Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Chương 23 - Một khắc nói yêu em

Lộc Hàm đang chuẩn bị nhập thủ tục rời bệnh viện thì nhận được điện thoại của Trương Nghệ Hưng . Thực sự có điểm kỳ lạ , rõ ràng tiểu hài tử đang giận mình sao có thể gọi điện thoại a ;

Lanh lảnh đầu dây là giọng vui mừng khoái hoạt của em trai nhỏ :

" Lộc ca a;"

"Nghệ Hưng , có chuyện gì sao ?"

"Ca à ! Mẹ bảo ca cùng về nhà nói chuyện "

"Bây giờ a ;?"

"Ân"

"Được rồi"

Lộc Hàm cúp máy , nhanh chóng sắp xếp hành lý . Xem ra quần áo mình mang theo cũng không có là bao nhiêu cho nên thời gian dọn dẹp chỉ mất một chút . Nhưng không hiểu tại sao bản thân còn muốn nán lại nơi đây thêm một chút . Có thể muốn nói lời tạm biệt với Ngô Thế Huân

Có thể sau này về quê , có thể chuyển đi nơi khác , sẽ không gặp lại hắn nữa , không phải sống trong thống khổ . Cuối cùng đối với Ngô Thế Huân , Lộc Hàm chỉ là một chút duyên nợ trong khoảng thời gian ngắn ngủi , nếu đã đi xa về sau khó trùng phùng .

Ngô Thế Huân là người ở trên đỉnh Thái sơn cao chót vót , bậc hạ lưu như cậu sao có thể chạm tới ...Cũng như Lộc phụ năm đó từng nói "Con người vốn khác nhau ở địa vị , sau này khi con yêu một người hãy chọn một người bình phàm , đừng yêu ai quý tộc phàm vương , liền thụ thương rất nhiều"

Lộc Hàm không mong Ngô Thế Huân nháo loạn một lần nữa vì mình bởi vì cha hắn là một kẻ nhẫn tâm , nói gì đều có thể làm được . Chỉ lo lắng cho Nghệ hưng và mẹ sẽ bị Ngô lão làm hại .

Bên ngoài trời mưa lớn , mưa nặng hạt từng cơn , nhạt nhoà phủ trên kính xe buýt . Lộc Hàm nhìn khung cảnh xung quanh chầm chậm xa dần rồi chỉ mờ nhạt nghe ù ù tiếng gió thổi .

Sau này chuyện xưa cũ cũng trôi vào quá khứ , Ngô Thế Huân sẽ thú một nữ nhân , sớm sinh hài tử

Sau này biết chừng có trùng phùng , hắn cũng không thể nhớ nổi chính Lộc Hàm là ai

Nếu hắn có nhớ thì cũng là những ký ức đen tối một mảnh , lẫn lộn thống khổ của cậu trong đó .

Lộc Hàm cố gắng dựa vào ghế ngồi , đưa tay lên ôm lấy cơ thể mình tìm kiếm chút ấm áp . Phía sau ngày xuống dần , ánh dương ráng đỏ phủ lên nóc xe , lên cửa kính . Ngày mặt trời đã mệt mỏi muốn đi vào giấc ngủ , muốn tan đi những ký ức khó chịu như những giờ nắng gay gắt .

Lộc Hàm về đến nhà thì trời cũng tối đen mờ mịt . Trước đây cũng thương xuyên một mình trong căn phòng tối tịch mịch ở Ngô gia cho nên bước đi vẫn nhanh nhẹn , không chút trì trệ sợ hãi .

Nghê Hưng đứng trước cửa nhà , biểu tình trên mặt đều an tĩnh , không lấy một tia vui vẻ , rõ ràng vừa lúc sáng giọng nói phát ra khí thế hào hứng a ; Lộc Hàm vội vội vàng vàng chạy đến .

"Sao nhà lại tốm om thế này , em không bật đèn sao ?"

"Lộc Hàm ca , xin lỗi ca "

"Xin lỗi ...xin lỗi ..gì chứ ?" Lộc Hàm hoài nghi

Nhưng còn chưa kịp nghe câu trả lời của tiểu hài tử thì đã bị một làn mê hương chạm đến cánh mũi . Sau đó thấy trước mắt là một màn đêm đen tối , cái gì cũng không biết nữa .

Ngô Thường Diễn sai thủ hạ đem Lộc Hàm lên tàu được chuẩn bị kĩ ở cảng biển , xem chừng bộ dáng rất hài lòng . Nghệ Hưng tiến đến , nhìn lão giọng nói băng lãnh :

"Mẹ tôi ở đâu , mau thả ra"

"Tiểu hài tử , ngươi thật ngây thơ quá đi ! Ngươi nghĩ ta sẽ giữ lời hứa với ngươi sao?" Ngô lão nói xong liền dùng chân đả một cước vào bụng Nghệ Hưng rồi nhanh chân tiến ra ngoài .

Tiểu hài tử cẩn cẩn dực dực ôm lấy bụng mình , đuổi theo bọn chúng nhưng không kịp vì chúng đã lên tàu đi được một quãng xa .

Vốn lần này Ngô Thường Diễn bắt Lộc Hàm lên tàu , sau đó trực tiếp đưa sang Quảng Đông bán lại cho một kỹ viện bên đó . Kỹ viện ấy nổi tiếng tàn bạo với kỹ nam , khách nhân cũng vô cùng hung ác , nếu không nghe lời liền bị hành hạ tới chết . Nếu không chết thì cũng bị ngược đãi tới không còn nhận ra hình hài .

Năm đó , có một thiếu niên bị bán vào kỹ viện , lọt vào mắt xanh của một vị tổng tài nhưng nhất nhất đều không chịu tiếp khách liền bị bọn người ở kỹ viện đánh đập tới gãy xương , chúng còn lấy dao rạch mặt huỷ hoại nhan sắc , móng tay bị rút hết để lại mảng da đầy máu đỏ ửng nhăn nheo .

Cuối cùng thiếu niên đó chết vô cùng thê thảm , hình hài còn không nhận ra . Xác bị ném ra ngoài nghĩa địa để mặc cho phân huỷ thối rữa . Quả là đáng sợ a ; Ngô Thường Diễn cười lạnh , tên kỹ nam này cũng sẽ như vậy nếu không nghe lời . Và cũng chẳng ai tìm kiếm điều tra cả bởi vì kỹ nam vốn thấp hèn hơn cả kỹ nữ , chẳng ai rỗi hơi đi quan tâm việc sống chết của kỹ nam . Thân phận đê hèn , ô nhục sao có thể đáng được trân trọng ?

Ngô lão muốn bán Lộc Hàm vào nơi này để cậu chịu đựng tất cả hình thức ngược đãi đáng sợ ở nơi đây . Nếu ngoan ngoãn nghe lời liền không bị chết thảm hại như trên nhung cũng thân tàn ma dài , kiệt quệ sức lực vì phải bán thân cho chục kẻ mỗi ngày .

Nếu các ngươi nhất nhất phản bội ta , kết cục nhận được sẽ thảm hại như thế này .

Ngô Thế Huân a Ngô Thế Huân , ngươi thật ngu ngốc quá đi , ngươi tưởng ngươi nói mấy lời đó thì lòng ta sẽ nao núng sao ? Vốn trên đời nếu ta hận một kẻ , nhất định quyết tâm trả thù cho kẻ đó sống không bằng chết , phải quỳ xuống chân ta mà lạy lụp cầu xin tha thứ .

Nghê Hưng tìm được điện thoại Lộc Hàm vội gọi cho Ngô Thế Huân , không ngờ hắn lại lo lắng . Sau khi cúp điện thoại , hắn nhanh chóng lái xe đến bến cảng , vừa kịp lên tàu còn sót chuyến trong đêm nay .

Ngô Thế Huân trong lòng tức giận đến cực độ . Lão hồ ly già , quả là không ngờ một phút vừa ly khai , Lộc Hàm đã rời xa khỏi mình . Hắn hận không thể giết chết Ngô Thường Diễn , quả là thâm hiểm độc ác khôn cùng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro