Chap 1
Chap 1: Seoul
Yoongi khó chịu bước đi trên đại sảnh, đưa cặp mắt một mí dò xét xung quanh. Ngôi trường Đại học rộng lớn này, biết tìm đâu ra cái phòng mang tên Văn phòng trường nhỉ, đã loay hoay rồi còn gặp phải những con người khó hiểu đang nhìn chằm chằm vào cậu với nhiều ánh mắt khác nhau, tò mò có, ngưỡng mộ có, kì thị cũng có.
Nếu không phải vì mẹ cậu năn nỉ hết lời, thì cậu cũng không phải lết thây lên cái thành phố ồn ào phức tạp này. Cuộc sống tự lập, yên ả dưới quê đã ngấm sâu vào máu cậu từ nhỏ, bây giờ đột ngột tiếp xúc với những thứ âm thanh nhộn nhịp nghe nhức óc, mà còn phải hứng chịu mọi ánh mắt khó hiểu chiếu thẳng vào, thực rất là khó chịu.
Cậu cũng chỉ mới bắt xe lên Seoul hôm nay thôi, mẹ bảo thủ tục chuyển trường bà đã lo ổn thỏa hết cả rồi. Bởi vì học lực của Yoongi không thể xem thường, nên việc được xét tuyển thẳng luôn vào trường Đại Học Seoul vốn nổi tiếng cũng không có gì là lạ. Thực tình là bây giờ cậu chỉ muốn về nhà ngủ quách đi cho xong, không cần phải cực nhọc vác cái balo nặng chịch và lôi cái vali chứa một đống đồ này. Trường thì cứ để mai tính, mắc gì phải đi nhập hồ sơ giờ này, đằng nào mai chính thức vào học rồi nộp hồ sơ luôn cũng được mà.
Còn mấy người này nữa, dân thành phố đây hả? Sao cái kiểu cứ săm soi người ta như thế nào ấy, cậu là người chuộng nơi im lặng, ngay cả ngôi trường ở Daegu cậu từng học năm nhất cũng rất là trật tự và im ắng, chứ không như chốn này, vừa đông đúc, vừa phiền phức. Nghe phong phanh như họ đang bàn tán về cậu, cái gì mà "lạnh lùng" rồi "khó đoán". Mới gặp mặt, biết gì về nhau đâu. . .mà sao đoán đúng dữ thần vậy!?
Yoongi miễn cưỡng lắm mới trưng ra bộ mặt thân thiện nhất hết mức có thể, lướt qua bàn dân thiên hạ để tiến đến cánh cửa in tấm bảng Văn phòng. Cậu bước vào, không khí bên trong cũng nhốn nháo nốt, mặc dù phòng này là nơi dành cho giáo viên. Đúng là thành phố, đa phần toàn những thiết bị hiện đại, bàn ghế cũng cao cấp thấy rõ, trần nhà gắn điều hòa lạnh chứ không phải quạt điện, là máy tính chứ không phải sổ sách, là bằng khen chứ không còn cờ luân lưu nữa. Các thầy cô ai nấy đều bận công việc riêng của mình, nhưng mồm thì cứ không ngừng chí chóe đủ kiểu, thử hỏi ở đây có còn hiện hữu sự nghiêm túc không, khi mà ngay cả hiệu trưởng cũng còn đang bận. . .chơi Game.
Yoongi lễ phép cúi chào những giáo viên đang có mặt trong đó, khuôn miệng cố gắng kéo lên một nụ cười ngượng ngập. Cậu bước đến bàn hiệu trưởng, thưa nhỏ:
"Thưa thầy, em là học viên mới..."
"Hồ sơ để ở cạnh bàn!" - Hiệu trưởng nói, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính đang nhấp nháy.
Yoongi thở hắt ra, cởi cái balo to đùng đang khoác trên tấm lưng nhỏ, lấy ra bộ hồ sơ màu vàng đặt lên bàn.
"Em kia! Làm gì đó!?"
Một thầy giáo đẹp trai lên tiếng, nhíu mày nhìn cậu sinh viên.
"Em là học viên mới hả!?"
Yoongi gật đầu.
"Thi tuyển gì chưa mà tự do nộp hồ sơ thế!?"
*Bang!*
"Thầy giáo Oh! Cậu ấy là sinh viên năm hai, vừa chuyển đến đây!" - Một thầy giáo xinh gái, nhầm, xinh trai khác tiến lại gần, sẵn tay đánh xấp bài kiểm tra vào vai thầy giáo nọ.
"Thầy LuHan cũng không cần đánh tôi như thế chứ, trái tim non nớt của tôi sẽ bị tổn thương đấy!" - Thầy Oh phụng phịu.
Yoongi đanh mặt nhìn hai ông thầy cà chớn, sau đó mau chóng xin phép Hiệu trưởng trở về nhà. Cũng may hiệu trưởng "trăm công ngàn việc", nên cũng vui vẻ gật đầu lia lịa, chấm dứt cuộc gặp mặt.
Thành phố đúng là thành phố, hơn nữa lại là thủ đô Seoul, không khí ngoài đường lúc nào cũng như trẩy hội, ngay cả khi đang giữa trưa giữa nắng thế này. Khó khăn lắm cậu mới dạt đường, thành công vượt khỏi ngưỡng cửa ngôi trường rộng lớn phức tạp đó, bây giờ lại phải đối mặt với khói bụi và sự tấp nập của dòng người và xe cộ. Thiên ơi! Con biết trú về đâu đây!!?
Yoongi vừa đi vừa chăm chú nhìn vào tờ giấy địa chỉ ngoằn ngoèo mà mẹ Min (Yoongi) đã gửi về trước đó. Thời tiết nóng bức, thật là muốn nằm giữa đường cho chúng nó khinh đi, đi đâu cũng được, đồn cảnh sát thì càng tốt. Lúc đấy, đỡ phải tốn mồ hôi, công sức mà cũng chẳng cần phải mò đường về, bởi vì thể nào tự nhiên người ta cũng sẽ triệu hồi người thân đến đón.
*Bộp!*
Mải suy nghĩ phải nằm tư thế nào cho thuận mắt, dễ dàng cản đường người đi thì Yoongi va phải ai đó, đầu óc đang quay cuồng vì nắng thoáng chóng mặt.
"Nhóc con!" - Giọng nói òm òm cất lên.
Yoongi giật mình ngẩng mặt nhìn thanh niên tóc trắng, gương mặt hung tợn cùng với lúm đồng tiền sâu trước mặt. Cậu bước lùi về sau khi phát hiện ngoài tên tóc trắng này ra còn có thêm vài tên to xác nữa, đang dần dần bao vây lấy cậu. Linh cảm bất an bắt đầu trỗi dậy, khi mà một trong những tên to đầu ấy giựt phăng vali trong tay làm cậu trở tay không kịp. Yoongi khẳng định, cậu không phải vô ý va vào hắn, tên tóc trắng đầu xỏ, mà là hắn cố tình ngán đường cậu đi. Và cái nụ cười thâm hiểm đầy ranh mãnh kia đang chứng thực điều đó.
"Muốn gì đây?" - Yoongi khó chịu nhìn hắn, đồng thời liếc mắt về phía chiếc vali đang bị đồng bọn của hắn nắm giữ. Sau đó đưa mắt tìm sự giúp đỡ của người đi đường, nhưng tiếc thay, cậu đã đi vào tuyến đường cao tốc từ bao giờ, và đương nhiên chỗ này chỉ toàn là xe đi đường, chứ không có người đi đường.
"Nhóc từ xa mới lên à!?" - Hắn cười gian.
Nhóc con khỉ, cái bản mặt ngốc nghếch mà bày đặt tỏ ra vẻ nguy hiểm, chỉ là cậu không cao bằng hắn, nhưng không có nghĩa là cậu nhỏ tuổi hơn hắn. Cái tên này, chỉ được cái lớn xác và xấc xược.
Yoongi phì mũi, đẩy người hắn ra, toan lao đến lấy lại vali thì bị hắn nắm tay ghịch lại, cười khoái chí:
"Nhóc đi đâu! Xinh thế mà..." - Hắn đặt tay lên vai cậu, nhưng thoáng bất ngờ khi cậu quay mặt lại, nhìn hắn bằng cặp mắt hí đầy sát khí, thản nhiên nói:
"Những người để ý tôi không ít, nhưng chưa bao giờ gặp tên nào biến thái như cậu!"
Ặc! Hắn tròn mắt, ai bảo rằng hắn để ý cậu? Là hắn để ý sợi dây chuyền cỏ mà cậu đang đeo, một loại cỏ đẹp và mềm mà chỉ có ở những vùng quê mới có thể tìm được.
Yoongi thấy người đối diện bất động tạm thời, cậu nhanh chóng tìm đường thoát. Kia rồi, một chiếc Taxi đang chạy tới!
Và nó chạy đi luôn.
Xe buýt thì sao!? Liệu nó có theo đuôi chiếc Taxi kia mà bỏ cậu ở lại với bọn ôn thần này không?
Không! Nó dừng lại. Mắt Yoongi sáng rực, cậu dùng sức đạp thẳng vào chân tên đầu xỏ khiến hắn la oai oái lên, mấy tên đồng bọn giật mình chạy lại đỡ Đại ca của mình đang nhém té nhào ra đất. Còn Yoongi đương nhiên ba chân bốn cẳng chạy tới leo lên chiếc xe buýt dường như chỉ đang đợi mình, bởi vì sau khi cậu yên vị trong xe, nó chuyển bánh, nhanh chóng khuất xa tầm nhìn của cái bọn bị cậu cho là ôn thần hách dịch.
Yoongi thở gấp, mừng rỡ cúi chào cảm ơn bác lái xe, trong khi bác lái chỉ ngơ ngác, mỉm cười:
"Cháu trai, cháu đang làm gì vậy? Là cậu trai trẻ kia đã bảo ta dừng xe, ta cũng không biết gì đâu!"
Vì chuyến này vắng khách, nên chỉ có duy nhất một thanh niên trạc tuổi cậu đang tựa đầu vào cửa sổ và. . .ngủ. Yoongi nheo mắt, có phải là anh ta đã thấy cảnh cậu bị bao vây mà giúp cậu không, rõ là anh ta đang ngủ rất ngon.
Cậu chậm rãi đi xuống hàng ghế phía dưới cùng, hàng ghế mà chỉ có mình anh đang ngồi. Vốn tính không thích tiếp xúc với người lạ, với cả là không nên làm phiền người khác, nên Yoongi chỉ ngồi ở đầu còn lại, hết nhìn anh một hồi rồi quay sang nhìn ra cửa sổ.
Có nên đến cảm ơn không nhỉ? Nhưng người ta đang ngủ mà. Nhưng cậu thực sự rất ghét cảm giác nợ người khác, nhất lại là đối với người lạ. Ngồi được hồi lâu, Yoongi lén lút nhìn sang người bên cạnh, cậu vốn không phải người hay tò mò, cũng phải bất đắc dĩ lắm cậu mới ngồi cùng ghế với anh thôi. Nhưng có lẽ lúc này không cần thiết để xa cách quá, cậu thiết nghĩ bản thân nên ghi nhớ khuôn mặt này, để lỡ chút nữa người ta tỉnh dậy, cái tính vô cảm của cậu lại bộc phát, và đương nhiên sẽ khó mà có câu cảm ơn cho ra hồn ở đây. Cho nên, có cần lấy máy quay lại mặt anh để sau này có gặp lại thì còn biết đường mà trả ơn không nhỉ?
Yoongi cứ thế chăm chú nhìn người kia, cậu nhìn đôi chân dài của anh, sau đó ngó lại chân mình, mặc cảm hết sức. Cậu tiếp tục ghi nhớ đến khuôn mặt đẹp tựa thiên thần đang bận ngủ, từng đường nét hoàn hảo dễ dàng khiến con người ta điên đảo. Và đôi mắt kia nữa, cặp mi dài, cong và đen, nhắm nghiền đang bị lớp tóc nâu đen phất phơ che phủ. Đôi mắt chợt nhấp nháy, sau đó mở ra, hiện lên con ngươi đen láy đột ngột nhìn Yoongi, cậu giật mình.
- Ơ, xin lỗi. . . Anh ngủ tiếp đi.
Cậu ấp úng. Đáng ra phải nói cảm ơn chứ nhỉ, sao lại thành ra như vầy!
Yoongi vò đầu, gương mặt trở về vô cảm nhìn ra ngoài. Hôm nay tiếp cận với quá nhiều người làm cậu thật khó chịu. Cậu muốn như lúc ở Daegu, không một ai dám đến gần cậu cả, không phải cậu giang hồ hay lạnh nhạt gì đâu. Yoongi chỉ là quá trầm tính thôi. Điều đó không có nghĩa là cậu không có hành động ngốc nghếch như một đứa trẻ, ví dụ như lúc này chẳng hạn, mỗi khi hồi hộp cậu lại tự cấu xé áo mình.
À quên mất, cậu phải gọi cho mẹ Min. Yoongi lấy balo đang đeo trên người ra và lục tìm điện thoại. Không thấy, cậu nhớ ra là đã để nó trong chiếc vali to đùng của mình.
"Vali!" - Sực nhớ ra điều gì đó, Yoongi thốt lên.
Vali của cậu đâu? Nó ở đâu!? Cậu đứng phắt dậy, đầu đập ngay vào nơi để hành lí trên xe buýt, ôm đầu đau điếng. Cậu nhớ ra, chiếc vali vẫn còn ở chỗ bọn ôn thần khi nãy.
Yoongi hoảng loạn, chồm ra ngoài cửa sổ, xe đã đi quá xa, đi đến đâu rồi cậu cũng không biết. Làm sao đây!!?
"Quân ăn cướp!" - Cậu thầm rủa.
Yoongi bực dọc thở dài. Hết cách rồi, bây giờ có quay lại thì bọn chúng cũng đã bỏ đi mất. Cậu lục lọi trong túi quần, tờ giấy ghi địa chỉ may mắn vẫn còn nguyên, cậu đứng dậy, đầu lại vụng về đập vào nơi chất hành lí của khách, vừa xoa đầu vừa lủi thủi đi đến chỗ bác lái.
"Bác ơi, có thể chở cháu đến nơi này không?"
"Được thôi, nhưng cháu phải đợi đến lượt cuối, vì nơi này ngược đường với những hành khách khác." - Bác tài bắt lấy tờ địa chỉ.
"Nae, cảm ơn bác trước..."
"Cháu yên tâm, cậu trai trẻ kia cũng cùng đường với cháu đấy. Hai đứa nói chuyện sẽ đỡ buồn hơn đó." - Bác tài cười xòa, mắt nhìn thẳng về phía trước.
"Nae!"
Rất tiếc, cậu càng tốt khi không còn ai ở đây. Và thanh niên với mái tóc nâu kia, hãy cứ ngủ theo cách của anh, và tốt nhất là đừng để ý đến cậu. Ơn nghĩa gì để trả sau vậy, bây giờ cậu cũng chỉ muốn đi ngủ.
Nghĩ là làm, Yoongi về lại vị trí cũ, ngồi phịch xuống, ôm chiếc balo còn xót lại sau khi đấu tranh khốc liệt với bọn hách dịch, không cần biết trời trăng mây đất gì, dựa đầu vào cửa sổ và ngủ ngon lành.
Trời bắt đầu mưa. Chiều cũng dần dần buông xuống...
-------
5:45 PM
Trong một cái hẻm nhỏ cách trung tâm khá xa, nơi mà chỉ tập trung những căn nhà xập xệ không tới nỗi, nhưng nhỏ và không giàu. Đường đi sâu vào hẻm vô cùng ghồ ghề, tuy nhiên rất sạch sẽ và văn hóa. Người dân tuy thiếu thốn ít nhiều về của cải, nhưng chan chứa đầy ắp tình thương, cùng nhau xây dựng một tập thể sống chan hòa và đoàn kết.
"Quán Mẹ Min" - Một quán nước nho nhỏ nằm ở một góc con hẻm. Quán không lớn, mặt đất thấm nước vì mưa, cũng không trang hoàng, lộng lẫy, không món ngon, nước lạ. Tất cả ở đây có được chỉ là những món nước bình dân thông thường, đồ ăn sáng và thức ăn trưa. Đơn giản thôi, con người ở đây không cần ăn mĩ vị cao sang, không cần uống những thứ đắt tiền. Chỉ cần cơm no, áo ấm, cuộc sống mỗi ngày đầy đủ một niềm vui, và chính nơi đây chất chứa những niềm vui đó.
- Cà phê đá!
- Có liền có liền!
Mẹ Min cười tươi lượn qua lượn lại, người ta ra vô quán tấp nập, không uống thì chơi, trò chuyện này nọ. Chiếc tivi nhỏ được treo trên tường, suốt ngày chỉ phát nhạc trữ tình hoặc là hài, thứ mà họ rất thích. Phía trên là những mảnh bạc mỏng được chắp vá khéo léo lại với nhau, che nắng che mưa qua năm tháng. Võng được mắc đủ thứ chỗ, đại loại là chỗ nào mắc được thì mắc thôi. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên hiên một ngôi nhà không lớn không nhỏ, ngăn nắp và sạch sẽ. Bên cạnh là kho chứa đồ, và là nơi ngủ của Gấu - Một con cún con béo ú chính hiệu.
- Má Min à, trông nay má vui quá chừng! - Một đứa trẻ vừa tủm tỉm hỏi, vừa khuấy khuấy ly sinh tố.
- Con trai má Min sắp lên với má.
- Cô mà cũng có con trai à!? - Ông hàng xóm nằm trên võng, cười cười.
- Có chứ! Nó giỏi lắm đấy nhé! Được xét thẳng vào Đại học Quốc Gia Seoul mà không cần thi bổ sung. - Mẹ Min mừng ra mặt.
- Vậy ra cùng trường với thằng nhóc Hoseok à!?
- Đúng đúng!
- Sao tôi chưa thấy thằng bé bao giờ nhỉ!? - Bà Jang cạnh nhà lên tiếng.
- Nó sống một mình dưới quê ấy! Cũng lâu lắm rồi tôi không được gặp nó. . . - Bà xụ mặt buồn so.
Bà Jang thấy vậy, liền tiến tới vỗ vai an ủi:
- Ầy, đừng buồn, nó sắp lên ở cùng cô rồi mà...
- À mà sao giờ này vẫn chưa về nhỉ!? - Mẹ Min sốt sắng chạy ra ngoài, hóng hớt về phía đầu con hẻm.
Mẹ Min là một người phụ nữ xinh đẹp, da trắng mịn mặc dù bà phải làm việc nhiều. Bà là người mẹ vui tính và tuyệt vời trong mắt mọi người, và càng tuyệt vời hơn trong mắt đứa con trai của mình. Bà lên Seoul sớm và cố gắng làm việc để kiếm tiền nuôi con ăn học, người phụ nữ mạnh mẽ sống tự lập mà không cần bất cứ sự giúp đỡ của ai. Hai mẹ con họ thiếu thốn tình thương của nhau đã lâu, có lẽ đã đến lúc cần phải bù đắp.
- Yoongie!!!! Yoongie kìa!!! Con trai tôi kìa!! Mọi người ơi!!
Mẹ Min mừng rỡ, ríu rít chỉ về hướng một cậu trai có thân hình mảnh khảnh, gương mặt trắng bệch, đôi môi hồng hào cùng mái tóc nâu đỏ bay phất phơ trong mưa. Cậu trai trẻ khoác chiếc balo, rũ rượi chạy trên con đường không bằng phẳng, ánh nhìn về phía người đàn bà đang vẫy tay với mình.
Mẹ Min khóc òa, cả thân người gầy guộc mau chóng được bao phủ bởi một thân xác đang chèm nhẹp và lạnh ngắt. . .nhưng ấm áp vô cùng.
"Umma..."
End Chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro