Phiên ngoại 1
Phiên ngoại 1 - Một khắc nói yêu em
Ngô Thế Huân trên tay bế hai nam hài kháu khỉnh , nhìn dung mạo quả là không có chút gì khác nhau , không biết sau này có thể phân biệt chúng như thế nào đây .
Ngô phu nhân ôm một hài tử , âu yếm đưa lên bẹo má
"Huân nhi , đã đặt tên chưa ?"
" Đứa ra trước là Nam Phong , đứa sau là Tấn Vũ" Ngô thế huân hướng phía phu nhân cười hạnh phúc .
Ngô phu nhân gọi Lộc Hàm đến ngồi gần bên , trước đây bà luôn nói rất ít , lúc nào cũng thích chôn chân trong phòng hoặc ở trong thư phòng nhàn nhã đọc sách . Vết chân chim trên mắt Ngô phu nhân khá nhiều , nhìn sâu vào đôi mắt kia tuy bà không phải là người lam lũ chịu cực khổ nhiều như Lộc mẫu nhưng vết thương nội tâm thì còn nhiều gấp vạn lần .
"Ngô Thế Huân trước giờ luôn là một đứa trẻ ương ngạnh , hắn luôn không có kiên định , yêu thương cũng thực sự bất thành , tính khí khó chịu nhưng từ khi có con , Lộc Hàm , hắn đang dần thay đổi"
"Thật sự ..."
" Hắn đều đã có hài tử , ta cũng lên chức bà nội . Lộc Hàm , cám ơn con . Sau này ta giao tên nghịch tử ngỗ ngược kia cho con dạy bảo , được không?"
"Tất nhiên là được , được ạ , .Phu nhân , người đừng quá lo lắng"
"Gọi ta một tiếng mẹ . Ta không biết sống lâu hay nữa không ? "
"Mẹ ! Mẹ đừng nói thế"
"Được , được , sẽ an tâm sống cùng các con đến khi đến Vong Xuyên được chưa ?"
Ngô thế Huân thật sự không hiểu từ khi vợ hắn nói chuyện xong với Ngô mẫu liền trở nên muốn đàn áp hắn , quản thúc hắn . Chính xác là muốn trèo lên đầu trèo lên cổ hắn ngồi . Mà thôi , cũng kệ đi , muốn trèo lên cổ cũng được , bất quá có ai thấy được đâu .
Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão . Tốt nhất nên nghe lời Lộc Hàm nhiều hơn . Những năm qua , hắn rong ruổi khắp chốn phong trần , đến cuối cùng cũng tìm được nơi chốn hạnh phúc cuối cùng rồi .
Chỉ có hắn vẫn hận không thể đem trói hai tiểu tử kia lại . Chúng ngày càng nghịch ngợm , lại ngang bướng cứng đầu . Đến khi nhìn đến Lộc Hàm thì cậu cũng nhàn nhạt nói :
" Giống anh ngày xưa thôi"
Hai tiểu oan nghiệt đó phá bĩnh đêm xuân đáng giá ngàn vàng của hắn với Lộc Hàm mà ! Bắt đầu phải dạy dỗ lại từ bây giờ thôi . Nam Phong và Tấn Vũ thấy cha nghiêm khắc đứng nhìn mình , trên tay cầm gậy gỗ , liền trở nên im thin thít , ôm chân cha nũng nịu khác hẳn hai tiểu quỷ thường ngày , cũng may gửi chúng đi nhà trẻ còn đỡ đôi phần , Ngô Thế Huân thầm thở phào ...
2 năm sau ..
Nam Phong và Tấn Vũ 5 tuổi thì gia đình cũng có chuyện tang thương
Ngô phu nhân mất đi . Chính bà nói dù sao sống đến lúc này cũng chẳng có gì tiếc nuối nữa , những tâm nguyện trong lòng cuối cùng cũng đã được trời xanh thực hiện rồi .
Diễn ! Dù ngươi không cần ta nhưng khi đến bờ Vong Xuyên , ta nhất định sẽ đứng trên cầu Nại Hà chờ đợi ngươi , sẽ chờ trước lúc đi qua sắc đỏ của Bỉ ngạn hoa .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro