Chương 21
Chương 21 - Một khắc nói yêu em
Khi cánh cửa phòng cấp cứu đã đóng lại , Ngô Thế Huân lần đầu thấu hiểu được sự lo lắng . Cảm giác bồn chồn khó chịu đến không yên lấy một phút . Bước ra là vị bác sĩ cao cao tại thượng vận y phục trắng , miệng đeo khẩu trang , vẻ mặt chừng nghiêm nghị .
" Trong hai , nên chọn một"
"Là ý tứ gì?"
" Hài tử hoặc cậu ta"
" Không thể cứu được cả hai a ;" Sắc mặt Thế Huân sa sầm , còn tưởng chừng tai mình bị lãng nghe nhầm
"Ha hả ! Tôi giễu cậu một chút thôi mà" Nam nhân kia che miệng cười khúc khích . Ngô Thế Huân ngước nhìn bác sĩ kia trong mắt không giấu nổi sự bất đắc dĩ , một nữ y tá đi đến đập vai vị bác sĩ :"Này , anh Viêm sao chuyện cứu chữa lại đem ra làm trò đùa được , anh xem sắc mặt hắn đã hắc ám rồi"
"Được rồi , được rồi . Tôi chỉ muốn thử lòng anh một chút . Cậu thiếu niên kia chỉ bị đả thương ở lưng nhưng lại gây ra kích động lớn ở phần bụng trước cho nên cũng may mắn giữ lại được hài tử , nhưng nếu tiếp tục xảy ra một lần nữa ...tôi không dám chắc nó sẽ bình an vô sự đâu . Cho nên anh hãy chiếu cố thiếu niên kia nhiều hơn một chút mới mong hài tử khi sinh ra sẽ khoẻ mạnh ." Bác sĩ Viêm lấy lại phong thái ôn hoà , cho tay vào túi áo , chậm rãi mở lời .
Lộc Hàm sau khi cấp cứu liền được chuyển vào phòng bệnh nhân , mơ hồ giữa giấc mộng đen một màu lại có một luồng sáng nắm lấy tay dẫn dắt , mồ hôi toát ướt trán bừng tỉnh . Liền thấy Ngô Thế Huân bóng lưng cao lớn đứng tịch mịch nhìn ra phía cửa sổ ráng chiều đỏ rực .
"Chuyện hài tử ..."
"Yên tĩnh ..."
" Tôi sẽ đưa nó đi ..dù sao cũng cứu nó một mạng không thể bỏ đi được . Cho nên ...chúng tôi sẽ đi thật xa , sẽ không làm phiền tới anh"
"Tôi nói cậu đừng nói gì cả , cũng đừng làm gì cả" Ngô Thế huân đột nhiên lớn giọng không rõ đầu rõ đuôi.
Hắn đi tới ngồi bên cạnh Lộc Hàm , ôn nhu đưa tay ra thử áp vào bụng . cậu thụ sủng nhược kinh ( mọi khi toàn bị ngược đãi giờ anh chồng anh chiều cho tí lại đâm ra sợ hãi) thối lui về phía sau suýt ngã xuống giường nhưng hắn lại đỡ được .
Dù sao ...dù sao hài tử của nam kỹ là nghiệt chủng với mọi khách nhân , ai ai đều không muốn thừa nhận . Trước đây ở nam quán , chứng kiến bao tiểu quan hoài thai của nhiều vị khách nhân , song họ lại không chịu nhận hài tử của chính mình . Những nam kỹ kia số ít là giữ lại nuôi nấng , số đông là đem đi phá bỏ . Còn nghe nói , sau khi phá bỏ những tiểu sinh mệnh kia , những kỹ nam đấy đều không hiểu nguyên do mà phát điên . Phải chăng là báo ứng ?
Ngô Thế Huân đột nhiên ôm lấy Lộc Hàm , như muốn du nhập thân thể cậu vào người hắn . Lộc Hàm muốn kháng cự nhưng hắn liền giữ chặt lấy tay cậu , nắm lấy những ngón tay nhỏ chơi đùa .
"Kỹ nam thì vẫn là người ...đúng không ?"
"....." Lộc Hàm im lặng
"Vẫn có thể có được một mái ấm , đúng không ?"
"...Sao anh muốn nói những thứ này ?"
"Trước đây cậu từng ước muốn có thể sống hạnh phúc dưới một mái nhà , êm đềm đi qua năm tháng cho đến khi nhắm mắt xuôi tay . Những điều đó tôi đều có thể cho cậu được ."
"Có thể sao ? Ai sẽ lấy tôi nữa , bản thân đã không còn là nam nhân nữa , trong bụng còn khối thịt này" Cậu nhịn không được mà áp vào ngực hắn khó chịu nức nở .
"Là tôi ...sẽ làm câu hạnh phúc " Ngô Thế Huân gắt gao ôm chặt Lộc Hàm như đang ôm đệ nhất bảo bảo trân quý trên thiên hạ .
" Không thể ..không thể . Ngô Thế Huân là ngô thiếu gia , Lộc Hàm là nam kỹ , vĩnh viễn đời này mãi là như thế . Giá như anh không phải Ngô thiếu gia , thì tốt biết mấy ....."
"Có thể bên anh ...được lâu dài..." Lộc Hàm dựa vào ngực hắn tìm chút ấm áp .
Chưa kịp nói tiếp phần còn lại đã bị Ngô Thế Huân cúi xuống phong ấn lên môi , có lẽ đối với đầu gỗ này dùng hành động vẫn là tốt hơn . Đây Là lần đầu tiên hắn hôn lên môi cậu , môi vừa đắng vừa ngọt , nước mắt chậm rãi rơi xuống .
Có thể là nữ nhân thì tốt biết mấy , có thể là nữ nhân thì có thể yêu người khác một cách đường hoàng không bị thiên hạ cười nhạo , có thể là nữ nhân mang hài tử này sẽ không phải giấu mày giấu mặt . Nhưng nếu là nữ nhân , có lẽ hiện tại tôi cũng đã an phận ở quê cùng với phu quân của mình , không có cơ duyên để gặp được anh .
Người mà từng nói rằng cả đời không có khả năng thích lại tôi ....chính là một người từ trước đến nay luôn đem lại đau khổ cho tôi , nhưng cũng có thể đem tới hạnh phúc cho tôi chỉ trong chốc lát ....
"Nếu tôi là nữ nhân ....thì anh có yêu tôi không ?"
" Có thể hoặc không có thể ///" Lời Ngô Thế Huân nửa mập mờ
" Nếu tôi không phải kỹ nam ...anh có thương tôi không ?"
"Nếu cậu không phải kỹ nam , tôi cũng không phải Ngô thiếu gia chưa chắc chúng ta đã gặp được nhau . Duyên tiền định đã là thế , muốn thay đổi cũng không được , khó tránh nổi ý trời"
"Người tôi nói tôi rất yêu ...tôi đều muốn khi tôi mở mắt ra hắn sẽ ôm lấy tôi , nói những lời nhẹ nhàng bên tai tôi , để tôi êm dịu trôi vào giấc mộng triền miên hồng trần . Hôm nay kẻ đó cũng đã đến rồi" Lộc Hàm mỉm cười thanh toát nhìn hắn .
"Là ai ?"
"Người đang ôm tôi trong lòng , là kẻ này tôi yêu thương suốt đời muốn dứt bỏ nhưng đều không được ..." Thống khổ thời gian qua ngập tràn lòng cậu , càng dựa vào người hắn nhiều hơn .
Thống khổ , vạn nghìn khó khăn chỉ cần một lời nói yêu từ hai phía , mọi đau khổ chỉ cần một hành động ôn nhu . Nếu tình yêu là một ván cờ , thì cần rất nhiều thời gian mới đánh thắng ván cờ đó . Nói như dòng Trường Giang cũng đúng , bao la rộng lớn muốn sang bờ bên kia phải khổ sở vượt qua sự dữ dội của dòng nước .
Không có tình yêu nào là êm dịu như một bản nhạc , không có tình yêu nào dễ dành như bước trên thảm lông mềm mại . tất cả chỉ là hư tình ý giả của văn chương muốn tô vẽ lên . Nếu là một bản nhạc thì khúc đầu âm cao vút chướng tai sau đó mới dịu dần , nếu là một tấm thảm thì xù xì gai góc , đi lên đó hẳn sẽ trọng thương lớn , huyết đỏ chảy trào .
Không thể đứng mãi một chỗ chờ đợi tình yêu đến , muốn được yêu thương , quý trọng hãy đứng dậy đi tìm tình yêu đích thực đời mình , cùng kẻ đó vượt qua khó khăn thống ái . Tôi dám tin chắc với bạn rằng cho dù một nghìn khốn khó hay một vạn khốn khó đi nữa cũng sẽ nhường đường cho tình yêu mãnh liệt đến bất diệt của hai người .
Ngô Thế Huân ôn nhu hôn lên bụng phẳng của Lộc Hàm , ý tứ tràn ngập sủng ái
" Nơi này...chín tháng nữa con chúng ta sẽ sinh ra . Một tiểu sinh mệnh đến với tân thế giới . Còn nữa ....nó là đại bảo bối , tuyệt đối không phải là nghiệt chủng , vĩnh viễn là bảo bối trân quý nhất trên trần gian , toả sáng như kim ngọc trên thiên đế .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro