Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Đi học


Rốt cuộc, nhờ sự uy hiếp tận tình của Sehun mà ngày đầu tuần sau đó Luhan phải lê lết thân xác của mình đến trường học. Nếu xét về thế lực nhà cậu thì cậu có thể chạy trốn dễ dàng nhưng vì một số lí do nên Luhan không muốn người nhà cậu lo lắng. Vả lại cậu muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người chứ không phải trốn chui trốn nhũi.

Sáng sớm, khi mọi người đều tấp nập đi làm thì ở trên đường có một thiếu niên mặt cau mài có đứng do dự ở trước đường, đưa chân ra định bước đi nhưng lại rút về. Cứ thế hơn mười phút trôi qua mà cậu ta cứ đứng lì ở một chỗ, khỏi phải nói thì ai cũng biết người đang được nhắc đến chính là người bị uy hiếp cực kì man rợ-Luhan.

Cậu đang định đến trường nhưng lại nhớ đến khuôn mặt lạnh như đá tảng của tên ôn thần chết tiệt đã đè cậu, khuôn mặt nhỏ được dịp nóng lên và hơi đo đỏ như tôm luộc. Cậu sợ tên đó nhưng trốn hoài cũng không phải là cách, không biết tên chết tiệt nào đã nói phải đấu tranh để giành lại công lí cho mình. Vì vậy Luhan nhất quyết phải đấu tranh để giành lại độc lập tự do cho cậu dù không biết có thành công hay không...

Đang lo suy nghĩ linh tinh thì không biết lúc nào đã có người đứng cạnh cậu, lặng lẽ nhìn khuôn mặt hồng hồng đáng yêu rồi nhịn không được phì cười một tiếng. Lúc này Luhan mới giật mình và rời khỏi dòng miên man mang tên công lí.

_C..cậu.. cười cái gì?

Có con nai đang phồng mang khi bị cười trộm, còn người kia thì lại ôm bụng cười to hơn vì vẻ mặt như bị bắt tại trận của cậu. Luhan nhìn đăm đăm người kia một lúc lâu sau đó như nhớ được điều gì cậu lại vò đầu bức tóc thêm một phen rồi "À" một tiếng rõ to, người kia cũng bị tiếng à này thu hút và đã có dấu hiệu giảm cười.

Luhan dùng ngón trỏ chỉ vào người kia miệng lắp bắp, hình như không rõ lắm về điều mình sắp nói ra.

_Cậu là Hong..Hong..gì đó đúng không?

Nụ cười của người nọ đông cứng nhanh chóng và nó bị di căn thành nụ cười méo xệch trông rất buồn cười. Anh ta giả vờ ho khan một tiếng như không nghe thấy gì từ nãy giờ rồi mới chỉnh chu lại, nở ra nụ cười có ngàn đóa hồng xung quanh. Điều này khiến Luhan ngây ngẩn trong chốc lát vì giọng nói kèm theo cũng thật ấm áp mang theo trầm thấp quen thuộc đầy nam tính.

_Mới một tuần thôi mà cậu quên tên tôi rồi ư? Vậy tôi tự giới thiệu lần nữa nhá...tôi tên là Lee HongBin chứ không phải HongHong gì đó đâu.

Luhan gãi đầu cười trừ thay cho trí nhớ con gián của mình, đúng vậy a người ta đã cứu giúp mình vậy mà lại quên tên mất còn chế lại nữa. Đổi lại là cậu không biết bộ mặt sẽ khó coi đến mức nào nữa. Để cho sự việc này nhanh chóng chìm vào quên lãng thì biện pháp tốt nhất chính là lảng sang chuyện khác, Luhan cười thật tươi chào hỏi lại HongBin.

_Ahaha, chào anh._Nhìn vào trang phục của HongBin và cái balo mà anh đang mang trên vai Luhan mở miệng hỏi một câu rất là dư thừa_Anh đang đi học à?

_Ừ_HongBin trả lời kèm theo một cái gật đầu nhè nhẹ, khóe miệng cong cong mang theo ý cười nồng đậm anh lại nói tiếp_Cậu cũng đang đến trường đúng không? Hay là đi chung đi.

_À...cũng được, anh học trường nào thế?_Luhan tiện miệng hỏi lại nhưng không ngờ câu trả lời lại khiến cậu giật mình.

_Ở cấp III Seoul.

_Thật trùng hợp nha, tôi cũng học ở đó_Luhan reo lên theo phản xạ thường thấy rồi đột nhiên HongBin kéo Luhan đi trong khi cậu còn đang ngây ngốc ra.

Trường học

Sau một hồi ngây ngốc bị HongBin dắt mũi à không dắt đi thì hiện tại Luhan và cậu ta đang đứng trong trường. Thật là hết nói với con nai ngốc nhà Sehun.

HongBin nhìn Luhan rồi bất giác buông tay cậu ra, thật không ngờ từ nãy đến giờ cậu đều là nắm tay Luhan chặt như vậy. Nhưng mà Luhan còn đang trong giai đoạn mơ mơ màng màng nên cũng không để ý nhiều đến như vậy. HongBin quay sang Luhan nói với cậu.

_Tôi học ở 12V còn cậu học ở lớp nào thế??

Luhan gật gật đầu nhàn nhạt trả lời rồi chợt giật mình.

_Ở 11X... ơ hóa ra cậu là đàn anh à??

HongBin mỉm cười

_Đúng vậy_nhìn đồng hồ_Sắp đến giờ rồi mau vào lớp thôi... nếu không sẽ muộn đó.

HongBin tốt bụng nhắc nhở Luhan nhưng mà Luhan thì lại không cảm kích HongBin tí nào. Trời ạ, thế quái nào lại bị lôi vào tận trường... có lẽ số trời đã định rồi ah.

Luhan thở hắt ra một tiếng rồi mới chào HongBin.

_À, vậy tôi về lớp mình đây...tạm biệt.

_Tạm biệt_HongBin vẫy tay chào Luhan rồi bước về dãy lớp của mình.

Luhan thì thất thiểu tiến bước về dãy phòng học của mình trên đường cậu đi ngang qua vườn hoa lúc trước, kí ức không trong sáng lại ào ào trở về như thác đổ.

Lắc đầu thật mạnh cậu muốn làm nó văng khỏi đầu nhưng không thể, thế là chân cậu bước đi thật nhanh rời khỏi đó

Lớp 11X

Một khung cảnh hỗn loạn thường thấy hằng ngày, đám con trai đùa giỡn vui vẻ với nhau và tất nhiên không có những nhân vật chính của chúng ta trong đó.

Bắt đầu điểm danh từ D.O gương mẫu của chúng ta đang yên vị trên chỗ ngồi đọc sách rồi đến BaekHyun lười biếng gối đầu lên đùi của ChanYeol còn ChanYeol thì ôi thôi khỏi phải nói, sủng nịnh pha lẫn cưng chiều vuốt tóc cậu.

Suho nằm dài trên bàn ngủ ngon lành, Xiumin cùng Kai trò chuyện vui vẻ mà chẳng biết được đó là cái chuyện gì. Sehun người tỏa ra hàn khí đằng đằng ngồi cuối dãy mắt đăm đăm nhìn về chỗ trống phía trước bàn mình, vẫn chưa tới thật là muốn ba ngày không xuống giường được à?

Nhắc Tào Tháo thì y như rằng Tào Tháo xuất hiện-Luhan đã đứng trước cửa lớp tự bao giờ. Sehun nhấc mắt lên nhìn về phía cậu, rất nhanh thôi đã có một tia vui sướng xẹt qua dù chỉ là trong giây lát ngắn ngủi.

Chợt có tiếng ai đó kêu lên như báo hiệu cho mọi người biết Luhan đã đi học lại.

_A, Luhan đến rồi.

D.O đang đọc cũng bỏ cuốn sách qua một bên nhìn ra cửa sau khi thấy Luhan thì nở một nụ cười nhàn nhạt biểu lộ sự quan tâm nhẹ nhàng nhưng vô cùng tinh tế và điều này Luhan cảm thấy được. Nhân vật tiếp theo phản ứng chính là Xiumin và Kai, cả hai không hẹn mà cùng bước đến chỗ Luhan đang đứng Kai lên tiếng trước tiên.

_Chịu đi học rồi sao??

_Cuối cùng cũng trở lại rồi_Suho tiếp lời

Luhan gật nhẹ môi cong lên một nụ cười nhẹ nhàng nhưng khiến nhiều bạn học nam nữ thay nhau mê mẩn. Và từ nãy đến giờ vẫn có một đôi mắt thủy chung nhìn cậu nhưng chẳng hề lên tiếng hay có hành động gì.

Cạch... A Uiiiiiiiiiii

Có tiếng thét thảm thiết của BaekHyun vang rền khắp trường, một trận sóng âm hướng màng nhĩ mỏng manh mà đánh tới mọi người không ai bảo ai dùng tay che tai lại.

Nguyên lai cớ sự là nghe Luhan đi học lại BaekHyun mừng quá vội vàng ngồi dậy mà quên mất mình đang nằm tại địa phương nào. Thế là đầu tình thương mến thương với cái bàn gỗ cứng chắc và thế là có sự cố vừa rồi, do đau nên nước mắt BaekHyun chen nhau như đê vỡ ào ra ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

ChanYeol gấp đến suýt cắn phải lưỡi, vội vội vàng vàng xoay cậu lại đối diện với mình rồi cẩn thận xem xét cái đầu bị sưng lên đỏ tấy trên làn da trắng mịn của cậu. BaekHuyn bị thương nhưng tâm ChanYeol đau rất đau, ChanYeol khẽ thổi cho cậu nhưng hình như không có hiệu quả BaekHyun được thế khóc rống lên.

Luhan chứng kiến một màng này cũng khá bất ngờ, cậu vội chạy đến cạnh BaekHyun rồi đưa tay gạt đi dòng lệ đang chảy ào ạt. Cậu chợt bật cười bộ dạng của BaekHyun khóc đến chẳng ra bộ dạng rồi khẽ thì thầm với BaekHyun.

_Tớ đã quay lại rồi, cậu cũng bớt hậu đậu lại cho ChanYeol nhờ.

BaekHyun mặc dù đau nhưng cái miệng cũng không chịu thua kém Luhan, cậu chu cái miệng nhỏ ra sụt sùi cãi bướng trong tiếng nấc khiến người nghe phải nghẹn ngào.

_Ai..ai thèm...hức..cậu ta..hức hức...nhờ chứ...ô ô ô

_Rồi rồi_Luhan bó tay toàn tập trước cậu Byun rất đáng yêu mến này

_ChanYeol cậu đưa BaekHyun lên phòng y tế xức thuốc đi, có dấu hiệu sưng rồi đấy._D.O ngồi ở một bên nhắc nhở cả bọn kia. Quả thật giờ đây đầu của BaekHyun sưng như trái táo, màu đỏ nổi bật trên làn da trắng khiến lòng ChanYeol quặn thắt một trận.

_À, cám ơn_nhanh như cắt ChanYeol bế BaekHyun ra khỏi lớp với tốc độ n km, cả lớp há hốc mồm toàn tập... chỉ là bị thương ở đầu thôi mà chân đâu có bị đau cần gì phải bế cơ chứ??

Sau khi Chanyeol đi mất Xiumin lên tiếng giải tán tập thể đang huyên náo này ra.

_Không có việc gì mau về chỗ đi thầy sắp vào lớp rồi.

Quả nhiên có uy lực ai nấy đều ổn định chỗ ngồi Luhan cũng lê lết thân xác về chỗ, không có sự sắp đặt nào Luhan bất giác nhìn Sehun đang lúc Sehun vẫn đang nhìn cậu.

Thình thịch...thình thịch...tim Luhan đánh trống dồn dập chưa từng thấy từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra đến nay. Mặt cũng đỏ bừng và toàn thân nóng lên, Luhan quay phắt người lại vào vị trí. Không biết có phải quá nhạy cảm hay do tưởng tượng ra mà Luhan cứ cảm nhận được ánh mắt Sehun lia khắp người mình. Da gà da vịt cậu cứ thay nhau nổi lên, ngay cả tóc sau óc cơ hồ cũng dựng đứng.

Giờ học kinh khủng nhất mà Luhan phải trải qua đã bước đến-vì sao kinh khủng ư??

Cậu cứ cảm thấy Sehun dường như muốn ăn thịt cậu a~

Cậu đã làm gì sai??

____Hết chương___

Quà chúc mừng sinh nhật muộn dành cho ChanYeol, cơ mà ChanYeol xuất hiện ít quá nhỉ??? Chập sau Sam bù cho các bạn một chương ChanBaek hẳn hoi nhá.

Học hoài học mãi nên Sam cũng khá là bận nên viết nó không dài cho lắm.

Nhưng Sam sẽ cố gắng một tuần một chương, bỏ bê lâu quá chắc mọi người quên Sam mất rồi.

Thứ bảy nhá, chỉ có ngày đó Sam rảnh thôi à.

Sammicute.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro