Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Luhan đã rất mong chờ ngày hôm nay,lần đầu tiên anh đi hẹn hò,mà còn là với người anh thích-Sehun.Tuy biết cậu đi mà không tình nguyện nhưng Luhan vẫn nghĩ chỉ có cơ hội mà cậu em họ 'trời phú' ban cho lần này anh mới có thể tiếp cận gần hơn với Sehun.

.

.

"Anh thay đổi lại mình đi,đầu tóc,trang phục,cả 'quả kính' kia nữa.Hãy lại là 'anh' của ngày trước đi,nếu không là anh không có cửa đâu.Em đi có việc đây,tiện thể qua nhà Sehun đưa bản kế hoạch hẹn hò cho nó thực hiện.Anh nhớ địa điểm rồi chứ?Mau mau chuẩn bị đi.Em đi nhá!"_Jongin nói một hồi gấp gáp.

"Này..này..đợi anh nói đ.."_Jongin chưa nghe hết câu của anh đã vác túi lên vai chạy vọt ra khỏi cửa.

"Thay đổi...thay đổi cái gì?"_Luhan thầm nghĩ.Anh nhìn lại mình một lượt rồi đăm chiêu.Công nhận là cũng nên thay đổi thật.Nhưng mà nếu Sehun không nhận ra anh,rồi không tin bộ dạng này chính là anh,rồi cậu lại nghĩ Luhan anh đúng là một người quái dị,ai đâu dỗi hơi lại tự làm xấu mình đi để bị người ta xa lánh!.Càng nghĩ Luhan càng thấy không được,cứ 'bình thường' như thế này là tốt nhất,không nên quá khoa trương trong ngày đầu tiên.

"Ừhm...đúng vậy".Nghĩ là làm,Luhan chạy qua chỗ gương,ngắm qua bộ quần áo anh đang mặc cũng không 'đến nỗi nào',chải qua tóc cho gọn gàng,liếc qua chiếc kính trên bàn ;"hay là mình không đeo nhỉ?"_Luhan chợt nghĩ.Nhưng khi nhận ra trời đã hừng đông nên anh ngay lập tức bỏ qua ý định đó.Trời tối mà không có kính là anh cũng gần như 'mù' rồi.

"Mấy giờ rồi nh....Á..á..."_Luhan hét lên kinh hoàng,anh quên mất hôm nay phải đến thư viện lấy sách đặt từ mấy tháng trước mà anh vẫn chờ đợi.Sách này là số lượng có hạn,phải săn lùng mãi mới có.Luhan mà không đi lấy là rất thẹn với lương tâm. Nhưng từ chỗ thư viện đến rạp chiếu phim đạp xe cũng mất 30',mà giờ hẹn chỉ còn 15' thôi.Người đứng ngồi không yên,Luhan cuống cuồng suy nghĩ."Sehun..sách..Sehun..sách..sách..sách..."_Luhan bừng tỉnh như tìm ra chân lý đời mình,chạy ngay ra nhà xe lấy xe đạp rồi đi thẳng đến thư viện."Xin lỗi em.Sehun"._Luhan nghĩ,đành để cậu ta chờ một lúc vậy."Nhưng nếu Sehun không chờ anh thì sao?Anh sẽ ân hận đấy"

-Á ...đau đầu chết mất._Luhan vừa phóng xe vừa la thất thanh làm cho những người đi đường quay ra nhìn cậu đầy ái ngại.Hôm nay anh đã dùng hết 'nơ-ron' để nghĩ linh tinh rồi,cứ đi lấy sách-tình yêu vĩnh cửu của anh trước đã rồi tính tiếp.

.

.

-Cậu chờ tôi có lâu không Sehun?_Luhan vừa thở gấp vừa nói,nhìn thấy cậu vẫn đứng đợi anh mừng muốn chết,chạy thục mạng từ chỗ gửi xe đến đây rồi còn chặng đường 8 cây đạp xe lấy đi của anh không ít sức lực.

-Thật xin lỗi cậu nhé!Tôi phải đi lấy sách đã đặt hôm nay nên đến hơi muộn._Thấy thái độ của Sehun không được tốt cho lắm,anh lấy quyển sách trong túi ra đưa cho cậu xem,nói rõ lí do như vậy chắc cậu cũng không giận anh lắm.

-Tôi không có chờ anh mà anh phải nhiều lời.Mau vào xem nhanh đi cho tôi còn về._Sehun lạnh lùng nói.

Luhan có chút ngạc nhiên về thái độ của Sehun,mặc dù đã giải thích rõ ràng vì sao anh đến muộn như vậy nhưng cậu ta tỏ ra không một chút quan tâm nào.Tâm trạng anh trùng xuống,tim hơi thắt lại vì đau.Chưa gì Luhan đã thấy việc anh đến đây là một điều sai lầm.

.

.

Bộ phim mà đám bạn Jongin mua vé thuộc thể loại tình cảm lãng mạn, đúng dạng mà anh thích nhất.Nhưng nhìn nét mặt của Sehun khi thấy tiêu đề phim đã đủ biết cậu chán ghét nó đến mức nào.'Yêu từ cái nhìn đầu tiên',sao cái tên phim này có gì giống giống mình thế.Cũng lần đầu tiên nhìn thấy Sehun đã bị thu hút bởi ánh mắt lạnh lùng ấy,rồi dần dần thời gian trôi đi đến bây giờ mới biết là anh đã thích cậu ."Trời!sao mà éo le thế"_Luhan ngán ngẩm nghĩ.Thôi cứ xem phim trước để tinh thần tốt lên đã.

.

.

Bộ phim kết thúc không có hậu làm cho tâm trạng Luhan đã xấu nay càng trở nên tồi tệ .Cái kết buồn này chẳng lẽ cũng sẽ đến với anh:'ôm mối tình đơn phương mà đau khổ đến chết' như Jongin nói.Điều đó thể hiện ngay lúc này đây,vừa lúc phim kết thúc Sehun đã chạy ngay ra khỏi rạp,bỏ lại anh giữa chốn đông người.Vất vả lắm anh mới thấy lại được cái bóng dáng cao cao ấy.

Giờ hẹn hò cuối cùng chỉ còn lại thời gian Sehun đưa Luhan về nhà.Jongin nói đi bộ thế này mới có cơ hội trò chuyện, làm quen,để anh tùy cơ ứng biến.Luhan biết chỉ còn lúc này để anh có thể hành động nhưng thật sự là quá khó khăn. Sehun đi rất nhanh với đôi chân dài ngoằng của mình khiến anh không thể đuổi kịp,một sải chân của cậu chắc bằng mấy sải chân của anh chứ trả ít.Luhan nhớ mang máng trong bản kế hoạch hình như có chi tiết 'nắm tay' hay sao ấy.Nhiều lúc Luhan định chạm tay Sehun nhắc cho cậu nhớ,nhưng anh càng đến gần thì cậu càng lẩn tránh.Thật là kết thúc như vậy rồi,thôi bỏ cuộc đi Luhan.Cậu ta đã không thích thì đừng cố gượng ép để rồi người đau nhất chính là anh.

Luhan đi chậm lại cách Sehun một quãng ngắn,thấy cậu đang đeo tai nghe nhạc nên anh cũng nhàm chán lôi cuốn sách mình vừa lấy ra đọc.Vừa đi vừa đọc sách đã trở thành thói quen của Luhan nên anh không ngại khi ai đó quay ra nhìn anh một cách kì quặc.

-Á!...._Luhan kêu lớn,chưa hình dung được chuyện gì xảy ra nhưng trước mắt anh hoàn toàn mờ nhạt cùng cảm giác đau điếng nơi 'bàn tọa'.Anh sờ lên mặt ,không thấy kính anh đâu.Rà soát một lúc cũng thấy hình dáng quen thuộc, đang nhiên chuẩn bị đứng lên thì...

-Sehun.. cẩn thận chân cậu.._Luhan nói lớn.Nhưng ngay sau đó anh biết là đã quá muộn.Chỉ một tiếng 'krắc..' nhỏ là Luhan cũng biết số phận chiếc kính của mình ra sao.

-Xin lỗi nhé!Tôi làm gẫy kính của anh rồi._Sehun lên tiếng đồng thời đưa cái kính trước mặt Luhan.Anh nhanh chóng đứng dậy nhận lại chiếc kính,có phải cậu đang lo mình làm hỏng kính sẽ khiến anh giận?Luhan thầm có chút cảm động.

-Không sao đâu,cậu không cần lo gì hết.Tôi vẫn ổn mà._Anh tươi cười đáp

-Tôi đâu lo cho anh,anh kì lạ thật.Tôi đang nói về chiếc kính._Sehun phũ phàng nói

Nụ cười trên môi Luhan tắt ngủm,cậu không cho tôi hi vọng được một chút nào sao Sehun?

-À..vậy mà tôi tưởng.._Chưa nói hết câu đã thấy Sehun quay đầu đi mất.Khung cảnh trước mắt anh dần nhòe ra,không rõ ràng.Luhan dùng hết sức chạy thật nhanh,bắt kịp thân ảnh mà anh cho là quen thuộc.

-Cậu có thể đi chậm lại chờ tôi được không? Tôi cận khá nặng phải có kính mới nhìn được.Trời tối rồi lại đông người qua lại nên cậu có thể.._Luhan giải thích rõ ràng mong Sehun hiểu và đồng ý giúp anh.Chưa kịp hoàn thành câu thì lời nói cùng hành động vén tóc mái anh lên của Sehun khiến Luhan đứng sững.

-Gì mà không nhìn thấy chứ!Tôi thấy tóc anh che hết đường thì đúng hơn.

1s.

2s.

3s.

...

_Sehun,cậu làm sao thế.Sehun_Sehun bỗng đứng bất động,tay vẫn giữ nguyên động tác. Trông cậu như người mất hồn khiến Luhan lo lắng,tay khẽ lay vai cậu.

-Tôi..tôi không sao hết.Anh..anh tự mình đi đi,tôi..tôi không chờ anh đâu._Sehun đẩy tay anh ra,luống cuống đáp.

.

.

Luhan nhận ra rõ sự thay đổi của Sehun.Ngay cả trước mặt lũ Jongin có bao giờ thấy cậu vừa lúng túng vừa nói lắp như vậy đâu.Rồi Luhan chợt đoán,hay là cậu đã nhìn ra 'vẻ đẹp' tiềm ẩn của anh nên... shock quá không nói nên lời.Cả đoạn đường Sehun đi cứ như có vật cản vô hình, cậu đi loạng choạng có khi còn suýt vấp ngã.Nhìn cậu ta như thế đúng là...thú vị."Vậy là cậu có để ý đến anh một chút rồi đúng không?"_Luhan tự hỏi.

Rồi ngay khi vừa tự đắn đo,suy nghĩ, Luhan liền mỉm cười thích thú khi dường như anh đã biết câu trả lời.

"-Em bảo anh nha,thằng Sehun nó không giỏi thể hiện cảm xúc đâu.Kiểu gì thì mặt nó cũng lạnh như tiền không chút biểu cảm.Nhưng mà đặc biệt mỗi lúc nó vui hay thích thú điều gì đó là tai nó cứ 'nhúc nhích','nhúc nhích' vậy nè,trông ngộ lắm.Nó cũng không biết mình bị như thế đâu,thế nên em mới biết nhiều lúc tùy cơ mà ứng biến.Em nói anh biết để anh còn tự xử,nhớ kĩ chưa Lu huynh đệ._Jongin trước khi đi mách thầm anh".

Lời nói của Jongin hiện lên trong tâm trí anh.Luhan nín lại niềm phấn khích khi thấy đôi tai Sehun đang không ngừng 'động đậy',trông cứ như chú cún nhỏ ấy.Vậy là cậu mắc vào 'lưới tình' của anh rồi nhé.Anh hùng nào lại qua được ải mỹ nhân, mà còn là đại mỹ nhân như Luhan anh chứ.Nhưng mà nói toạch sổ thẳng là 'anh thích cậu,cậu cũng có chú ý anh,hai chúng ta quen nhau đi',như vậy có nhanh quá không?Dù sao Sehun cũng nhỏ hơn anh,phải để cho cậu ta tâm lý ổn định đã.Hì hì...Nhưng để thưởng cho hành động dễ thương kia của cậu,Luhan quyết định sẽ tặng cậu... một bất ngờ nhỏ.Sehun,cậu cứ chờ đi.

.

.

Lúc này Sehun đã đưa anh đến trước cửa nhà.Qua cuộc nói chuyện ngắn,anh cũng nhận ra rõ Sehun cũng có liếc nhìn anh,thậm chí là nhìn chằm chằm.Điều này không hề làm Luhan khó chịu như những 'fan' trước kia của anh mà còn khiến anh hơi lúng túng, má hây hây đỏ.Rồi Luhan chợt nghĩ đến bất ngờ nhỏ anh muốn dành cho cậu.Động viên cậu ta một chút vừa là cơ hội cho mình vừa khẳng định lại xem Sehun có thật sự đã 'thích' anh chưa.

-Thật ra trong bản kế hoạch đó còn có một chi tiết nữa đó_Luhan nói.

-Vậy sao?Tôi không để ý lắm,đó là gì vậy?_Sehun trả lời rõ 'ngơ ngác'.

"Chi tiết anh vừa mới thêm vào thì làm sao mà cậu biết".Luhan thầm cười.

-Là......

....

nụ hôn tạm biệt đấy.

Nói xong,Luhan dùng hết dũng cảm hôn lên má Sehun.Lúc đầu anh chỉ muốn tạo cơ hội thân mật hơn một chút,nhưng bây giờ đến cả anh cũng không nén lại được sự xấu hổ.

-Cậu về cẩn thận nhé Sehun.Tạm biệt. _Câu nói vừa dứt,Luhan liền chạy ngay vào nhà đóng sầm cửa lại.Bao nhiêu dũng khí bấy lâu anh có dồn hết vào 'nụ hôn' lúc nãy,tim anh chưa bao giờ đập mạnh như lúc này.Luhan công nhận mình liều thật,nhưng muốn bắt cọp phải vào hang cọp chứ.

Thôi coi như bước đầu cưu đổ 'tảng băng di động' đã thành công một nửa.Kết thúc một ngày hoạt động đầu óc nhiều hơn cả chân tay khiến Luhan hoàn toàn kiệt sức .Nhưng đảm bảo chắc chắn hôm nay anh sẽ ngủ rất ngon.

Luhan mơ đẹp nhé...

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #exo#hunhan