Chương 20
Chương 20 - Một khắc nói yêu em
Ngô Thường Diễn tiêu sái bước vào , quả đúng như lời hạ nhân kia nói , không thừa không bớt một câu . Ngô Thế Huân như lường trước được sự tình biểu tình trên mặt không hề có chút ngạc nhiên .
Lộc Hàm đứng dậy định bước ra phía trước liền bị Ngô Thế Huân níu lấy tay , quay đầu khó hiểu nhìn hắn chỉ thấy ánh mắt băng lãnh vô biểu tình nhìn thẳng vào Ngô lão gia . Chẳng lẽ là đến lúc sóng gió lớn nổi lên rồi a ; Lộc Hàm sớm nhắm mắt một chút , không chừng biết chuyện gì sắp xảy ra .
"Nghịch tử kia , ta đã nói ngươi nhất quyết không nghe theo , đúng không ?"
" Đúng vậy , tôi luôn muốn sống theo lý tưởng của mình , tôi không muốn cái gì cũng phải nhất nhất nghe theo ông"
"Hảo ! Hôm nay ta không trừng phạt ngươi , ta không phải là Ngô Thường Diễn" Ngô lão quay lại nói với thủ hạ , sau đó những kẻ đó dẫn đến một nam hài tử và một phụ nhân .
Lộc Hàm hốt hoảng , sắc mặt tái mét muốn chạy đến chỗ nam hài tử và phụ nhân kia nhưng bị Ngô Thế Huân ngăn lại , hắn điềm tĩnh nói "Ông muốn chơi thủ đoạn này?"
"Sao lại không ? Thực ra rất vui a tiểu tử" Ngô lão cười lớn hài lòng . Tưởng chừng đây là một ván cờ , muốn dành phần thắng chiếm dụng quân tốt liền dùng quân thường dồn chúng vào thế bí .
"Lộc Hàm , anh là đồ bất hiếu . Anh hại chết cha giờ còn muốn hại chết cả mẹ , anh có nhân tính nữa không , đúng là cha mẹ không nên sinh ra anh" Nghệ Hưng cố rướn người về phía trước , giận dữ nhìn cậu nói . Lộc mẫu bên cạnh bi thương nhắm mắt lại , chính bà còn không rõ được cảm giác trong lòng mình . Sinh thành dưỡng dục một đứa con , vốn là bà biết Lộc Hàm không làm Lộc phụ ra đi nhưng lại vô cùng nhục nhã khi con trai trưởng lại làm nghề mạt hạng thấp hèn là nam kỹ .
"Không phải ..Nghệ Hưng ..mẹ" Cậu đứng đối diện , nghe những lời mắng chửi của thiên hạ còn có thể chịu được nhưng khi nghe chính người thân của mình ruồng rẫy , nhục mạ mình thì khoé mắt nóng ran , không chịu được mà lệ phủ ướt mi . Trước đây , khi hạ nhân trong Ngô gia hay kẻ lạ ngoài phố có nói , có chửi thì Lộc Hàm cũng nhất nhất im lặng chịu đựng . Có thể chửi tôi , có thể đánh tôi tôi đều không phản ứng , nhưng điều khiến lòng muốn nổ tung là bị người thân hắt hủi .
"Ai nha , Bà hẳn là mẹ của Lộc Hàm , chắc bà cũng biết chuyện cậu ta trước đây có hành nghề nam kỹ . Không biết cậu ta đã dùng dược thôi tình gì khiến Ngô Thế Huân nhất nhất đều không nghe theo tôi . Bà nên biết địa vị của Lộc Hàm và Ngô Thế Huân hiện tại rất xa vời .......Và nam nhân cùng nam nhân yêu thương đều thật không thích hợp "
"Không biết trước đây ....Lộc Hàm đã có bao nhiên kẻ cùng nhau làm loại chuyện giữa nam nhân với nam nhân đó.." Ngô Thường Diễn nhìn biểu tình trên mặt Lộc mẫu , chậm rãi mở miệng , vừa nói trên môi liền nở ra nụ cười quỷ dị .
"Tất cả đều câm miệng" Ngô Thế Huân điên cuồng hét lên phẫn nộ .
"Tiểu tử , không phải trước đây ngươi từng nói bản thân kỳ thị tình luyến đồng này ...còn nữa ...chẳng qua hắn chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém , thân thể kia cũng đã vạn kẻ thượng qua , rách nát đến độ ấy ..ngươi còn thương tiếc hắn hay sao ?" Ngô Thường Diễn chính là khôn ngoan , dùng kế sách một mũi tên trúng hai đích đó chính là đánh vào tâm lý từng người . Vốn biết Lộc Hàm thương tổn lớn ở trong lòng vì Thế Huân , không rõ ràng được cảm xúc của chính mình , lúc nào cũng chịu ngược đãi cũng chỉ vì ba chữ Ngô Thế Huân .
Quả là con người ngu ngốc , ái hận cũng chẳng thể nói ra - Lão Ngô thầm nghĩ . Tên kỹ nam kia nhìn cũng có chút khả ái nhưng si ngốc . Từ trước đến nay , Ngo Thường Diễn chưa từng hiểu được cảm giác nhẫn nhịn vì người mình yêu , vượt qua phong ba đến hạnh phúc cho nên chỉ cảm thấy tất cả như một vở hài kịch ảm đạm , buồn chán không có khán giả theo dõi . Quả là hồ ly già .
Lộc Hàm run rẩy kịch liệt thế nhưng lại được một hơi ấm áp truyền đến nơi lòng bàn tay . Bàn tay to lớn của Ngô Thế Huân nắm chặt lấy tay cậu . Đây là lần đầu tiên hắn nắm lấy tay cậu , như thể ôn nhu yêu thương . Lòng Lộc Hàm hỗn độn nhàu nhĩ , ngước nhìn tấm lưng trước mặt như muốn che chở mình phía trước lại không ngừng nghĩ đến vạn thống khổ trước đây .
Lúc đó Ngô Thế Huân rất hung hãn
Nếu không cẩn thận giữ miệng mà nói mấy lời vô dụng , sẽ bị hắn ngược đãi tới chết . nhẹ thì bị đánh , nặng thì hắn đem ra áp điều giáo đến kiệt lực mà lịm đi thì thôi . Lúc đó hắn đều không quan tâm đến cảm thụ của Lộc Hàm , hắn như muốn giết chết cậu nhưng lại theo cách hiểm ác hơn ...Hành hạ cho đến chêt . Mà cũng không chắc rằng có thể chết trong yên ổn hay không nữa .....
Rốt cục trong lòng anh là thế nào ? Ngô Thế Huân ?
Tôi thật sự muốn xuống hoàng tuyền với cha , như vậy tôi sẽ được an ủi , sẽ được che chở , sẽ được yêu thương . Không còn ai có thể sỉ nhục hay đánh đập tôi nữa , cũng sẽ không ai làm tôi tổn thương .
Ngô Thế Huân tựa hồ cảm nhận lòng bàn tay Lộc Hàm ướt thẫm mồ hôi liền nắm chặt lấy không buông , chậm rãi nhìn Ngô lão , nói :
"Tôi giữ lại cậu ta thì cũng như ông giữ lại xú tình nhân của ông thôi"
"Ngươi câm miệng" Ngô Thường Diễn đột nhiên kích động
"Người nên im lặng là ông , ông không có tư cách để nói với tôi . Kẻ bỉ ổi , hạ đẳng là ông"
"Ngươi...ngươi"
"Hai mươi ba năm nay , ông không hề yêu mẹ tôi nhưng lại không muốn ly dị , ông cùng vui vẻ vớ tình nhân bên ngoài . Mẹ tôi nén đau thương , lặng lẽ chịu đựng để ông sỉ nhục , lạnh nhạt . Hầu như bà đều mong muốn được ông để mắt dù chỉ một lần , ông coi như có tôi cũng chỉ là người thừa kế của Ngô thị này . Nếu nữ nhân của ông không vô sinh thì cũng chưa đến lượt tôi có mặt trên đời này . Lúc biết hoài thai tôi , mẹ đã vô cùng vui vẻ xen lẫn đau khổ vì biết ông có thú vui bên ngoài "
"Bà âm thầm chịu đựng đau khổ . Thế nhưng tôi đây môt tiếng cũng không muốn gọi ông bằng cha , chỉ tổ bẩn miệng . Tôi đã mong chờ ngày trả thù ông , cổ phần và giáy tờ của công ty đều đã nằm hết trong tay tôi , ông đừng hòng tiêu khiển"
"Ngươi đã thấy cô ấy? (tình nhân của ổng đó)?
" Đáng tiếc tôi chưa bị bẩn mắt"
Ngô Thường Diễn nổi giận , giật lấy cây gậy gỗ mà lúc trước Ngô Thế Huân thường dùng để đánh Lộc Hàm tiến nhanh đến định đả thương hắn .
Lộc Hàm không hiểu nổi chính hành động của mình , liền chạy lên trước đỡ lấy cho một gậy cho hắn . Gậy đánh trúng tấm lưng gầy yếu của Lộc Hàm .
"Được ! Muốn chịu cho nhau sao?" Ngô Thường Diễn đả tiếp một gậy vào chân khiến Lộc Hàm ngã quỵ xuống . Lộc mẫu muốn tiến đến đỡ những đòn kia cho con trai nhưng bị thủ hạ giữ chặt liền chỉ biết khóc .
"Đau bụng quá ! ...Ngô Thế Huân ...tôi đau quá....hài tử ...cứu hài tử" Cậu chỉ biết mơ hồ nó vài từ.
"Hài tử?"
"Tôi hoài tử ...của anh"
Ngô Thế Huân nhanh như chớp chạy ra ngoài , đưa Lộc Hàm đặt vào xe , lái nhanh đến bệnh viện . Trước khi được đưa vào phòng cấp cứu , Lộc Hàm yếu ớt níu lấy tay hắn .
"Đừng đi đâu cả...ở ngoài này ...với tôi ...tôi sẽ an tâm " Ngô Thế Huân còn chưa kịp đáp lại thì Lộc Hàm đã bị bác sĩ kéo nhanh vào phòng cấp cứu . Bàn tay vuột ra khỏi tay hắn để lại hơi lạnh toát như gió thoảng qua .
Tình hình vô cùng nguy khốn .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro