Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22 - Một khắc nói yêu em

Ngô Thường Diễn ngồi trong phòng an tĩnh uống trà , nhìn thủ hạ bẩm báo tường tận sự tình sau đó phẩy tay ý muốn hắn ly khai , đối diện là thiếu niên Nghệ Hưng biểu tình trên mặt vô cùng tức giận .

"Ông muốn gì ở tôi?"

"Thiếu niên , cậu biết Lộc Hàm đã hại cha của cậu không , ai da lại còn bắt cậu cùng mẹ vào đây"

"Chính ông sai thủ hạ đưa chúng tôi đến đây còn gì" Hài tử trừng mắt lên nhìn Ngô lão

"Nhưng thực sự ta đâu muốn đưa các người đến đây , nếu không vì anh trai của cậu - Lộc Hàm , thiếu niên chúng ta có thể thoả thuận , được không ?"

"Không muốn" Hài tử định đứng dậy liền bị thủ hạ của Ngô lão nắm chặt lấy vai ép ngồi xuống .

"Cậu có thể đi ..nhưng có thể bỏ lại mẫu thân sao ? Không chừng biết ta sẽ ngược đãi kiểu gì với mẹ cậu đâu" Ngô Thường Diễn xoay xoay nhẫn bạc trong tay , ánh bạc sáng lấp loáng dưới ánh dương .

"Kỳ thực ta cũng không muốn lôi thôi với các ngươi nhưng ngươi nên nhớ nếu ca ca của ngươi không lưu luyến gì với Ngô Thế Huân , lại còn làm hắn phản bội ta . Hảo ! Ta chắc chắn sẽ có một kết cục êm đẹp cho bọn chúng.............Và xem ra ngươi cũng chưa muốn chết , chúng ta có thể thương lượng được mà"

Hài tử không còn lựa chọn nào khác , điều quan trọng là nhanh chóng gặp được mẹ , đến cuối cùng con người bị đẩy vào đường cùng cư nhiên sẽ làm liều . Tại sao không thể quay lại những năm tháng yên bình như trước , tại sao không thể bình lặng đến khi thực sự trưởng thành . Suy cho cùng cũng là vì Lộc Hàm , nếu không có anh ngày hôm nay cha mẹ không phải chịu nhiều thống khổ như vậy . Tất cả đều đi vào lối cụt rồi "Được , chúng ta sẽ thoả thuận " Hài tử nhìn Ngô lão lạnh nhạt , ám khí u ất xung quanh

" Tất cả sẽ đều ổn thoả , hai bên đều cùng có lợi , nhất định sẽ kinh hỉ đây" Ngô Thường Diễn cười thầm trong lòng . Hài tử a hài tử , ngươi thật ngốc quá đi , A ; dù sao ngươi cũng chỉ là một tiểu hài tử còn chưa thấu đáo tâm tình , ngươi còn không chắc ta sẽ trở mặt hay không ?

Ngô Thế Huân , ngươi muốn phản bội ta ? Hảo ! Kẻ đối tốt với ta nhất định ta sẽ hảo tâm rộng lượng còn gian dối phản bộ ta sẽ không còn nguyên vẹn thân thể a ;

.

.

.

Ngô Thế Huân nhìn Lộc Hàm đang ngồi tựa vào vai mình , cậu liền đưa bàn tay gầy gầy của mình ra trước nắm lấy bàn tay mình .

Biểu tình trên mặt hắn vẫn bình lặng , không gian an tĩnh tưởng chừng dài vô tận

"Thế Huân , hôm nay là ngày sinh thần của tôi"

"Cậu muốn gì ?"

"Tôi muốn anh nói chúc mừng sinh nhật tôi thôi" Lộc Hàm mãn nguyện dựa vào vai hắn , nhắm mắt lại

"Chỉ vậy thôi ?"

"Ân"

"Chúc mừng sinh nhật "

"Cảm ơn , cảm ơn anh rất nhiều . Đây là món quà hạnh phúc tôi từng được nhận , suốt những năm qua chưa có một ai quan tâm đến sinh thần tôi . Trước đây , trong ngày này tôi luôn phải tiếp khách đến điên cuồng , họ không cho tôi chút bình yên , tôi chỉ ước ông trời cho tôi một phút . dù chỉ một phút có người nói chúc mừng sinh nhật tôi mà thôi . Cuối cùng ...anh cũng đã nói rồi" Lộc Hàm vừa nói pha lẫn giọng mũi , trên mi có chút ướt .

Ngô Thế Huân đột nhiên thấy lòng co rút đau đớn . Hắn thật không ngờ Lộc Hàm sẽ tự chính mình bộc bạch tâm sự ẩn giấu , nhờ vậy hắn cũng biết được quá khứ đen tối trước đây của cậu .

"Tôi có thể đeo cái này cho anh , được không ?"

Lộc Hàm nhanh chóng đeo một chiếc nhẫn bạc vào tay Ngô Thế Huân , sau đó vui mừng nói :" Anh đừng tháo ra nhé"

"Nó đối với cậu rất quan trọng ?"

"Có thể đối với anh không hề quan trọng nhưng thật sự quan trọng đối với tôi . Sau này khi anh bên tôi cứ đeo nó như thế này nhé , để tôi biết anh ở phương hướng nào , giữa bóng tối tôi có thể tìm được anh"

"...."

"Nếu như sau này anh không còn muốn lưu tôi lại nữa , tôi nhất định sẽ tự ly khai , anh không cần bận tâm đâu . Nếu như anh chán ghét tôi , làm ơn đừng vứt chiếc nhẫn kia đi , anh có thể để dưới gầm giường hay góc tủ , bất cứ đâu nhưng tuyệt đối đừng vứt nó đi , để coi như đó là một chút hoài niện của tôi về anh" Lộc Hàm khó nhọc nói ra mấy lời , nước mắt không nhịn được lại trào ra . Cậu cố kìm giữ nhưng lệ lại phủ ướt mi , cuối cùng chỉ biết khóc trên vai Ngô Thế Huân .

Thật sự có điểm kỳ lạ . Nếu hạnh phuc , người ta nhất định sẽ không buồn đau như lúc ly biệt như thế này , không thống khổ . Định phong ba mỗi lần nữa nổi lên , chẳng lấy một phút yên bình chìm lặng vào giấc ngủ triền miên vĩnh hằng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro