Chap 3
Ta là giành cho nhau,
Đừng suy tư, đừng lo ngại.
Hãy nghe những gì con tim mình nói.
Người thương ơi!
Đến bên anh, nép vào lòng anh.
Để tình yêu của mình được trọn vẹn.
Để anh có thể yêu thương em bằng tất cả yêu thương anh có.
*
*
*
Chiếc du thuyền màu trắng nhẹ nhàng lướt trên biển, ánh trăng trên cao chiếu xuống tạo thành một thứ ánh sáng kì ảo vô cùng tuyệt dịu.
Ngô Thế Huân bế Lộc Hàm trên tay , sau đó xoay người một cái đặt cậu lên giường. Lộc Hàm thẹn thùng không dám mở mắt nhìn anh. Đến lúc cảm giác có một sức nặng phủ lên người, lại càng thêm căng thẳng. Bàn tay bám chặt vào ga trải giường. Tuy nói hai người đã yêu nhau 4 năm, nhưng mà kì thực cũng chưa từng tiến xa như vậy. Hiện tại gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở nam tính của anh, cảm nhận từng đường nét tuấn mỉ trên gương mặt anh.
Gần như vậy...gần như vậy.
Bàn tay Lộc Hàm khẽ đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt anh.
-Bảo bối! thả lỏng một chút .
Còn không đợi cậu kịp phản ứng lại, Ngô Thế Huân đã phủ lên bờ môi cậu.Lộc Hàm vòng tay ôm lấy cổ anh, vụng về đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn vừa mảnh liệt lại day dưa không dứt, Lộc Hàm sau một hồi chật vật quần áo trên người cũng trở nên xốc xệch, ẩn hiện một làn da trắng nõn. Ngô Thế Huân cảm giác cả người không ngừng nóng lên. Anh lần mò cởi thật nhanh chiếc áo trên người cậu. Đôi môi anh lại tìm đến môi cậu, lần này lại rất nhẹ nhàng, cảm giác giống như đang mơn trớn một nụ hoa. Một bàn tay anh đặt ở eo cậu, bàn tay còn lại dần trượt xuống đùi, lại trượt xuống một chút.
Qua một hồi, quần áo trên người Lộc Hàm đều "nghe lời" Ngô Thế Huân rời khỏi người cậu. Cả thân thể hoàn mỉ hiện ra không một chút che đậy.Ngô Thế Huân biết Lộc Hàm xinh đẹp nhưng lại không nghĩ đến thân thể cậu lại mê người đến vậy. Ánh mắt anh giờ phút này tràn ngập si mê.
-Tiểu Lộc! Em rất đẹp.
Lộc Hàm ngượng ngùng dùng tay che mặt lại, không có cách nào đối diện với ánh mắt chảy bỏng của anh.
-Thế Huân...đừng nhìn...đừng nhìn mà.
Ngô Thế Huân âu yếm bất lấy tay cậu, một tay cằm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cậu, cùng lúc hai ánh mắt giao nhau.
-Thế Huân...em...em sợ.
-Bảo bối!Đừng sợ. Anh yêu em.
Giọng nỉ non mang theo chút ngọt ngào khích lệ.
-Ngoan! Cởi áo cho anh.
Lộc Hàm lấy hết dũng khí, đáp ứng Ngô Thế Huân. Bàn tay nhỏ nhắn rung rung tìm đến từng chiếc cúc sơ mi của anh. Thân hình của Ngô Thế Huân rất đẹp, vô cùng hoàn mỉ. Tuy không giống như nam thần trên tivi hay soái ca trong tiểu thuyết, thân hình cao lớn, da màu đồng, cơ bắp cuồn cuộn. Ngô Thế Huân không phải vậy! Anh có sự anh tuấn vương giả của một thiếu gia, lại có sự thanh mảnh cuốn hút như một chàng thư sinh. Làm cho người đối diện bị cuốn hút muốn chạm vào anh, nhưng vừa cao cao tại thượng khiến người ta không thể chạm vào.
Muốn có nhưng lại không cách nào có được, đó chính là Ngô Thế Huân.
Lộc Hàm trong lòng thầm mắngbản thân" Lộc Hàm! Không được háo sắc." Thế nhưng ánh mắt lại không chịu nghe lời, từ từ di chuyển xuống phía dưới...Nơi bàn tay cậu đang ngừng hoạt động. Đai quần của Ngô Thế Huân!
Lộc Hàm cảm nhận lúc này bản thân mình thật vô dụng. Ngay cả lần đầu đứng trên sân khấu biểu diễn cũng chưa từng hồi hợp như vậy.
Một phút xuân , đáng ngàn vàng!
Vả lại Ngô cho nên Ngô Thế Huân cũng không muốn làm khó cậu.
-Tiểu Lộc, để anh.
Vừa nói, ánh mắt thoáng chút tà mị. Chớp mắt một cái những thứ vướng víu trên người đều bị vứt sang một bên.
Ngô Thế Huân một lần nữa hôn lên trán cậu, sau đó nụ hôn lại trượt xuống khóe mắt, cánh mủi cầu trượt, rồi đến đôi môi, luyến tiết thật lâu mang theo kích tình tiến dần xuống xương quai xanh, bờ môi tiếp theo ngậm phần lấy gò lên trước ngực Lộc Hàm , vừa mút vừa liếm. Bàn tay kia cũng không ngừng xoa nắn bên còn lại. Lộc Hàm căn bản không chịu nổi sự kích thích của anh. Cả người anh run lên. Có một loại cảm giác kì lạ len lỏi trước nay chưa từng có. Gọi là khoái cảm sao?
Ngô Thế Huân nhìn biểu hiện của cậu cảm giác vô cùng thỏa mãn. Không chờ đợi được nữa, dùng tay tách hai chân của Lộc Hàm ra.
Lộc Hàm thân thể nhỏ bé, đến nơi đó cũng nhỏ bé như vậy?
Nhỏ hẹp như thế làm sao có thể chịu đựng được chuyện anh mạnh mẻ tiến vào.
Nghĩ đến cậu sẽ đau đớn trong lòng anh có chút âm ĩ. Ngón tay chầm chậm lần dò vào trong. Quả nhiên cơ thể của cậu căng thẳng run rẩy.
-Aaa đau...Huân... em đau.
Lộc Hàm nhíu mài đẩy tay Ngô Thế Huân ra khỏi người mình. Lộc Hàm từ nhỏ đã học múa ballet, lần đầu tiên học cách xoạt chân cũng rất đau , nhưng mà chưa từng đau đến như vậy. Ngô Thế Huân có phải muốn giết cậu không chứ?
-Bảo bối, để anh giúp em. Nếu không một chút nữa sẽ không chịu được.
Ngô Thế Huân giống như muốn đánh lạc ý thức của cậu, anh hôn cậu, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cậu…ngón tay kia của anh lại đang trong cơ thể cậu, không ngừng ra vào, cố tình giúp cậu khuếch trương.… Lộc Hàm bị anh kích thích, cơ thể của cậu căng lên, hô hấp cũng trở nên phập phồng. Đôi mắt to tròn có chút mờ ảo.
Toàn bộ kìm nén trong lòng một chút cũng không còn. Anh lập tức đưa vật nam tính đến trước nơi tuyệt mật của cậu. Giọng nói trầm khàn nam tính thì thầm bên tay cậu:
-Tiểu Lộc! Anh yêu em.
Rồi từng chút từng chút một tiếng vào. Biểu hiện trước sau điều dịu dàng như nước.
Lộc Hàm ở phía dưới nhìn thấy người con trai mình yêu vì mình mà kiên nhẩn chịu đựng như vậy, vô cùng cảm động. Hạ thân bị đau như bị ai xé rách cũng không có kêu lên, chỉ là chịu đựng. Hai tay bấu chặt vào ga trải giường.
Ngô Thế Huân cảm nhận cơ thể khít chặt của Lộc Hàm bao lấy mình, cũng không có tiếp tục động thân, lập tức dừng động tác, lo lắng hỏi:
-Đau không?
-Không sao, em chịu được. Lộc Hàm khó khăn trả lời.
-
Em cố chịu một chút, sẽ không đau nữa.
Lộc Hàm gật gật đầu, ra vẻ hiểu được. Hai bàn tay cũng từ từ đặt lên tấm lưng của anh, ngụ ý muốn phối hợp. Ngô Thế Huân ở bên trên cũng bắt đầu chuyển động.
-Aaa...ư. ...ư. ..
Tiếng rên rỉ tà mị không ngừng van lên, hòa cũng tiếng da thịt va chạm vào nhau. Đau đớn của lần đầu tiên cũng qua đi nhường chổ cho những khoái cảm kì diệu.
Bàn tay của Lộc Hàm cũng bất đầu di chuyển, xoa dọc tấm lưng anh. Vươn người một chút hôn lên môi anh, tai anh...
-Huân! Em yêu anh. Rất yêu anh...
*
*
*
Anh trăng lên mổi lúc một cao, ánh đèn trong một căn phòng trên du thuyền lại càng mờ ảo.
Không biết trải qua bao lâu, Ngô Thế Huân ở trên giường ôm chặt Lộc Hàm vào lòng, chiếc chăn màu trắng thuần khiết bao bọc cả cơ thể hai người.
-Hôm nay, cuối cùng em cũng là người của anh rồi, bảo bối.
Lộc Hàm lúc này hoàn toàn trái ngược với biểu tình phấn khích của Ngô Thế Huân. Cậu hệt như con búp bê không chút sức lực, hai mắt nặng chỉu.
-Em thì hôm nay mới biết được sức mạnh phi thường của anh.
Ngô Thế Huân cười hề hề lấy lòng, bàn tay hư hỏng lại bắt đầu sờ mó không yên.
-Tha cho em đi Thế Huân, em không được nữa.
Ngô Thế Huân nghe cậu nói cười còn lớn hơn. Lộc Hàm trước này chưa từng chịu thua anh chuyện gì, đây là lần đầu tiên. Phải tận dụng cơ hội!
-Được thôi, chỉ cần em hứa với anh một chuyện.
-Ngô Thiếu gia! Chuyện gì?
Lộc Hàm trong lòng không ngừng mắng Ngô Thế Huân, chỉ hận không thể một quyền đạp anh xuống giường. Cái đồ đục nước béo cò.
-Ngày mai chuyển đến nhà anh.
-Em không chịu thì sao?
-Một là em đồng ý, hai là đêm nay em cũng đừng nghĩ đến chuyện được ngủ. Còn có ...trong một tuần cũng đừng mơ bước được xuống giường.
Đây là loại chuyện gì? Trên đời làm sao lại có người như anh chứ. Ngô Thế Huân dịu dàng lúc nãy đâu rồi.
-Sao?
Ngô Thế Huân lại dùng bàn tay công kích cơ thể mẩn cảm của cậu.
-Ngô thiếu gia! Có ai nói với anh chuyện này chưa? Anh chính là thiên hạ đệ nhất bỉ ổi.
Không bỉ ổi làm sao có được Lộc Hàm. Ngô Thế Huân vẩn như củ, không có trả lời Lộc Hàm. Bàn tay lúc này đã đặt trên ngực cậu, rồi lại xoa nhẹ. . .
Lộc Hàm" a" một tiếng sau đó đầu hàng.
-Ashi...Em đồng ý.
Ngô Thế Huân lúc này mới hài lòng ôm chặt Lộc Hàm .Nghĩ đến từ ngày mai, có thể chính thức cùng Lộc Hàm một chổ, anh chỉ muốn thét lên với cả thế giới "Tôi đã đợi được bảo bối của đời mình" !
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro