiêu đây, không cần phải vác theo cái thùng to tổ chảng kia làm vướng víu đủ thứ. Được rồi, đợt cuối sẽ nhanh thôi!

Nhưng mà, Yoongi không thể phủ nhận rằng bản thân rất sợ những kẻ say sỉn, bố anh đã từng như thế, và đã gây cho mẹ Min rất nhiều đau khổ, đến nỗi bà phải bỏ đi trong sự đau đớn khôn cùng. Nghĩ đến đây, trong lòng anh dấy lên cảm giác bất an đến ngột ngạt, anh phải làm sao nếu gặp phải trường hợp giống như lần trước. Hơn nữa lần này, không có Jung Hoseok...

---------

Nisa Bar

Trước mặt Yoongi là một trong các khu họp phố, ăn chơi nổi tiếng của Seoul. Không khó để tìm đến chỗ này, ngoại trừ việc nó nằm khuất trong một con hẻm nhỏ khiến anh chạy nhầm đường mấy lần. Không hiểu sao mà họ, những kẻ sành chơi có thể moi móc ra cái xó xỉnh này mà nườm nượp kéo đến.

Có lẽ lúc này không phải lúc suy nghĩ nhiều, bây giờ Yoongi chỉ muốn giao hàng thật nhanh rồi chạy biến ra khỏi đây. Cơ mà cái vấn đề là phải vào trong mới có thể giao được, bởi vì tiêu chí của Classic's House là chuyển hàng tận tay khách.

Yoongi đành hít một hơi rồi đẩy cánh cửa nhỏ phân biệt hai bên bước vào. Đập ngay vào gương mặt xinh đẹp của anh là cái không khí náo nhiệt ngột ngạt mùi rượu có nồng độ cao, những con người đang múa may điên cuồng, ai nấy đều háo hức hướng nhìn lên sân khấu mini, hòa theo âm hưởng của tiếng nhạc đùng đùng đang được biểu diễn. Đèn không ngừng nhấp nháy xanh đỏ tím vàng làm anh suýt ngã vì không định hình được đường đi. Nhạc nghe hay đó, nhưng mấy con người này điên hết rồi, cả trai lẫn gái, có cần cuồng nhiệt quá mức như vậy không? Yoongi không kì thị hay xem mấy chỗ đại loại như vậy là không lành mạnh, cũng không cho rằng những ai vào đây "xõa" thì trở thành hư hỏng. Chỉ là vì một số thành phần ăn chơi sa đọa mà những nơi náo nhiệt như thế này mãi mãi bị gán mắc những định kiến từ xã hội. Thôi bỏ đi, hơi đâu mà quan tâm nhiều, tìm phòng quản lí trước đã, nhanh chuyển hàng rồi về.

Nghĩ là làm, Yoongi cố gắng lướt qua những đám người đang nhún nhảy, anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh, thầm nghĩ lại không biết ở đây có phòng quản lí không, thôi thì cứ tìm bàn pha chế rồi nhờ nhân viên pha chế gửi giúp cũng được.

"Kia rồi!". Yoongi mừng thầm, mắt sáng rực nhìn vào cái quầy đen thui ở đằng kia, thấp thoáng trên kệ là những cái chai lớn chứa mấy thứ chất lỏng đủ màu sắc. Anh bắt đầu tìm đường luồn lách qua đó một cách nhanh nhất thì lại bị tiếng nhạc chi phối tâm trí, à không, không phải tiếng nhạc, mà là tiếng Rap đang phát ra văng vẳng.

"Nghe giọng rất quen...". Yoongi nhăn mặt, anh nhìn lên sân khấu, ánh sáng đèn làm anh chói mắt, nhưng đến khi xác định được cái tên đang rap trên kia thì không khỏi bất ngờ.

"Jung Hoseok!?". Anh tròn mắt, nhìn thằng nhóc nhỏ tuổi hơn đang đứng trên đó chiếm lĩnh sân khấu, và hầu như điều khiển mọi người phiêu theo chất nhạc mạnh mẽ của mình. Mái tóc đen tuyền của cậu xõa xuống, trang phục mà cậu đang mặc trên người càng làm cậu trở nên cool ngầu và...đẹp trai hơn. Mồ hôi tuôn nhiều khi những bước nhảy trên sân khấu càng lúc càng trở nên điêu luyện, và tiếng rap kia nữa, nó có thể mang lại nguồn cảm hứng cho người khác. Trong phút chốc, Yoongi bị cuốn vào sự quyến rũ của thanh niên điển trai trên sân khấu, quên mất đi nhiệm vụ của mình.

"Em trai..."

Bỗng từ đâu có tiếng gọi làm anh khẽ giật mình, còn đang bận hoàn hồn thì tay anh bị ai đó nắm chặt và ghịch mạnh ra đằng sau, sà vào cái gì đó không mềm cũng không cứng, nhưng săn chắc.
Yoongi hoảng hồn quay ra sau và bắt gặp một tên trai cũng trẻ, nhưng lạ mặt. Tên này có vẻ đang say, và có vẻ là kẻ ăn chơi khá nổi tiếng ở đây, mái tóc bạch kim một chỏm trên đầu, tai đeo một lố mấy cái khuyên sắc nhọn, mặt thì trưng ra nụ cười vô cùng đểu giả. Đàn em của hắn đang dần bao vây anh, dưới cái nhìn ngơ ngác lẫn khinh bỉ của những kẻ hạ lưu ở đó.

"Muốn gì đây!?". Yoongi hỏi thẳng, dù trong lòng hoảng sợ nhưng mặt anh lại tỏ ra vô cảm, cố gắng dằn tay mình ra khỏi tên trâu trước mặt.

"Trông em cũng đẹp phết đó...". Hắn cười khà khà, bản mặt vô cùng biến thái, hắn đưa bàn tay dơ bẩn còn lại lên nựng cằm Yoongi, nhưng bị anh gạt ra, vô tình càng tạo thêm cho hắn sự thích thú.

"Đê tiện!". Yoongi hừ mũi, cố gắng vùng vẫy nhưng vô dụng. Thôi rồi, linh cảm của anh không bao giờ sai mà, thể nào bước chân vào đây rồi cũng sẽ gặp phải mấy tên biến thái thế này mà, chỉ trách anh ngốc trước đó không chịu suy tính kế chuồn, để rồi bây giờ trở nên bất lực trong tình cảnh khốn nạn như bây giờ.

Hắn cười khoái chí, ra hiệu cho bọn đàn em nhu nhược cởi phăng cái áo khoác ngoài của Yoongi ra. Hiện tại trên người anh chỉ có chiếc áo thun dài tay, tuy không mỏng lắm nhưng nó làm anh khẽ run vì lạnh, và vì sợ.
Những giọt nước trong suốt chực chào ra, anh không phải một đứa hay khóc, nhưng anh đang rất mệt mỏi, và sự mất mặt này đã đi xa quá mức giới hạn chịu đựng.

Hắn thấy vậy càng lấy làm thích thú, toan dẫn mỹ nam đi thì lại bị ai đó khác giữ lại.

Bốp!

Một cú đánh mạnh vào mặt khiến hắn choáng váng ngã lăn ra sàn. Những người ở đó vốn tập trung lại càng tập trung dồn mắt vào trận ẩu đả sắp xảy ra. Trò hay đã bắt đầu kể từ khi tên sát gái nổi tiếng nhất Bar hôm nay lại giở trò chọc trai, nhưng có vẻ đã sai lầm khi động vào anh chàng xinh đẹp nhỏ nhắn kia, và hậu quả cho sự sai lầm đó là hắn chỉ vừa kịp đứng lên sau cú đánh thì lại bị kẻ tàn nhẫn nào đó nệnh thêm cho vài quả nữa, bọn đàn em chỉ dám đứng nhìn đại ca bị xử nhừ tử chứ chả dám manh động hay có dấu hiệu cứu trợ gì, bởi vì cũng như ở Đại học Seoul, không một ai dám hó hé với kẻ tàn nhẫn này, Hobi.

Hobi lạnh lùng nhìn tên không biết điều, rồi quay sang trìu mến nhìn Yoongi đang cúi gầm mặt trong biết bao cặp mặt ganh tỵ của các quý cô xung quanh. Cậu lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gương mặt có phần thất thần của anh, lòng khẽ nhói lên một cái.

Tên biến thái lồm chồm đứng dậy, máu nơi khóe môi không ngừng rỉ ra tanh nồng. Hắn tức giận, nhưng không dám xấc xược, chỉ run lẩy bẩy đầy phẫn nộ:

"Hobi...Tại sao?.. T-Tao đã làm gì mày chưa!?"

"Tao không bao giờ cố ý gây sự với người khác...". Giọng Hobi cất lên đều đều, cậu chậm rãi cởi áo khoác của mình ra, rồi khoác lên thân thể bé nhỏ trước mặt, thản nhiên nhưng sặc mùi đe dọa:

"Nhưng, động đến người yêu của tao... Có được xem là một cái tội không?"

Yoongi hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Hobi. Cậu gật nhẹ đầu bảo im lặng, rồi ôm ngang eo anh dắt đi ra phía cửa. Khi đi ngang qua hắn, tên biến thái, cậu chỉ khẽ nhếch môi, nói đủ nghe:

"Liệu hồn đấy!"

Đám đông vội vã tách ra, nhường đường cho hai người nọ. Nhạc đã tắt hẳn, chỉ còn tiếng thở gấp của những tên nào đó, như vừa mới thoát khỏi án tử, tiếng xì xầm từ từ nổi lên sau đi tiếng bước chân của Hobi và anh chàng người yêu của kẻ tàn nhẫn khuất hẳn sau cánh cửa gỗ.

Hobi thay đổi rồi, đây là hậu quả rẻ tiền nhất mà mọi người được chứng kiến. Xem như lần này, hắn may mắn.

-------

"Yoongi, có sao không?"

Hoseok lên tiếng, phá tan sự im lặng từ nãy đến giờ. Hiện tại cậu và anh đang đi bộ trên con đường khá vắng, nó cách Nisa Bar một đoạn khá xa, và anh đã trầm ngâm trên suốt đường đi, điều đó thực sự khiến cậu lo lắng.

"Không sao". Yoongi nhẹ lắc đầu, áy náy nhìn người kia đang giúp mình dắt xe đạp.

"Anh đến đó làm gì?"

"Tôi giao đồ ăn... Thôi chết!". Anh mở to mắt, reo lên: "Khi nãy rối quá nên quăng bừa túi đồ hộp ở đó rồi!"

Hoseok chớp chớp mắt, chưa kịp hiểu gì thì anh lại reo tiếp:

"Không được! Phải quay lại đó..."

Yoongi định quay đi nhưng Hoseok nhanh hơn một bước, nắm lấy cổ tay anh kéo lại, cậu gắt nhẹ:

"Anh lại muốn chết à!?"

"Nhưng mà...". Anh định cãi lại, nhưng Hoseok lườm sắc quá nên thôi, nhưng chợt nghĩ đến chuyện hồi nãy, anh bắt đầu giận cá chém thớt:

"Cậu thì sao! Làm gì ở đó!? Hả!?"

"Làm thêm chứ gì! Hát có hợp đồng mà!"

"Nếu không phải tại cậu thì tôi đâu có phải đứng ở đó! Cũng đâu có gặp bọn ôn thần kia...". Yoongi vội bụm miệng, biết mình vừa lỡ mồm, không đánh mà tự động khai trót lọt.

"Vậy ra là vì anh mãi đứng đó xem tôi hát mà quên việc à?"

Hoseok cười gian, dí sát vào mặt anh làm cho gương mặt kia dần ửng đỏ. Anh lầm bầm:

"Ai mà thèm..."

"Ngốc thật!". Hoseok lắc đầu bật cười, cậu gõ nhẹ vào đầu anh, sau đó dựng chiếc xe đạp vừa bị cậu thả cho đất mẹ, dắt đi. Yoongi thấy vậy liền lẽo đẽo chạy theo, anh bực dọc nhìn cậu như thể tất cả đều là lỗi của cậu, nhưng cậu thì làm ngơ coi như không biết gì.

"Classic's House không phải giao hàng bằng xe máy sao?". Hoseok.

"Có. Nhưng tôi không biết chạy..."

"Được rồi. Tôi sẽ dạy anh!"

"Free hả!?". Mắt Yoongi sáng rực.

"Không. Dọn phòng giúp tôi một tháng!"

"Vậy thôi...". Anh bĩu môi.

"Đùa thôi. Không cần cũng được."

"Nể tình cậu cứu tôi, tôi sẽ miễn cưỡng dọn giúp cậu một tuần!". Yoongi nói với giọng chắc nịch.

"Tùy anh. Nhưng bây giờ phải cho tôi xem mức độ lái xe của anh đã!"

Nói rồi, Hoseok leo lên yên sau ngồi, chỉ vào yên trước, tỉnh bơ:

"Yoongi chở đi!"

"Gì cơ!?"

Anh nheo mắt. Kêu anh chở một con heo như cậu ư? Không đời nào!

"Một là chở! Hai là không học hành cái gì ở đây hết!". Thản nhiên ra lệnh.

"Xe cậu đâu!?"

"Cứ để ở Bar, mai qua lấy cũng được!"

"Nhưng tại sao tôi lại phải chở cậu!? Cậu có thể chạy bộ theo tôi rồi xem xét mức độ lái xe của tôi..là...được!". Giọng Yoongi nhỏ dần khi thấy Hoseok trừng mắt, anh không sợ cậu đâu nha, miễn cậu đừng cắn anh là được, mà nếu có cắn thì cắn tay chứ đừng có cắn mấy chỗ nhạy cảm như cổ hoặc những vị trí gần đó.

"Bây giờ có lên không!?". Giọng cậu òm òm.

Yoongi gật đầu lia lịa rồi ngoan ngoãn leo lên xe, anh hơi bất ngờ khi người đằng sau ôm eo mình, vì không khó chịu nên anh cũng để yên không nói gì. Tiếng xe lăn dài trên con đường dẫn đến quốc lộ chính bị tiếng xe cộ qua lại lấn át. Lúc này, Yoongi chỉ nghe được tiếng tim mình đập loạn xạ, bỗng anh nhớ lại lời của tên nhiều chuyện Park Jimin:

"Thích một người là khi trái tim phản chủ đập trật nhịp..."

Chắc không phải như lời Jimin nói đâu ha. Là đập nhanh hơn bình thường chứ không bị trật nhịp đâu ha. Là hồi hộp chứ không phải thích đâu ha...

"Yoongi!". Tiếng gọi của Hoseok làm anh giật mình, tay lái suýt nữa vì thế mà lao ra lòng đường. Cậu hoảng hốt:

"Anh sao vậy!? Mệt hả!? Hay để tôi..."

"Không sao, gọi tôi chuyện gì!?"

"Chuyện tôi làm thêm ở Bar đừng nói ai biết!"

"Tại sao?"

"Tôi không muốn người ta biết nhiều về chuyện riêng. Yoongi, anh là người đầu tiên biết tôi làm ở Nisa Bar..."

"Hiểu rồi! Mà...". Anh gật đầu, xong lại ngập ngừng.

"Sao?"

"Cảm ơn!"

Hoseok mỉm cười, ôm chặt eo anh hơn. Lâu lâu anh chịu hiền nên cậu phải lợi dụng làm tới. Yoongi thầm lắc đầu, tên nhóc sau lưng anh không khác gì đứa con nít đòi quà. Nhưng đã lâu rồi anh không có được cảm giác ấm áp và yên bình như lúc này.

Dù sao thì, cảm ơn cậu, Jung Hoseok!

End chap 13

Bấn loạn quá TT^TT

Thiếu muối quá TTvTT

Tuột Mood quá TTwTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro