Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Chương 8 - Một khắc nói yêu em

Lộc Hàm thức dậy tuy có nhức đầu đôi chút nhưng đã đỡ một vài phần , cậu liếc nhìn khăn ướt trên trán mình , tự thắc mắc không hiểu ai đã chăm sóc cho mình như vậy . Dù sao Ngô gia này luôn khinh thường Lộc Hàm cho nên không một kẻ nào nói chuyện thân thiện với cậu .

Lúc này cậu mới thực sự hối hận về cái giá phải trả được làm Ngô phu nhân , sung sướng không thấy đâu chỉ thấy thân thể bị giày vò phế liệt . Nghĩ về những chuyện sau này , Lộc Hàm thương tâm nhắm mắt lại tự huyễn bản thân đến lúc nào mới có thể bước ra khỏi nơi bề ngoài như địa đàng , ẩn sâu là quỷ môn quan .

Nghe tiếng động truyền đến ngoài cửa , cậu liền hoảng hốt vờ như đang ngủ , sợ rằng nếu Ngô Thế Huân thấy được , hắn sẽ tiếp tục ngược đãi vạn lần thống khổ như lúc trước . Thế Huân tĩnh lặng đi vào phòng , mặt vẫn không chút biểu cảm . Hắn đi tới bên giường , ngồi xuống , vòng tay ôm Lộc Hàm vào lòng .

Hắn kỳ thực khúc mắc trong lòng , bản thân như một thói quen đêm nào đợi đến khi Lộc Hàm chìm sâu trong mộng lại đến , mùi hương cây cỏ này khiến hắn liền ôm chặt trong lòng , chỉ là hương thơm đặc biệt này làm cho tâm tình hắn dễ chịu đôi chút .

Lộc Hàm cuối cùng cũng nhận ra được nguồn ấm áp này tới từ đâu , vốn nghĩ là kẻ trong Ngô gia này nhưng chưa bao giờ dám nghĩ lại là Ngô Thế Huân . Nguồn ấm áp đó mấy đêm trước khiến Lộc Hàm muốn níu chặt lấy , mãi không buông . Thân thể rung rung trong lòng hắn .

Ngô Thế Huân tựa hồ cảm nhận được động thái liền đưa mắt nhìn chằm chằm Lộc Hàm . Cậu biết tình thế hiện tại của mình tức khắc nhắm chặt mắt , nằm im , tiếng thở cũng vờ đều đều như ngủ . Hắn buông cậu ra rồi kéo dậy , nắm chặt lấy cằm Lộc Hàm .

"Mở mắt ra"

Cậu suy yếu mở mắt ra , sợ hãi cắn chặt lấy môi . Trong bóng đêm Thế Huân trở về với khuôn mặt hung thần không còn vẻ ôn nhu lúc nãy . Sớm biết cực hình sắp xảy ra , Lộc Hàm chỉ cầu xin đừng quá tàn nhẫn bởi vì sức khoẻ hiện tại không đủ để chống cự nữa .

" Nằm xuống"

Cậu thuận theo lời hắn , khổ sở áp xuống giường . Hắn lấy ra một cái gậy gỗ cầm chắc trên tay , tiến đến chỗ Lộc Hàm

"Không được giả vờ trước mặt tôi . Tôi ghét nhất là loại người lừa dối không biết ngượng như cậu"

Lộc Hàm thực sự trong lòng buồn cười đến cực hạn , chỉ là giả vờ nhắm mắt một chút thôi cũng khiến hắn nghĩ ra nhiều lí do vớ vẩn đến thế . Ngô Thế Huân quả là kẻ đại biến thái , có thể coi con người như thú vật mà đánh đập thường xuyên . Cậu cũng tự trách bản thân lúc nãy không thể ngừng run rẩy trong vòng tay hắn , nếu biết kiềm chế hẳn sẽ không bị đánh .

Dù sao loại sự tình giận chó đánh mèo này , Lộc Hàm cũng đã quen thuộc lắm rồi , cùng lắm đánh cho gãy chân rồi bó bột nằm trên giường một tháng liền như trước chứ gì . Lần đó Ngô thế Huân như quỷ dữ không biết tiết chế mà đánh cậu tới thụ thương , đã thảm hại đến thế nhưng hắn vẫn chưa tha cho Lộc Hàm , Những này đấy cậu luôn phải nằm trên giường , hắn mỗi ngày đều tới đè tới đè lui , giày vò bản thân mình đến đau đớn .

Hắn đả gậy đầu tiên lên lưng khiến Lộc Hàm toàn thân run rẩy vì đau , những gậy tiếp theo hắn còn mạnh tay hơn trước . Hắn vừa đánh vừa dùng giọng dạy bảo rất vô hại :

" Lộc Hàm , nhớ lấy . Sau này không bao giờ được giở trò lừa dối này nữa . Có phải lúc làm kỹ nam , bọn không dạy cho cậu bản tính này sao . Cũng phải ! Sáng tối cũng chỉ bị thượng liên tục , đâu chuyên tâm đến mấy chuyện này "

Lộc Hàm thân thể đôi chỗ bầm tím . Tại sao hắn lại ác nhân đến thế? Hành hạ mọi người là thú vui của hắn sao ? Bản thân biết không có lỗi nhưng đầu vẫn gật gật nói biết lỗi , hứa sẽ không như vậy nữa ...Duy chỉ mong hắn ngừng tay đừng đánh nữa .....

Bởi vì ....

Cơ thể đã dần suy yếu rồi

Một lúc sau , hình thức ngược đãi chấm dứt vì Ngô Thế Huân có điện thoại . Hắn băng lãnh đi ra khỏi phòng , không thèm ngoái nhìn Lộc Hàm đau đớn quằn quại trên giường .

Cậu một lần nữa thở dốc lấy hơi , trở mình lại . Lưng lúc nãy bị đánh áp xuống giường làm Lộc Hàm nhăn mặt thống khổ .

Bên ngoài truyền đến cuộc trò chuyện qua điện thoại của Ngô Thế Huân

" A lô "

" Thế Huân ah ~"

" Nhược Yến ?"

" Em tưởng anh quên em rồi , em đi sang đây mấy ngày sao anh không gọi cho em"

" Anh tưởng em đi luôn chứ . Nếu bộ phim đó quan trọng hơn thì đi mãi đừng về"

" Thế Huân , đừng giận nữa mà ! Còn đúng một tháng nữa quay xong , em sẽ trở về với anh . Khi em trở về , chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao hạng A sang trọng đứng bên cạnh chủ tịch Ngô thị , như thế mới xứng đôi "

" Tuỳ em , muốn làm gì thì làm . Nhưng không được để bản thân gặp nguy hiểm , biết chưa ? Nếu gặp nguy hiểm , nhất thiết phải gọi cho anh . Anh sẽ bảo vệ cho em" Thế Huân thở dài buồn chán trả lời

" Em biết anh không còn giận em mà . Em sẽ mau trở về với anh . Ngô thế Huân , em yêu anh"

" Được rồi , được rồi , nghỉ sớm đi"

Không hiểu Lộc Hàm tâm tình như thế nào kho nghe đến hai chữ "bảo vệ" liền chua xót bản thân , nghĩ đến tình cảnh thê thảm hiện tại của mình liền mở miệng cười nhạt một tiếng .

Thế nhưng suốt đêm đó , Lộc Hàm không ngủ được vì đau đớn thân thể là một phần nhưng cũng vì trong tâm phảng phất một chút thương tâm , bất quá không rõ tại sao lại khó chịu như vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro